Quyển 2 - Chương 80: Đồng minh 4

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diệp Vũ Hà thấy Thu Trường Phong sau khi từ cỗ kiệu xuống, lại trở nên có chút mặt mũi đáng ghét, cùng lúc bật cười, lại yên tâm sự. Nàng thật chưa nghĩ tới Thu Trường Phong cùng Như Dao Minh Nguyệt ở trong kiệu sẽ có khúc mắc khác, lại chỉ là Sợ Thu Trường Phong trúng Như Dao Minh Nguyệt ám toán.
Hai người cải trang xong, trời đã gần tối. Như Dao Minh Nguyệt trái lại không sốt ruột, chỉ ra lệnh kiệu phu trở về Hạc Minh tập, ở gia đình một thương nhân họ Vương ở một đêm, ngày thứ hai mới lên đường hướng tây, trên đường rẽ hướng nam mà đi.
Quả nhiên, quan binh hiển nhiên không dự đoán được Thu Trường Phong lại đi vòng vèo Hạc Minh tập, ngay đêm chỉ có một chút quan binh làm có lệ đi tra hỏi có gương mặt xa lạ hay không. Bọn họ đương
nhiên là không thu hoạch được gì.
Thu Trường Phong thấy nhà thương nhân họ Vương đó có mấy chục người, đối với Như Dao Minh Nguyệt qua lại như không thấy, trong lòng âm thầm khiếp sợ. Nghĩ lại cũng nghĩ rõ ràng, những Ninja này cũng là nấp trong chợ, lại chậm rãi dung nhập đến trong cư dân vùng duyên hải, trách không được triều đình vài lần gióng trống khua chiêng tìm kiếm, cũng không tìm được cái bóng những người này.
Như Dao Minh Nguyệt đi về phía nam, lại là không nhanh không chậm. Giữa trưa, bọn họ đến một cái chợ, lại vẫn rảnh rỗi đi nghỉ trọ nghỉ ngơi. Trong lòng Diệp Vũ Hà trái lại bội phục những người này trấn tĩnh, nhưng không hiểu Như Dao Minh Nguyệt đến tột cùng muốn đi đầu.
Sau khi ăn xong, Thu Trường Phong ra vẻ ân ái đem Như Dao Minh Nguyệt đưa đến trong củ kiệu, sau đó phân phó hiệu phu nâng kiệu chạy đi. Hắn tuy bị thương nặng khó khỏi, nhưng vẫn kiên trì đi bộ.
Đúng lúc này, phía trước tiếng vó ngựa vang lên, lại có một đội quan binh nghênh đón.
Diệp Vũ Hà vừa thấy, sắc mặt khẽ biến. Nàng nhận ra kỵ cầm đầu đó lại là Mạnh Hiền!
Thu Trường Phong cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ Mạnh Hiền lại sẽ nhanh như vậy tìm đến về phía đông, nhưng hắn vẫn có thể giữ trấn tĩnh, đi theo cạnh cỗ kiệu đi qua đón. Hắn kinh nghiệm trận trượng, đương nhiên biết lúc này tránh đường dẫn tới hoài nghi, chỉ hướng Diệp Vũ Hà nháy mắt, ra hiệu nàng không cần lên tiếng.
Lúc hai bên đã sắp giao nhau, Mạnh Hiển đột nhiên quát: “Đứng lại.”
Quan binh đột nhiên xông tới, đem cỗ kiệu bao vây. Mạnh Hiền giục ngựa đến, đôi mắt tràn đầy tơ máu hung tợn trừng mắt nhìn Thu Trường Phong.
Diệp Vũ Hà âm thầm kinh hãi, cho rằng Mạnh Hiền đã phát hiện sơ hở của Thu Trường Phong, Thu Trường Phong bình tĩnh như cũ, vẻ mặt mang theo vài phần sợ hãi nói: “Vị đại nhân này, phân phó chuyện gì?”.
Thu Trường Phong khi nói chuyện, âm điệu hơi sửa trầm thấp bình tinh của bình thường, trở nên ngắn ngủi cấp bách, giống như tùy thời muốn tắt thở.
Như Dao Minh Nguyệt ở trong cỗ kiệu nghe thấy, không khỏi buồn cười, nàng cảm khái Thu Trường Phong thực không đơn giản, giả người là người, giả quỷ là quỷ, chỉ bằng tiếng nói chuyện, tuyệt đối làm cho người ta nghe không ra bất cứ sơ hở gì.
Mạnh Hiền trừng mắt nhìn Thu Trường Phong, quát: “Bên trong kiệu là ai?” Thì ra, Mạnh Hiền trái lại không phải phát hiện sơ hở của Thu Trường Phong, mà là một đêm không ngủ, tràn đầy buồn bực, thấy phía trước có cỗ kiệu xuất hiện, thầm nghĩ Thu Trường Phong quỷ kế đa đoan, có thể trốn ở trong cỗ kiệu lừa dối qua ải. Hắn trái lại không nghĩ tới, Thu Trường Phong ngay tại trước mặt hắn.
Thu Trường Phong cải trang thành người mặt đầy ánh dầu, diện mục đáng ghét, nhất cử nhất động muốn bao nhiêu chán ghét có bấy nhiêu chán ghét, “Không dối đại nhân, bên trong kiệu là tiện nội. Tiện nội nhớ
nhà, bởi vậy thảo dân mang theo nàng vội vàng đi nhà mẹ đẻ Vương trang phía trước.”
Mạnh Hiền lạnh lùng nói: “Mở rèm kiệu ra nhìn một chút.”
Thu Trường Phong ra vẻ khó xử nói: “Cái này… Chỉ sợ không ổn.”
Mạnh Hiền nhất thời sinh hoài nghi, không nhìn Thu Trường Phong bên người, càng không lưu ý Diệp Vũ Hà hoá trang thành nha hoàn, chỉ cảm thấy cỗ kiệu rất có vấn đề, vung roi quát: “Bảo ngươi vén lên người cứ vén lên!”.
Thu Trường Phong làm bộ bị hoảng sợ lui hai bước. Chưa đợi hắn có động tác, liền nhìn thấy một đôi bàn tay mềm như ngọc từ trong kiệu vươn ra, vén lên rèm kiệu. Như Dao Minh Nguyệt lộ ra khuôn mặt như họa như hoa, mỉm cười nói: “Tướng công, đại nhân nói muốn xem cứ để cho hắn xem là được, ta cũng không phải không thể gặp người.” Nói xong, đối với Mạnh Hiền cười quyến rũ một cái.
Mạnh Hiền chỉ cảm thấy hoa mắt, nhìn thấy khuôn mặt thoát tục xuất trần đó, vậy mà ngây ngốc ở tại chỗ. Sau một lúc lâu, hắn mới hướng Thu Trường Phong hỏi: “Đây là vợ cả của ngươi?” Thấy Thu Trường Phong vội gật đầu không ngừng, Mạnh Hiền chỉ có thể cảm khái, cải
trắng tốt đều để cho lợn dùng. Vừa là bất mãn, vừa là buồn bực, Mạnh Hiền nhìn “Con lợn” trước mắt này hai cái, chỉ mong thiên hạ người có tình đều không có nơi đi về.
Đang định tìm chút chuyện, chợt nghe phía sau có người nói: “Mạnh Thiên hộ, chuyện gì?” Trong thanh âm đó mang phần ý cười, Mạnh Hiền nghe vậy, lại là lập tức thu liêm vẻ điên cuồng, quay người nói: “Trầm đại nhân, tại hạ đang kiểm tra Thu Trường Phong ở đâu.”
Người cười nói nọ lại không phải Trầm đại nhân, chỉ là thị vệ khuôn mặt tươi cười giống như ống loa kia bên người Trầm đại nhân, tên là Bì Tiếu. Trầm đại nhân đương nhiên chính là Trầm Mật Tàng.
Diệp Vũ Hà vừa thấy Trầm Mật Tàng, trái tim không khỏi nhảy mạnh phanh phanh. Nàng dù chưa từng thấy bản lĩnh của Trầm Mật Tàng, nhưng chung quy thấy người này khí thế trầm ổn, sâu không lường được. Nàng thây Trâm Mật Tàng đột nhiên đến, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, lần này nếu có thể né qua tiếp, vậy thật sự là ông trời mở mắt rồi.
Trầm Mật Tàng cúi mí mắt, không nhìn Như Dao Minh Nguyệt như hoa như ngọc, ánh mắt ngược lại rơi ở trên người Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong đứng ở nơi đó, lộ ra biểu cảm mờ mịt, bộ dáng có chút không biết làm sao.
Sau một lúc lâu, Trầm Mật Tàng khoát tay, trước sau như một tiếc chữ như vàng. Bì Tiểu hiểu, hỏi lớn: “Tra ra cái gì rồi sao?”.
Mạnh Hiền không dám nhiều chuyện, lập tức nói: “Những người này không có vấn đề.” Hắn biết, nay mọi người đều đang toàn lực đuổi bắt khâm phạm Thu Trường Phong, hắn rảnh rỗi tìm việc vốn có vấn đề nếu bị Trầm Mật Tàng chụp cho cái mũ đùa giỡn con gái nhà lành, vậy mới là thật oan uổng.
Trầm Mật Tàng từ trên người Thu Trường Phong dời đi ánh mắt, khoát tay. Bì Tiếu lập tức nói: “Trầm đại nhân nói, có khoái mã báo lại, Hạc Minh tập có nhân vật Thu Trường Phong, Diệp Vũ Hà hư hư thực thực xuất hiện, chúng ta lập tức đến đuổi bắt. Mạnh Thiên hộ lần này nhìn thấy Thu Trường Phong, hắn là sẽ không bỏ qua chứ?”.
Trong lòng Mạnh Hiền thầm nghĩ, đều nói trên một tảng đá vấp ngã là hợp tình hợp lý, hai lần vấp ngã đó chính là kẻ ngu dốt, Mạnh Hiền ta nào có thể như ngu xuẩn vậy? Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này nếu nhìn thấy Thu Trường Phong, tuyệt sẽ không không nhận ra.”
Khóe miệng Trầm Mật Tàng đột nhiên mang theo phần cười khó dò, giục ngựa tiến lên. Mạnh Hiền không dám chậm trễ, gắt gao đi theo, trong giây lát một đường bụi khói, đi đã rất xa.
Diệp Vũ Hà thầm lau một năm mồ hôi lạnh, trong lòng khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, kỳ quái Học Minh tập sao có thể có tin tức bọn họ thường lui tới? Như Dao Minh Nguyệt ngồi ở trong cô kiệu, đột nhiên khẽ cười nói: “Tướng công, ngươi nói Hạc Minh tập sao có thể có tin tức của Thu Trường Phong chứ?” Thanh âm nàng nói chuyện dịu dàng uyển chuyển, trái lại thật giống thế tử đa tình đang triệu hồi phu quân.
Thu Trường Phong nhìn Diệp Vũ Hà một cái, bình tĩnh nói: “Cái này quá nửa là Như Dao tiểu thư cổ bày mê cục, tìm người giả trong chúng ta, lẫn lộn tầm mắt quan binh.”
Như Dao Minh Nguyệt không khỏi lại cười, khen: “Đúng hết.” Giây lát có chút nhíu mày nói: “Trầm đại nhân kia thoạt nhìn có chút môn đạo, chẳng lẽ là Trầm Mật Tàng thủ hạ của Trịnh Hòa sao?”.
Thu Trường Phong khẽ thở dài nói: “Không sai, hắn chính là Trầm Mật Tàng thủ hạ của Trịnh Hòa, nghe nói người này cực kỳ lợi hại. Hắn nếu không phải chưa từng gặp ta mà nói, chỉ sợ lần này khó có thể tránh được ánh mắt hắn.”