Quyển 2 - Chương 169: Chết 1

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc Chu Cao Hú đi đến trước Kim trướng của Thoát Hoan, vẫn là trấn định tự nhiên.
Vô luận xảy ra chuyện gì giống như luôn không thay đổi, lạnh lùng tàn khốc, cao ngạo, không ai có thể hoàn toàn hiểu biết tâm sự của hắn, hoặc là có thể nói, không ai hiểu biết hắn, cho tới bây giờ vì sao còn có cỗ cố chấp khôn kể đó.
Dọc theo đường đi, Dã Tiên luôn nghiên cứu mặt Chu Cao Hú, đột nhiên nói: “Hán vương, ta phát hiện người ta rất giống.”
Đầu Chu Cao Hú cũng không quay lại, chỉ là nhìn Kim trường, cảm thụ mênh mông như núi đè xuống hít thở không thông đó. “Ô?”.
“Ta vốn cho rằng người sẽ không bán đứng Thu Trường Phong, nhưng người bán đứng bằng hữu trái lại mắt cũng không chớp một cái, xem ra bằng hữu cừu địch ở trong mắt người ta đều là không sao cả, chẳng qua ở chỗ lợi mà thôi.” Dã Tiên nói.
“Vương tử nói không sai, bằng hữu vốn chính là dùng để bán.” Thấy Dã Tiên nhìn lại, Tam Giới đại sư ở một bên cười bồi nói, “Nhưng vương tử vẫn là muốn nguyện trung thành.” Hắn lúc bắt đầu còn giống cao tăng đắc đạo, nhưng hôm nay thoạt nhìn, chẳng qua cũng là tiểu nhân nịnh nọt kiếm lợi mà thôi.
Chu Cao Hú căn bản không nhìn Tam Giới cùng Dã Tiên, chỉ nói: “Vương tử là thích gặp ai đều phải cắn một miếng phải không?” Hắn thân ở hiểm địa, nhưng cao ngạo không giảm, đánh chết cũng sẽ không có tư thái như Tam Giới.
Dã Tiên hiểu phép ẩn dụ của Chu Cao Hú, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng con mắt quay tròn, hóa thành cười nói: “Vậy cũng không phải, ít nhất ta sẽ không cắn phụ thân của mình.” Khi nói chuyện đã vào Kim
trướng.
Sắc mặt Chu Cao Hú nháy mắt trở nên cực kì khó coi, nhưng rốt cuộc chi hít vào một hơi thật dài, từng bước hướng Kim trường đi vào.
Tình cảnh của hắn cũng không bởi vì Thu Trường Phong rơi vào bẫy mà có điều chuyển biến tốt, trái lại, càng thêm ác liệt.
Dã Tiên muốn hắn gặp ai, hắn trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra, nhưng hắn biết hắn không có đường lựa chọn.
Hắn nhất định phải đi tiếp!
Trong Kim trướng binh vệ như trước, Thoát Hoan như cũ ngồi ở sau bàn, Khổng Thừa Nhân đứng ở bên cạnh, Hùng Kỵ đứng ở sau Thoát Hoan, giống như nửa thanh tháp sắt, long hổ song kỵ đứng ở cạnh bàn, trầm ổn ngang trọng.
Loại tràng cảnh này, Chu Cao Hú sớm gặp nhiều lần, cũng không kinh ngạc. Hắn sau khi vào lều, ánh mắt từ trên người Thoát Hoan xẹt qua, rơi ở trên người ba người trước bàn Thoát Hoan, mặt hiện lên cổ quái.
Ba người đứng trước bàn, lại đều trang phục quan binh Đại Minh.
Nơi này sao có thể có quân Minh? Người Dã Tiên muốn gặp chẳng lẽ chính là mấy người này?
Chu Cao Hú chỉ nhìn bóng lưng ba người kia, bên ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại là kinh nghi bất định.
Thoát Hoan thấy Chu Cao Hú đến gần, cười ha ha nói: “Hán vương, bản Thái sự giới thiệu vài cố nhân cho ngươi…” Khi hắn nói chuyện, trong ba người kia có hai người xoay lại. Bọn họ một người là mặt trẻ con, một người là mày rậm mắt to, nhưng vô luận trên mặt, trong mắt, khi nhìn thấy Chu Cạo Hú đều che kín kinh ngạc.
Người thứ ba vẫn đứng ở nơi đó, đầu cũng không quay lại. Nhưng Chu Cao Hú nhìn lại là người thứ ba đó.
Thoát Hoan lại cười: “Trầm đại nhân không quay đầu, chẳng lẽ sớm biết Hán vương ở đây sao?”.
Người nọ đưa lưng về Chu Cao Hú, hồi lâu mới nói: “Cũng không phải.” Thanh âm hắn khàn khàn, tựa như một chữ đều là từ trong yết hầu chen ra.
Người mặt trẻ con đó lập tức quay đầu nói với Thoát Hoan: “Ý tứ Trầm đại nhân, là trên đời này nay chỉ có một Hán vương. Thái sư nói giới thiệu cổ nhân cho Hán vương, Trầm đại nhân tự nhiên đoán được là Hán vương nào. Trầm đại nhân không quay đầu lại, chỉ sợ là đang nghĩ cùng với Hán vương nói gì đó mới tốt.”
Người mặt trẻ con kia nói một đống lại quay hướng Chu Cao Hú, thi lễ nói: “Ty chức tham kiến Hán vương.”
Người mày rậm mắt to kia do dự một lát, cũng thi lễ nói: “Ty chức tham kiến Hán vương.”
Sắc mặt Chu Cao Hú nháy mắt thay đổi trăm lần, rốt cuộc hóa thành cao ngạo, cũng không để ý tới hai người thi lệ, nhìn chằm chằm người không chịu quay lại kia nói: “Trầm Mật Tàng?”.
Người nọ tựa như thở dài, chậm rãi xoay người, ôm quyền thi lễ nói: “Trầm Mật Tàng ra mắt Hán vương.” Người nọ mày nhỏ mắt nhỏ, vẻ mặt lười biếng, tựa như núi lở trước mặt không biến sắc, rõ ràng chính là Trầm Mật Tàng phụng mệnh Trịnh Hòa, luôn đuổi bắt Thu Trường Phong.
Mà hai người bên cạnh hắn, người mặt trẻ con kia chính là trợ thủ đắc lực Bì Tiểu của hắn, người mày rậm mắt to kia thì là Cẩm Y Vệ bách hộ Diêu Tam Tư.
Ba người này lại đến thảo nguyên, lại gặp Thoát Hoan, thật sự làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
Chu Cao Hú lạnh lùng nhìn Trầm Mật Tàng, hồi lâu mới nói: “Ngươi tới làm gì?”.
Trầm Mật Tàng tiếc chữ như vàng như trước, nói: “Thu Trường Phong.” Sau khi nói xong, tựa như cảm thấy rất sáng tỏ, không chịu nhiều lời một chữ nữa.
Bì Tiếu vẫn đang đảm đương nhân vật giải thích, nói: “Thánh thượng truyền chỉ, cần phải đem phản nghịch Thu Trường Phong đưa ra công lý, Trầm đại nhân sau khi phát hiện Diệu Tam Tư hôn mê, tra được Thu
Trường Phong lại cùng Ninja âm thầm cấu kết, một đường truy tung đến thảo nguyên, nhiều mặt tìm hiểu. Hôm nay bị Thoát Hoan Thái sự phái người tìm đến trong cốc, nói có tung tích Thu Trường Phong.” Xoay người nhìn về phía Thoát Hoan, “Thái sư, Đại Minh cùng Ngoã Lạt trước mắt nước giếng không phạm nước sông, nếu Thái sự biết chính xác tung tích Thu Trường Phong, mong nói cho biết, chúng ta vô cùng cảm kích.”
Trong mắt Chu Cao Hú có hào quang chớp động, nhìn về phía Thoát Hoan nói: “Thì ra Thái sự đem hành tung của chúng ta tiết lộ ra? Trách không được bọn họ có thể tìm tới nơi này.”
Thoát Hoan mỉm cười, vuốt râu nói: “Hán vương lời ấy sai rồi, bản Thái sư xưa nay ngưỡng mộ uy của thiên tử Đại Minh, biết hắn có việc sẽ tận tâm giúp đỡ. Bản Thái sư cũng hận nhất phản nghịch, nghe nói Thu Trường Phong lại đại nghịch bất đạo như thế, thật sự không ngờ được, nếu không giúp Trầm đại nhân bắt hắn, thật sự là cuộc sống hàng ngày khó yên.”
Bì Tiếu lại cười nói: “Thái sự quả nhiên rất hiểu đại nghĩa. Chỉ cần đem Thu Trường Phong giao cho chúng ta, chúng ta hồi bẩm Thánh thượng, tất nhiên đề cập thịnh đức của Thái sư…” Dùng một lát, “Còn không biết Thu Trường Phong hiện ở nơi nào?”.
Dã Tiên mỉm cười nói: “Điểm ấy còn xin Trầm đại nhân yên tâm. chúng ta cho Đại Minh thiên tử, đã đem Thu Trường Phong bắt được, chắc chắn đem Thu Trường Phong giao cho Minh đình xử theo pháp luật. Hán vương, ta vẫn là đang tuân thủ hứa hẹn, ngươi nói đúng không?”.
Dã Tiên tươi cười có thể nói là cực kỳ thành khẩn, Chu Cao Hú thấy trong lòng lại nổi lên một cô hàn ý. Hắn tuy sớm biết Dã Tiên không dễ sống chung, nhưng đến bây giờ mới biết Dã Tiên so với tên điên còn điển hơn, Dã Tiên từng thề trước khi Kim Long Quyết khởi động không thương tổn Thu Trường Phong, nhưng hắn đem Thu Trường Phong giao cho Trầm Mật Tàng, dụng ý thật sự là ác độc vô cùng. Nếu thực thành công có thể nói một hòn đá ném hai chim, một mặt không trái lời hứa; Mặt khác lại làm cho Thu Trường Phong sống không bằng chết.
Thu Trường Phong vốn là Cẩm Y Vệ, phản bội triều đình, lại rơi ở trên tay triều đình, kết quả của hắn có thể nghĩ.
Dã Tiên này, tâm tự độc ác như vậy?
Thở phào một hơi, Chu Cao Hú chậm rãi gật đầu nói: “Không sai, ngươi quả thực giữ hứa hẹn.” Quay sang nhìn Trầm Mật Tàng, “Vậy Thánh thượng thì sao… Có từng bảo người mang bổn vương trở về?”.
Trầm Mật Tàng nói: “Không biết.”
Bì Tiếu lập tức giải thích: “Trầm đại nhân một đường ở trên thảo nguyên tìm kiếm hành tung Thu Trường Phong, vốn không biết Hán vương ở đây…”