Quyển 2 Chương 2: Chân tướng (phần 1)

Đế Yến

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Gió thổi vi vút cuốn theo lá rụng úa tàn tựa như bị sát cơ ẩn hiện trong Vinh phủ dục động lặng lẽ rơi xuống nền đá xanh trong nội viện.

Trời cuối thu lạnh dần.

Tâm Diệp Vũ Hà lạnh, tay còn lạnh hơn. Năm ngón tay nhỏ nhắn, lạnh như băng nắm chặt chuôi kiếm băng lạnh, trong ánh mắt có sự cảnh giác kèm lẫn nghi vấn.

Diệp Hoan sao lại xuất hiện? Đây vốn là cái bẫy ư? Mục đích của hắn là gì? Đến tột cùng, Vinh phủ có huyền cơ gì mà lại để cho Thu Trường Phong tận lực phải tới?

Một bàn tay có tình cảm ấm áp nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay Diệp Vũ Hà.

Tay chính là tay của Thu Trường Phong.

Thu Trường Phong đưa mắt liếc nhìn Diệp Vũ Hà, thì thầm: “Ngươi phải tự đề phòng, ta khó mà chiếu cố cho ngươi được.” Hắn chỉ nói một câu như vậy, sau đó bèn tiến về phía trước.

Giẫm trên những chiếc lá khô vàng rụng xuống, hắn đi về phía trước. Lá rụng khẽ khàng vang lên, tựa như đoán trước được sực biến đổi của mưa gió bão bùng. Mặt trời từ trên cao rọi xuống nhưng ánh mặt trời chiếu sáng dường như cũng có phần lạnh lẽo.

Nhưng trong lòng Diệp Vũ Hà dâng lên sự ấm áp. Khi nàng nhìn thấy Diệp Hoan, trong lòng cực kỳ khiếp sợ, cảm giác bản thân rơi vào một mê cục trước đây chưa từng gặp. Mê cục này liên quan tới rất nhiều người, quỷ dị không phương hướng làm nàng không thể tưởng được. Nàng vốn không có ai để nương tựa, trong lòng nghi ngờ mê hoặc, thậm chí sợ hãi. Tất cả đều theo một câu của Thu Trường Phong thành mây khói thoảng qua.

Nàng không còn cảm thấy cô độc. Nàng biết, dù như thế nào thì Thu Trường Phong luôn sát cánh cùng nàng.

Một khắc này, chẳng biết tại sao, nàng chỉ biết – Thu Trường Phong từ trước đến giờ vẫn một mực quan tâm tới nàng. Nhưng vì sao hắn không bao giờ nói mà còn đè nén tình cảm của bản thân?

Liếc qua thật nhanh mu bàn tay, nàng cảm giác chỗ đó ấm áp, khuôn mặt khẽ ửng. Diệp Vũ Hà hít sâu một hơi theo sát sau lưng Thu Trường Phong. Đứa nhỏ ăn mày cũng giữ một khoảng cách không gần, không xa ở phía sau Thu Trường Phong, trong con mắt tràn vẻ nghiêm trọng.

Diệp Vũ Hà nhìn thấy, trong lòng âm thầm lo lắng cho Thu Trường Phong. Nàng đã nhận ra đứa nhỏ ăn mày tuyệt không phải là nhân vật bình thường từ lâu, vậy mà nó theo tới nơi đây là vì cái gì?

Rốt cục Diệp Hoan cũng xoay người lại, vẻ nhàn nhã lộ cả ra ngoài, khuôn mặt trước sau vẫn đậm ý kiêu căng. Khi nhìn thấy người đi tới là Thu Trường Phong, hắn chẳng chút kinh ngạc mà chỉ cười bảo: “Thu huynh, từ biệt đã nhiều ngày vẫn khỏe mạnh chứ?”

Dường như hắn đã hoàn toàn quên chuyện ở Kim Sơn. Nếu Diệp Vũ Hà không có mặt tại nơi huyết án Kim Sơn, cũng đoán rằng Diệp Hoan cùng một bọn với đám nhẫn giả, nghĩ thế nào cũng không ngờ người này lại tàn nhẫn như vậy.

Vậy mà Thu Trường Phong cũng cười, trong nụ cười tươi có vẻ mập mờ không nói lên lời, “Từ khi cáo biệt Diệp công tử tại Kim Sơn, thực lòng ngày nhớ đêm mong, chưa từng nghĩ đến hôm nay có thể gặp mặt lần nữa tại Vinh phủ, quả thật là một chuyện may mắn.”

Diệp Hoan vẫn an nhiên ngồi tại chỗ. Hắn thấy Thu Trường Phong tới gần hắn rồi dừng lại bèn cười hỏi: “Không biết Thu huynh nhớ tới ta làm chi? À… trong vụ loạn ở Kim Sơn lúc trước, ta thật không muốn rước họa vào thân, nếu không thừa loạn mà chuồn thật nhanh thì đúng là chết không minh bạch, không biết về sau ra sao nữa?”

Hắn rất bình thản, ra điều không hiểu chuyện gì. Diệp Vũ Hà thây vậy thì bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình. Nếu Diệp Hoan thực sự là hung thủ thì sao bình tĩnh, tự nhiên như vậy được, chẳng lẽ chuyện còn có ẩn tình khác?

Thu Trường Phong ngưng cười, liếc nhìn chúng nhân một vòng rồi bảo: “Về sao hả… Yến lặc kỵ chết ba mươi bảy người, công chúa mất tích, ngay cả Thượng sư cũng chết ở đó. Đáp án này có thỏa mãn Diệp huynh không?”

Khuôn mặt mọi người kịch biến. Vinh công tử cũng sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu, hiển nhiên không ai ngờ tình thế nghiêm trọng như vậy.

Biến cố ở Kim Sơn mới xảy ra có mấy ngày, đương nhiên tin tức không thể tới Thường Thục nhanh như vậy được. Huống chi, tri phủ Trấn Giang đã phong tỏa tin tức này thì người bình thường làm sao có thể biết được?

Vinh công tử hiển nhiên không ngờ là mình giúp Lôi Tam gia xuất đầu thế mà lại đắc tội với Thu Trường Phong. Vừa rồi chỉ là cách xoay chuyển tình thế, y cho rằng Thu Trường Phong sẽ bám chặt lấy Diệp Hoan. Giờ đây biết Thượng sư đã chết rồi thì Vinh công tử sao còn dám xen ngang?

Gió ở tiền đường thổi càng lạnh.

Diệp Hoan vẫn giữ vẻ tươi cười bảo: “A… vậy thì thực là tiếc.”

Trong lòng Thu Trường Phong cười nhạt, hắn thầm nghĩ, xem biểu lộ của Vinh Hoa Phú thì hiển nhiên y không biết chuyện ở Kim Sơn. Còn tên Diệp Hoan lại rất trấn định, có khả năng là biết trước kết quả huyết án ở Kim Sơn. Người này thân phận thần bí, rốt cuộc là ai? Diệp Hoan chẳng hề có vẻ sợ hãi, hiển nhiên là có thế lực nhưng thế lực của hắn đến tột cùng là thế nào?

Tâm tư Thu Trường Phong biến chuyển, ánh mắt xẹt nhanh qua mọi người, chậm rãi thốt lên: “Tuy là tiếc nuối nhưng hôm nay có thể nhìn thấy Diệp công tử, sự tiếc nuối cũng có thể giảm bớt chút ít.”

Hàng lông mi đẹp của Diệp Hoan nhướng lên, thần sắc kinh ngạc hỏi lại: “Ý của Thu huynh là gì? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta là hung thủ?”

Tim mọi người đập loạn nhịp, khuôn mặt Vinh Hoa Phú lại càng tỏ ra hoảng sợ.

Miệng Thu Trường Phong khẽ nhếch lên cười bảo: “Trước đây ngươi cũng đã ở Kim Sơn, nếu ta bảo không nghi ngờ thì đó đúng là giả dối. Diệp công tử cũng biết thế ta rất khó khăn, dù cho như thế nào cũng phải làm sáng tỏ chuyện này.” Rồi đột nhiên lên giọng quát to,” Trịnh bộ đầu, khóa Diệp công tử đưa về nha môn hỏi han!”

Đột nhiên hắn quát to, trở mặt còn nhanh như chớp.

Chúng nhân thất sắc, ngay cả cặp mắt của Diệp Hoan cũng lóe lên hàn quang, bàn tay bóp mạnh chén trà nhưng vẫn chưa phát tác.

Trịnh bộ đầu lẳng lặng theo sau Thu Trường Phong, nghe vậy tuy có hơi kinh ngạc nhưng vẫn cầm xích sắt đi lên bắt người. Vinh công tử nhìn thấy vậy, vội vàng đi tới cầu xin: “Thu đại nhân, hiểu lầm, e là hiểu lầm. Thu Thiên Hộ, Diệp công tử là thương nhân Chính Kinh làm sao lại có thể có liên quan tới hung án được?”

Trịnh bộ đầu nắm lấy xích sắt, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.

Thu Trường Phong cười dài, trong nụ cười có lẫn sự căm hận, “Vinh công tử quả nhiên không tầm thường, Cẩm Y Vệ phá án mà ngươi cũng nghi ngờ hả? Vinh gia phủ Tùng Giang cho là bản thân quá giàu có hả.”

Vinh Hoa Phú thất sắc, trong lòng khổ sở không nói được. Nguyên lai Diệp Hoan và Lôi Tam gia đồng thời đến Vinh phủ để làm một thương vụ mua bán với Vinh gia. Cái tên Lôi Tam gia vốn là người chủ sự Lôi gia Hoa Châu cũng là phụ thân của Lôi công tử trên sông Tần Hoài lúc trước. Vinh công tử kết giao với Lôi công tử đơn giản là muốn làm ăn lớn với nhau, nếu có thể nối quan hệ được với Diệp Hoan, Lôi Tam gia thì vải vóc phủ Tùng Giang xem như có thể buôn bán tại Tắc Bắc, Quan ngoại.

Chuyện này đối với Vinh Hoa Phú đúng là chuyện tốt nên không nghĩ là đảo mắt biến thành đại họa.

Nếu quả thực Diệp Hoan có liên quan tới cái chết của Thượng sư thì Vinh gia nhà y không thể nào thoát được có liên quan?

Nghĩ tới đây, Vinh Hoa Phú ngẩng đầu nói: “Thu Thiên Hộ, tại hạ không dám nghi ngờ ngươi phá án, nhưng có câu phải đồng ý…”

Ánh mắt Thu Trường Phong đột nhiên lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Tuổi ngươi còn quá trẻ, không có tư cách đề nghị ta, ngươi có thể đi ra ngoài nói với ta.”

Vinh Hoa Phú khẽ giật mình, ưỡn ngực nói: “Chuyện Vinh gia, tại hạ vẫn có thể gánh vác được”. Y nén giận, dù sao y cũng là người trẻ tuổi thấy Thu Trường Phong hành sự ngạo mạn, suốt từ đầu tới giờ luôn tỏ ra cao cao tại thượng nên không kiềm được giận dữ.

Thu Trường Phong cười nhạt, nụ cười như kim châm, “Ngươi gánh được ư? Ngươi lấy cái gì gánh vách? Đầu chăng? Án mạng Lí Bích Nhi lần trước, một thi thể hai mạng người nếu không có người cầu tình cho ngươi thì nhiều năm trước ngươi đã bị đầy ra hải hoại, tha hương chết nơi đất khách quê người rồi. Chuyện này không biết ngươi có đảm đương được hay không?”

Khuôn mặt Vinh Hoa Phú không còn chút máu.

Nguyên lai, Lí Bích Nhi là thiên kim nhà danh giá ở phủ Thuận Thiên. Năm xưa khi Vinh Hoa Phú ở đó vô tình gặp gỡ Lí Bích Nhi. Cả hai kết một đoạn nhân duyên, thậm khí còn vụng trộm làm cho Lí Bích Nhi mang thai. Vinh Hoa Phú tư tình với Lí Bích Nhi vốn là ưng gia cảnh nhà Lí Bích Nhi nhưng không lâu sau khi phụ thân của Lí Bích Nhi bị giáng chức thì Vinh Hoa Phú bỏ rơi lbn. Lbn xấu hổ, phẫn uất nên treo cổ tự tự, một người hai mạng.

Phụ thân Lí Bích Nhi tuy bị giáng chức nhưng trong triều đình vẫn còn có người nhà. Họ dâng cáo trạng Vinh Hoa PHú. Triều đình truy cứu, suýt nữa thì bắt Vinh Hoa Phú lưu đày. Lúc đó, việc này cũng gây sóng to gió lớn nhưng cuối cùng cũng bỏ mặc ở đó.

Từ đó về sau Vinh Hoa Phú bớt phóng túng đi rất nhiều, nhưng mỗi lần nhớ lại chuyện này trong lòng vẫn còn sợ hãi. Đây chính là lý do mà lúc trước ở trên thuyền hoa Tần Hoài, khi Thu Trường Phong nhắc tới Lí Bích Nhi ở phủ Thuận Thiên y mới giật mình thon thót.

Nghe Thu Trường Phong lại đề cập chuyện cũ lần nữa, Vinh Hoa Phú đương nhiên hiểu rõ ngụ ý của Thu Trường Phong. Mặc dù bản án đã khép lại nhưng Thu Trường Phong thân là Cẩm Y Vệ, hắn muốn lật lại bản án cũng không khó khăn gì.

Tuy chuyện treo cổ là do Lí Bích Nhi tự vận nhưng nếu truy cứu trách nhiệm thì Vinh Hoa Phú cũng có lỗi.

Mồ hôi bỗng nhiên lấm tấm từ trán nhỏ xuống, nhất thời Vinh Hoa Phú không biết nên làm thế nào cho phải. Đúng lúc này, bên ngoài đình viện có thanh âm vọng vào: “Nó đảm đương không nổi không có nghĩa là ngươi có thể tùy ý làm bậy!”

Mọi người kinh ngạc, không ngờ lúc này lại có người chỉ trích cách hành sự của Thu Trường Phong. Chúng nhân nhìn ra bên ngoài thì thấy có một người từ đầu kia đi tới.

Lúc Diệp Vũ Hà nhìn thấy người nọ, thần sắc trở nên kinh ngạc. Mạc dù nàng đã bái kiến không ít quái nhân nhưng thật sự chưa bao giờ nhìn nhìn thấy loại quái nhân này.

Thoạt nhìn người nọ trông như hình vuông.

Một người bốn bề vuông vức.

Mặt người kia hình chữ quốc, góc cạnh rõ ràng, vai rất rộng, cánh tay rất dài rủ xuống quá gối. Thoạt nhìn trông người nọ giống như khung cửa. Người nọ đi tới, mỗi bước đều tăm tắp như là được đo bằng thước vậy, không hơn kém nhau là mấy.

Người nọ chậm rãi đi tới trước mặt Thu Trường Phong, trên khuôn mặt vuông vức lạnh lùng không biểu hiện tình cảm nhưng trong đôi mắt là thù hận vô biên.

Diệp Vũ Hà nhìn thấy hận ý trong mắt người nọ thì trong lòng lạnh xuống, bởi vì hận ý như là thực chất toát ra từ bên trong. Nàng thực sự không hiểu, một người như vậy tại sao lại thống hận Thu Trường Phong đến thế?

Thu Trường Phong ngẩng đầu nhìn người kia, hắn nhìn từ đầu đến chân, từ chân lên tay. Đây chính là cách hắn nhìn một ai đó. Xưa này khuôn mặt hắn tái nhợt, vừa nhìn xong thì khuôn mặt như bị rút đi bớt máu, đã tái càng thêm nhợt nhạt.

Diệp Vũ Hà đã cố tình để ý, sắc mặt Thu Trường Phong càng tái thì có nghĩa tình thế càng nghiêm trọng. Thu Trường Phong cẩn thận như vậy chẳng lẽ hắn đã thấy người trước mắt này không đơn giản chăng?

Người này có địa vị như thế nào mà đến Cẩm Y Vệ của triều đình cũng không để trong mắt?

Trong ánh mắt Vinh Hoa Phú cũng lóe lên sự kinh ngạc, y không biết người này, không biết sao mà người này đột nhiên xuất hiện ở Vinh phủ, hơn nữa còn xuất đầu lộ diện vì y?

Người nọ nhìn chằm chằm vào Thu Trường Phong, gằng giọng nói ra từng chữ: “Ngươi bảo ta nói có đúng hay không?”

Thu Trường Phong lại cười, lúc nào hắn cũng có thể cười được bởi vì nụ cười của hắn chính là một vũ khí, một vũ khí che giấu trạng thái.

“Ngươi nói đúng lắm!” Thu Trường Phong từ tốn trả lời, “Vinh Hoa Phú không gánh vác được, ta cũng không thể mặc sức làm bậy. Chẳng những là ta mà trong luật lệ Đại Minh không một ai được mặc sức làm bậy!” Ánh mắt của hắn ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào mặt người nọ bảo: “Mạc Tứ Phương của Bài giáo cũng không được!”

Diệp Vũ Hà kinh ngạc, không ngờ người bốn bề vuông vức trước mặt này lại là người có quyền lực trong Bài giáo, là bài pháp chỉ sau mỗi Giáo chủ, là Mạc Tứ Phương một trong tứ đại bài pháp ngang hàng với Kiều Tam Thanh, Giản Ngũ Đấu, Mục Lục Ngự.

Sao Mạc Tứ Phương lại đột ngột xuất hiện ở Vinh phủ? Diệp Vũ Hà càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Mạc Tứ Phương nghe thấy Thu Trường Phong nói toạc tên họ của lão ra thì hàng mi dài nhướng lên, “Tội của Vinh Hoa Phú coi như nhiều năm qua đã chuộc rồi, điểm này ngươi không cần phải nói nữa. Ngươi thân là Cẩm Y Vệ, cho dù muốn lật lại vụ án chỉ e là triều đình cũng sẽ không đồng ý!”

Thu Trường Phong mỉm cười bảo: “Mạc Tứ Phương nhà ngươi chỉ là Bài pháp trong Bài giáo thôi, luật lệ nhà Đại Minh không phải là quy củ trong Bài giáo các ngươi.” Trong nụ cười của hắn dần dần có lẫn lãnh ý khó tả, rồi đột nhiên nói: “Trịnh bộ đầu, bắt cùng luôn Vinh Hoa Phú ! Nếu ngươi không tuân theo lệnh, xử tội kháng mệnh triều đình, giết không cần luận tội!”

Trịnh bộ đầu kinh tâm táng đảm, y đương nhiên biết Bài giáo không dễ chọc, nhưng cũng biết sự lợi hại của Cẩm Y Vệ.

Cẩm Y Vệ hành sự từ xưa tới nay là thay cho ý chỉ của Thiên tử, đây là thiên hạ Đại Minh, dù Bài giáo được cho là Đệ nhất giáo Đại Minh thì có cách nào đối kháng với triều đình?

Nghĩ tới đây, Trịnh bộ đầu lập tức vung xích, y định quàng vào cổ Vinh Hoa Phú.

Mạc Tứ Phương biến sắc, ngón tay đột nhiên bắn ra.

Phía trước bỗng có tiếng sấm vang lên.

Tiếng sấm rền vang rất bất ngờ. Dù trời đã quá trưa, mặt trời ngả về tây nhưng bầu trời bao la xanh thắm không một gợn mây, sao lại đột nhiên có tiếng sấm?

Diệp Vũ Hà hơi kinh hoàng, nhìn thấy một luồng sáng màu lam từ tay Mạc Tứ Phương bắn ra, bắn vào sợi xích sắt. Sợi xích đứt ngay, luồng sáng màu lam bắn đứt xích sắt nhưng chưa dừng lại mà bay tiếp tới cổ Trịnh bộ đầu.

Trịnh bộ đầu sợ hãi thất sắc, ngay cả phản ứng cũng không có, chỉ trơ mắt chờ chết. Trong lúc đó một đạo lục ti chợt hiện, phát sau mà đến trước, quấn quanh luồng sáng màu lam.

Sau đó có tiến “Bốp” vang lên, lục ti nổ thành tro nhưng luồng sáng màu lam cũng ảm đạm, khi vào ngón tay của Mạc Tứ Phương thì biến mất không có dấu vết.

Trịnh bộ đầu túa ra mồ hôi, trong đầu vaanx còn mờ mịt, không rõ tiếng sét và luồng sáng màu lam đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra nhưng y biết Thu Trường Phong đã cứu mình một mạng.

Tro tàn rơi lả tả, nhưng quang điện vừa rồi dường như cũng đã rơi trong mắt Thu Trường Phong và Mạc Tứ Phương.

Hàn quang trong cặp mắt của Mạc Tứ Phương chớp động, hận ý càng đậm nhưng cũng có phần sợ hãi. Lão thật sự không ngờ, một tên Cẩm Y Vệ rat ay có thể phá được lam điện của lão!

Lão thấy rõ ràng, Thu Trường Phong dùng một lá mã liên tầm thường mà thôi. Nhưng chỉ là một chiếc lá tầm thường mà trong tay của Thu Trường Phong sao lại có thần thông như thế?

Tứ đại bài pháp trong Bài giáo mỗi người có một sở trường riêng, Kiều Tam Thanh là các tuyệt kỹ bàn thủy, hành vân, bố vũ được xưng tụng là bá chủ sông nước, Mạc Tứ Phương lại dùng thuật Kinh lôi, lam điện, động thiên được ca ngợi là tuyệt tác của Bài giáo.

Năm xưa Mạc Tứ Phương dùng kinh lôi và lam điện chi pháp đủ để tranh đoạt thủy lộ nằm trong sự khống chế của thập thất đại địch Bài giáo, thậm chí năm xưa Giang Như Long ở vùng hồ Động Đình ca tụng là “Thiên thượng xương cuồng, hồ trung long vương”* cũng bị lam điện kích tâm một chiêu giết chết.

Vừa rồi Mạc Tứ Phương dùng chính là Kinh lôi chi pháp để dọa người rồi sau đó dùng lam điện kích xuất. Muốn giết Trịnh bộ đầu mà dùng pháp thuật này thì đúng là dùng dao mổ trâu giết gà. Lão muốn lớn tiếng dọa người nhằm cảnh cáo Thu Trường Phong, đây là chuyện giang hồ không phải là chốn mà Cẩm Y Vệ tùy tiện nhúng tay vào.

Không ngờ, Thu Trường Phong chỉ dùng một lá mã liên liền phá được lam điện của lão.