Quyển 2 - Chương 208: Sinh tử 3

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Đương thì thập vạn sự, phúc một nắng kỉ tồn? Niên lại vị hưu binh, cường nhược sự tinh thôn! Công danh cánh thùy thành? Sát nhân biến kiện khôn. Quý vô chủng loạn thuật, trữ lập không thương hồn.” Diệu Quảng Hiếu không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đứng lặng nơi đó, giống như u linh. Nhưng quang huy trên mặt hắn càng đậm, quay sang nhìn Thoát Hoan, mỉm cười nói: “Ta… Sớm nên chết rồi, ta cũng cho rằng bản thân đã chết, hiện tại mới chết, đã đã muộn. Ngươi hiện tại có thể giết ta.”
Hắn chỉ đứng như vậy, đạo bào đã sớm dơ bẩn không chịu nổi, nhưng trên khuôn mặt tiều tụy của hắn lại có vài phần quang huy chờ mong — quang huy chờ mong đi tìm chết.
Thoát Hoan nhìn thấy chờ mong trên mặt Diệu Quang Hiếu, trong lòng rung động một trận, hắn bỗng nhiên phát hiện, chết đối với Diêu Quảng Hiếu mà nói, không phải tra tấn, mà càng giống như giải thoát.
Hắn vốn muốn hỏi rất nhiều chuyện, nhưng bỗng nhiên phát hiện không cần hỏi, bởi vì Diệu Quảng Hiếu căn bản sẽ không nói — không cần thiết đi nói.
Hiểu trước sau sẽ hiểu, không hiểu, cần gì giải thích?
Mắt Tam Giới đại sự lộ ý oán độc, ở một bên khản giọng nói: “Diệu Quảng Hiếu, người tên đại lừa bịp này, người nói cho ta biết, Kim Long Quyết đến tột cùng có thể khởi động hay không?” Trong thanh âm của hắn lúc này đã mang theo mười phần khóc nức nở, ý mất mát tràn ra lời nói vẻ mặt.
Hiện tại cho dù Tam Giới đại sự cũng đã nhìn ra, khởi động Kim Long Quyết càng giống như chuyện cười hơn.
Trong đầu Thoát Hoan cũng hiện lên cái ý niệm này, thoáng nhìn ý đau khổ trong mắt Chu Cao Hú, đột nhiên đã hiểu, hắn bỗng nhiên cười lớn lên, trong tươi cười mang theo ý tự giễu nói không nên lời.“Hán vương, bản Thái sư hiểu rồi, không biết người đã hiểu chưa?”.
Chu Cao Hú không nói, chỉ là trong mắt thống khổ càng thêm thâm thúy.
“Ngươi đã sớm biết rồi, ngươi đã sớm biết rồi!” Thoát Hoan chỉ vào Chu Cao Hú, cười đến cũng đang nghiêng ngả, hắn giống chế nhạo, lại giống tự giêu, “Nhưng trên đời luôn có một loại người, rõ ràng trong lòng biết, lại vẫn là lừa mình dối người, cầm hư không lấy cớ, lừa gạt chính mình, còn cho chính mình hy vọng kiên trì. Lão phu như thế, Chu Cao Hú ngươi cũng là như thế! Chu Cao Hú, đến bây giờ, lão phu cũng đã tỉnh ngộ, người vẫn chưa sao? Thiên tử Đại Minh — phụ hoàng kia của ngươi, thì ra đối với người đứa con ruột này cũng lừa, trên đời còn có chuyện buồn cười như vậy sao?”.
Hắn tựa như cũng muốn cười ra nước mắt, nhưng trong mắt mang phân thông hận cùng lo sợ nghi hoặc, “Đúng rồi, Chu Lệ nhất định phải ngay cả ngươi cũng lừa, bằng không hẳn dùng cái gì lừa gạt lão phu cùng người đời? Lão phu không bằng Chu Lệ, lão phu là không bằng hắn, hắn ngay cả con trai cũng lừa, lão phu nào có thể làm được?”.
Hắn tìm Diệu Quảng Hiếu, Chu Cao Hú đến, vốn là muốn dò hỏi chút hoang mang, nhưng không biết vì sao, chỉ nhìn thấy vẻ mặt Diêu, Chu hai người, trong lòng một khắc đó liền hiểu ra.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, thì ra Diệu Quảng Hiếu, Chu Cao Hú đối với rất nhiều chuyện đều là biết, mà hắn luôn bị hào quang của Kim Long Quyết che đậy, đến bây giờ mới hiểu được tất cả mọi việc. Nhưng cùng lúc hiểu, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng là càng thêm kịch liệt, hắn lập tức nghĩ đến một chuyện là, hắn trúng bây của Chu Lệ, nhảy vào cạm bẫy, nhưng nên chạy thoát cạm bẫy này như thế nào? Hắn còn có cơ hội nhảy ra nữa hay không?
Trong mắt Chu Cao Hú mang theo vài phần ý tro tàn, vẻ mặt cao ngạo tựa như cũng mang theo vài phần tĩnh mịch, hắn nghe thấy Thoát Hoan trào phúng, đã không phẫn nộ, cũng không có ưu thương, hắn chỉ dùng loại ánh mắt tro tàn đó nhìn Diệu Quảng Hiếu nói: “Thượng sử, người ta vốn không phải người chung đường, ta rất ít gặp ngươi.”
Diêu Quang Hiếu chậm rãi quay đầu, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Chu Cao Hú, hồi lâu mới nói: “Trên đời này vốn không có người chung đường.”
Chu Cao Hú hơi kinh ngạc, giống như đang ý tứ của cân nhắc Diêu Quảng Hiếu, nhẹ nhàng thở dài nói: “Đúng, vốn không có người trên một con đường, theo ngươi, sớm hay muộn sẽ bỏ ngươi mà đi.” Trầm mặc một lát, mới dùng thanh âm bình tĩnh như nước nói: “Nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi hai chuyện, ta hy vọng người có thể trả lời ta?”.

Thấy Diệu Quang Hiếu trầm mặc, Chu Cao Hú lẩm bẩm: “Có lẽ hai chuyện này chẳng qua là một chuyện… Kim Long Quyết thật có thể sửa mệnh sao?” Hắn một khắc đó, ánh mắt ném về phía nam, mang theo vài phân ý tuyệt vọng thân thiết.
Hắn có lẽ đã sớm biết đáp án, nhưng hắn vẫn là muốn hỏi, hỏi một cái đáp án tuyệt vọng.
Khóe miệng Diệu Quảng Hiếu hơi cong lên, tựa như đang cười. “Có thể. Các ngươi cho tới bây giờ không phải đều bị Kim Long Quyết sửa lại vận mệnh sao? Đây cũng là một loại mệnh. Một khi đã như vậy, cần gì đi sửa?” Hắn trong tươi cười mang theo vài phần mê ly, biến ảo bất định, còn kèm theo ý quỷ dị.
Hắn tuy thật sự đứng ở đỉnh núi, nhưng nhìn như bay ở nhân gian.
Mọi người thấy, trong lòng đều không khỏi dâng lên một cỗ hàn khí.
Đúng lúc này, Khổng Thừa Nhân đột nhiên hô: “Thái sư, ngươi xem!” Trong tiếng ho đó mang theo vô tận sợ hãi.
Trong lòng mọi người lại rung động, theo ánh mắt Khổng Thừa Nhân nhìn qua, đều là thân hình run run.
Ánh nắng mới lên, còn mang phần mông lung giãy dụa, ném ở trên đỉnh núi xa, mang ra cái bóng người cực lớn.
Nhưng mọi người lưu ý không phải bóng người trời đất cô đơn không thay đổi đó, mà là cuối bóng người đó, khí tức càng thêm mệnh mông bao la hùng vĩ.
Có sát khí tràn ngập, có tuyết bay như rồng.

Rồng nhào lộn phía chân trời, gào thét xoay quanh, cưới ánh nắng mới lên rít gào từ phía nam bay tới. Mặt trời chiếu trên nó, mây tía bốc hơi, ánh sáng khúc xạ dưới nó, lân giáp hàn băng.
Chỗ gần bình nguyên phía nam, đột nhiên bay tới một con rồng – cự long như dãy núi.
Không phải cự long — là yên phong, đại quân quật khởi yến phong!
Yên phong đó có lẽ không có mãnh liệt mênh mông như thủy triều của kỵ binh Ngoã Lạt, nhưng có trầm ngưng của núi cao trong trời đất, đó là yên phong, đó là núi cao, đó là mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng khó có thể phá hủy.
Đó càng như là trong trời đất chảy xuôi một cỗ phong hỏa liên miên mênh mông vô trù, thiên cổ quan nguyệt, đó cũng giống trong lòng người vĩnh khó mài mòn thiên thu tịch mịch, vạn tuế hào hùng.
Ánh mắt Thoát Hoan lộ ra vạn phần hoảng sợ, Chu Cao Hú càng thêm tuyệt vọng, Khổng Thừa Nhân run run không thể nói, Diệu Quảng Hiếu lại nhắm mắt lại.
Dưới khí thế trời đất mênh mông đó, tâm cảnh mọi người khác nhau, nhưng ai cũng hiểu một điểm, đó là đáp án làm người ta hoảng sợ. Rất nhiều chuyện, cuối cùng vẫn là cần có cái đáp án.
Chỉ có Tam Giới hòa thượng còn có thể dùng thanh âm run run sợ | hãi hô một tiếng, hô lên đáp án sớm có kết luận kia: “Chu Lệ đến rồ
Chu Lệ đến rồi!”.
Chu Lệ không ở Quan Hải, Chu Lệ tự mình lãnh binh, lần nữa đối bắc ngự giá thân chinh!
Dã Tiên chưa có được đáp án, hắn hỏi ra mấy cái vấn đề, không có một cái nhận được đáp án.
Thu Trường Phong bảo trì trầm mặc, hắn cũng là người luôn trầm mặc — trầm mặc đến đáng sợ.
Cho tới bây giờ, Như Dao Minh Nguyệt mới hiểu được, trong trầm mặc này ẩn chứa kinh tâm động phách như thế nào.
Dã Tiên tựa như đã quen Thu Trường Phong trầm mặc, ánh mắt lành lạnh nói: “Chu Lệ khẳng định sắp tới rồi, nói không chừng hiện tại đã tới rồi. Các ngươi luôn đang kéo dài, kéo dài tới một khắc đó hắn đến. Ngươi bây giờ còn chưa nói, bởi vì người vẫn sợ ta?”.
“Sợ ngươi?” Bì Tiểu ở một bên mở miệng nói, “Ngươi bây giờ còn có cái gì đáng sợ…”