Quyển 2 - Chương 78: Đồng minh 2

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diệp Vũ Hà nhịn không được xoay đầu đi, nhìn phía phương xa, không muốn để cho Thu Trường Phong nhìn thấy nước mắt nàng hầu như tràn mi mà ra. Nghe được câu này, nàng cảm giác mình làm tất cả đều đáng giá — vô luận gian khổ như thế nào.
Như Dao Minh Nguyệt ý thức được thất thố, lấy ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch sợi tóc buông xuống, thản nhiên cười nói: “Thu đại nhân giỏi hiểu lòng nữ nhân như vậy, thật sự làm ta không dự kiến được. Nhưng Thu đại nhân vì sao luôn đem ta hướng chỗ xấu nghĩ, nói không chừng việc ta lần này mời Thu đại nhân làm, đối với người mà nói là chuyện tôt!”.
Thu Trường Phong không say mê nữa, lập tức nói: “Ngươi muốn ta làm chuyện gì?”.
Như Dao Minh Nguyệt lại có chút do dự, sau một lúc lâu mới nói: “Chuyện này ta có thể tạm thời không nói với Thu đại nhân không?”.
Thu Trường Phong ra vẻ lạnh nhạt nói: “Đương nhiên có thể, chuyện này ta cũng có thể không làm vì Như Dao tiểu thư.”
Như Dao Minh Nguyệt nhịn không được cười: “Xem ra Thu đại nhân quả nhiên cái giá lớn, bất cứ lúc nào cũng sẽ không cầu người. Ta mời Thu đại nhân làm việc, thật ra có thể tạm thời đặt xuống chút, trước mắt ta chỉ muốn mời Thu đại nhân cùng ta đi gặp một người, cái này chung quy có thể chứ?”.
| Thấy Thu Trường Phong trầm ngâm không nói, Như Dao Minh Nguyệt khẽ thở dài: “Ta cũng không muốn báo Thu đại nhân làm chuyện xấu gì, Thu đại nhân cần gì luôn từ chối người ở ngoài ngàn dặm, cho dù Thu đại nhân không đem mạng mình để ở trong lòng, chung quy cần cân nhắc lòng Diệp tỷ tỷ, gặp một người chung quy không phải chuyện gì quá đáng. Ta nếu là muốn bất lợi với Thu đại nhân, vừa rồi liền đã ra tay. Ta tuy không dám cam đoan có mười phần nắm chắc, nhưng bảy tám phần chung quy là có.” Nàng chuyển đề tài, đột nhiên rơi ở trên người Diệp Vũ Hà, trái lại tỏ ra có chút thân thiết.
Diệp Vũ Hà vốn là lòng chua xót, nghe vậy, mặt nàng lại có chút nóng lên, nhưng chung quy chưa nói cái gì. Nàng không muốn quấy nhiễu Thu Trường Phong phán đoán.
| Thu Trường Phong lại nhìn Diệp Vũ Hà, rốt cuộc gật đầu nói: “Đi gặp như thế nào?”.
Diệp Vũ Hà lập tức cảm giác có hy vọng, trong lòng rất vui mừng. Như Dao Minh Nguyệt cũng thở phào một hơi, cười nói: “Muốn mời | Thu đại nhân, thực không phải chuyện dễ dàng. Muốn gặp người nọ, | thật ra cũng không dễ dàng, ít nhất cần đột phá phong tỏa trước mắt.”
Thu Trường Phong nói: “Điểm ấy ta nghĩ hẳn là không cần ta lo lắng nữa. Như Dao tiểu thư có thể ở lân cận đi lại không kiêng kỵ, hiển nhiên sớm có kế Trương Lương.”
Như Dao Minh Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Thu đại nhân đoán không sai, xin đến theo ta.” Nàng hướng chỗ phòng bếp đó nhìn nói: “Hai người này xử trí như thế nào đây?” Hai người nàng nói một người là lão cha, một người khác đương nhiên là Diêu Tam Tư còn đang hôn mê.
Trong lòng Diệp Vũ Hà rùng mình, nhìn không dời mắt nhìn Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong hỏi ngược lại: “Như Dao tiểu thư cho rằng xử trí như thế nào tốt?”.
Như Dao Minh Nguyệt hé miệng cười nói: “Nếu theo ta thấy, không bằng giết hết xong việc.” Thấy Diệp Vũ Hà biến sắc, Như Dao Minh Nguyệt lại nói: “Những Thu đại nhân của chúng ta lòng dạ nhân hậu, đương nhiên không chịu làm như vậy. Như vậy được rồi, để cho vị quan nhân này cứ nằm ở nơi này, theo hắn đi đi. Vị lão trượng này sao…”
Lão hán đó luôn luôn lắng lắng nghe, nghe vậy nói: “Trường Phong, ngươi tự đi làm việc, ta tự có chủ trương.”
Như Dao Minh Nguyệt cười nói: “Được rồi, hiện tại cái này cũng không cần lo lắng nữa.”
Thu Trường Phong do dự một lát, nhìn lão hán đó nói: “Vậy ngươi tự mình bảo trọng.” Quay sang nhìn Như Dao Minh Nguyệt nói: “Đi thôi.” Thái độ của hắn kiên quyết, thậm chí không nhìn lão trượng đó một cái nữa.
Chuyện đã không cách nào làm chủ, hắn cũng sẽ không lề mề nữa.
Lão hán đó muốn nói lại thôi, chung quy chỉ là khẽ thở dài một hơi.
Như Dao Minh Nguyệt không nói nhảm nữa, lập tức xoay người, nhưng lại hướng phương hướng Hạc Minh tập đi tới.
Diệp Vũ Hà nhìn Thu Trường Phong một cái, đưa tay đi qua cầm tay Thu Trường Phong, dẫn hắn tiến lên. Nàng biết Thu Trường Phong trước mặt cực kỳ suy yếu, bởi vậy đưa tay đỡ.
Như Dao Minh Nguyệt giống như sau lưng mọc mắt, cười duyên nói: “Diệp bộ đầu thật săn sóc.”
Sắc mặt Diệp Vũ Hà đỏ lên, lại chưa buông tay. Đường phía trước chưa biết, có lẽ cái này vừa đi chính là cùng trời cuối đất, nhưng nàng nghĩa vô phản cố, tuyệt không sẽ thả khí — vô luận sinh hoặc tử.

Ba người một trước hai sau, lúc gần Hạc Minh tập, Diệp Vũ phía trước có mấy hạ nhân đang nâng một cỗ kiệu tiến đến, cạnh kiệu còn nha hoàn đi theo. Nàng cũng không để ý, lại nhịn không được mở miệng nói: “Người muốn gặp ngay tại Hạc Minh tập sao?”.
Nay nhà gỗ đó cùng Hạc Minh tập, hiển nhiên là điểm mù điều tra của quan binh, bởi vì cho dù là Trầm Mật Tàng, lúc ấy thấy Thu Trường Phong chưa đi Hạc Minh tập, cũng sẽ cho rằng Thu Trường Phong đã trốn xa chỗ khác, mà sẽ tạm thời không đem trọng điểm điều tra đặt ở nơi này. Nếu ở nơi này gặp, hiển nhiên tạm thời không có vấn đề.
Như Dao Minh Nguyệt ngoái đầu nhìn lại cười, không cần nói, Thu | Trường Phong lại hỏi: “Chúng ta cần ngồi cỗ kiệu đi?”.
Trên mặt Như Dao Minh Nguyệt hiện ra ý ngạc nhiên, nhịn không được nói: “Thu đại nhân biết kế hoạch của ta?”.
| Thu Trường Phong nói: “Như Dao tiểu thư kế sách hay, bị chu tắc ý đãi, thông thường không nghi ngờ. Người đương nhiên biết yếu quyết | chạy trốn không ở ẩn nấp, mà để ý thông thường không nghi ngờ.
Chúng ta nếu hơi thêm ăn mặc, cải trang thành tạp dịch tầm thường cùng công tử tiểu thư ra ngoài, chỉ cần lộ dân nơi tay, quan binh tìm kiếm tất nhiên sẽ sơ ý bỏ qua.”
Diệp Vũ Hà nghe Thu Trường Phong vừa giải thích, lập tức hiểu cổ kiệu đó lại là đưa bọn họ đến, Như Dao Minh Nguyệt hộ tống bọn họ rời đi như vậy, trái lại thật sự là kế sách tốt. Chẳng qua cái kế sách này Thu | Trường Phong thật ra cũng từng dùng, nhưng muốn giống Như Dao Minh Nguyệt vận dụng như vậy, phải có nhân thủ phối hợp mới được.
Như Dao Minh Nguyệt thở dài nói: “Thu Trường Phong, chẳng lẽ thực không có gì có thể giấu diếm được ánh mắt ngươi? Những ta đến bây giờ vẫn chưa nói ra cỗ kiệu đó chính là vì chúng ta mà đến, ngươi sao biết cô kiệu đó không phải đi ngang qua?”.
Thu Trường Phong tùy ý nói: “Cô kiệu là kiệu trống, bên cạnh lại có nha hoàn, giống như bát đũa mang lên, không đặt đồ ăn không được tự nhiên.”
Như Dao Minh Nguyệt cười nói: “Thu đại nhân nói như vậy, là đói rồi phải không? Thu đại nhân võ công cao minh, từ bước chân người hầu đi đường đã nhận ra là kiệu trống cũng không ngạc nhiên. Nhưng Thu đại nhân chỉ sợ không ngờ, cỗ kiệu này có thể là đi đón phu nhân về nhà mẹ đẻ?”.
Thu Trường Phong nói: “Loại khả năng này cũng là có. Nhưng gia đình như thế, nếu đón phu nhân về, vị hôn phu không đi theo, cũng không phù hợp lẽ thường.”
Khi nói chuyện, cỗ kiệu đã đỗ ở trước mặt ba người, người hầu nha hoàn kia đều là không nói một tiếng, giống như đầu gỗ, hiển nhiên là thủ hạ của Như Dao Minh Nguyệt. Trong lòng Như Dao Minh Nguyệt hoảng sợ Thu Trường Phong tâm tư kín đáo, phân tích nhập khẩu, chỉ có thể thở dài: “Ta vôn cảm thấy kế sách này không tệ, nhưng không nghĩ vẫn là không vào pháp nhân của Thu đại nhân. Không sai, muốn đón phu nhân về nhà mẹ đẻ, vị hôn phu không đi theo, thật sự không thể nào nói nổi.” Hướng Diệp Vũ Hà cười xinh đẹp, nhấc tay làm dạng mời: “Diệp bộ đầu mời lên liệu đối trang phục làm phu nhân, thuận tiện khởi hành. Về phần phu quân như ý này sao, thì phải xin Thu đại nhân mệt nhọc rồi.”
Trên đường vong minh như thế. Như Dao Minh Nguyệt lại ung dung vui đùa. Diệp Vũ Hà lại là đỏ mặt lên, trong lòng không biết là vui là chua xót, nàng vì cứu Thu Trường Phong trái lại kéo Thu Trường Phong xuống nước, đến sau này vẫn đều sẽ vông mệnh thiên nhai không thể nào xử trí, nếu có thể giống người ta phu xướng phụ tùy, chỉ sợ cuộc đời này khó được.