Quyển 2 - Chương 100: Chân thân 3

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thu Trường Phong cười cười nói: “Chuyện đó nói trắng ra thật ra cũng bình thản không gì lạ, ta từng cùng Như Dao tiểu thư nói chuyện với nhau vài lần, sớm lưu ý đến lúc Như Dao tiểu thư mỗi lần nghĩ một đăng nói một nẻo, đều đi nghịch tóc: Cái tư thế này rất đẹp, chắc là người vẫn mượn nó dời đi lực chú ý của người khác, không nghĩ lại để lại sơ hở.”
Như Dao Minh Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, thở dài nói: “Không sai, đây vốn là thói quen ta luyện nhân thuật Nhược thủy lưu lại, mỗi lần lúc nói dối, quá nửa phải làm loại động tác này dời đi ý nghĩ
của người khác, Thu đại nhân mọi chuyện quan sát tỉ mỉ, thật không hiểu luyện ra như thế nào.”
Diệp Vũ Hà không rảnh suy nghĩ lại lịch bản lĩnh của Thu Trường Phong, lại nghĩ đến vấn đề mấu chốt, nhịn không được nói: “Hiện tại chân tướng rõ ràng rồi, nhưng ta vẫn không hiểu, Diệp Hoan làm nhiều chuyện như vậy, đến tột cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ nói đây đều là Chu Duẫn Văn giận dữ Thánh Thượng đoạt đế vị của hắn mới bảo Diệp Hoan không ngừng gây chuyện… Thậm chí làm cha con Hán vương bọn
họ trở mặt thành thù?” Nàng tuy chạy trốn tới thảo nguyên, dù sao bạn tâm mặt mũi Chu Cao Hú, trong lời nói xưng hô có chút khách khí.
Như Dao Minh Nguyệt nhíu mày nói: “Cái này có thể là có… Nhưng ta vẫn chưa từng gặp Chu Duẫn Văn…” Mới đợi nói xong, đột nhiên lấy ngón tay dựng thăng miệng, làm cái động tác xuyt.
Thì ra nàng tuy nói thẳng ra nội tình như thế, nhưng đến tột cùng có điều cố kỵ, khi nói chuyện vẫn lưu ý động tĩnh ngoài lều. Nàng dù sao thân thủ bất phàm, thính lực cực tốt, nghe được có tiếng bước chân truyền đến, lập tức ngậm miệng.
Thu Trường Phong đột nhiên nói: “Như Dao Minh Nguyệt, ngươi che che dấu dấu mọi chuyện, ta thực rất khó tin ngươi.”
Như Dao Minh Nguyệt ngẩn ra, thầm nghĩ Thu Trường Phong người có ý tứ gì? Đột nhiên thấy Thu Trường Phong hướng nàng nháy mắt, lập tức tỉnh ngộ lại, bọn họ nếu đột nhiên không lên tiếng, ngược lại sẽ
khiến người ta nghi kỵ, Thu Trường Phong tâm tư kín đáo, ra vẻ vọng ngữ, chẳng qua là mê hoặc người ngoài lều.
Nàng sau khi hiểu điểm ấy, cực kỳ bội phục Thu Trường Phong ứng biến cực nhanh, cũng cảm khái bản lãnh diễn trò của hắn thật sự cao tuyệt, lập tức giọng quyến rũ nói: “Thu đại nhân, ngươi không tin ta lại có ngại gì, chỉ cần Hán vương tin ta như vậy đủ rồi.” Dứt lời bỗng nhiên đứng dậy đến trước lều, thoáng cái vén lên rèm lều.
Ngoài lều đứng hai người, thân hình nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng đều là gương mặt xa lạ, một người mặt đen, một người khác sắc mặt lại là có chút trắng nõn.
đó thấy Như Dao Minh Nguyệt đi ra, cũng không để ý, người sắc mặt trắng nõn nọ nhìn Thu Trường Phong nói: “Thu Trường Phong, Thái sư mời người đi qua một chuyến.”
Mọi người ngẩn ra, không biết Thoát Hoan tìm Thu Trường Phong chuyện gì?
Thu Trường Phong cũng không biết, nhưng hắn xưa nay đều là Thái Sơn sụp trước mặt sắc mặt không thay đổi, nhanh chóng hướng phía Chu Cao Hú nhìn, Chu Cao Hú cũng nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau, Thu Trường Phong lần đầu tiên cảm giác được ý thân thiết trong mắt Chu Cao Hú, khẽ gật đầu, ra hiệu mình sẽ tùy cơ ứng biến.
Diệp Vũ Hà thấy Thu Trường Phong đứng dậy, liền muốn đi theo, người mặt đen nọ quát: “Không gọi người.”
Thu Trường Phong mim cười nói: “Thái sư quá nửa muốn tìm ta xem tướng một chút, lập tức sẽ trở về, các ngươi chờ ta ăn cơm là được.”
Diệp Vũ Hà biết nơi này từng bước sát khí, một cái ứng đối không tốt, hai người nói không chừng sẽ thành vĩnh quyết. Dưới cục diện bực này Thu Trường Phong lại vẫn có tâm tình nói giỡn, thật sự làm cho nàng dở khóc dở cười.
Trơ mắt nhìn Thu Trường Phong rời khỏi lều lớn, lòng Diệp Vũ Hà trong chốc lát liền trống trơn.

Thu Trường Phong bước ra khỏi lều trại, thấy mặt trời treo cao, nhìn về dãy núi nơi xa, tuyết trắng như bạc, dãy núi đứng vững cắm thắng tận trời, mỉm cười nói: “Thật sự là thời tiết tốt.”
Lúc này vẫn là thời tiết động khắc nghiệt, nhưng trong khe này lại ấm áp như xuân, cỏ xanh hoa đỏ, hồ nước sóng biếc bập bềnh, thật sự là tạo hóa thần kỳ.
Khi nói chuyện, ánh mắt Thu Trường Phong hướng trên tay người tới nhìn lại, tươi cười không giảm, nhưng trong đôi mắt lại có vài phần ý chần chờ.
Hai người đó không có thời gian nghe Thu Trường Phong nói đầu đâu, xoay người hướng phương hướng lều lớn nóc vàng của Thoát Hoan đi tới.
Lều lớn nóc vàng của Thoát Hoan ở hồ nước bên đó, cần vòng cái vòng mới có thể đi qua. Hai người đó dẫn đường ở phía trước, Thu Trường Phong cùng hai người đó đi vài bước, đột nhiên ngừng bước chân nói: “Ta có việc cần…”
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên biến sắc, quát to: “Các ngươi làm cái gì?”.
Đúng lúc này, hai đạo lệ mang bỗng nhiên từ phía trước bắn ra, chiếu vào trên mắt Thu Trường Phong, Thu Trường Phong lập tức nhắm mắt. Hai đạo lệ mang đó đột nhiên hóa thành gió lạnh, đột nhiên liền bổ tới
trước mặt Thu Trường Phong.
Hai người đó rút đao, xuất đao. Ánh đạo nhoáng lên một cái, đầu tiên là chiếu vào trên mắt Thu Trường Phong, thừa dịp lúc Thu Trường Phong nhắm mắt vung đao bổ tới, vô luận thời cơ hay là góc độ ra tay
đều là cực có tâm tư. Mà hai người đó sau khi xuất đao mới có tiếng gào thét, có thể thấy được hai người ra tay cực nhanh cũng làm cho người ta không thể tưởng tượng.
Hai người đó sớm tính sẵn, Thu Trường Phong tuyệt tránh không khỏi hai đạo đan xen đoạt mệnh này.
Nhưng Thu Trường Phong lại tránh được hai đao này.
Chỉ vì hắn ở lúc hai người xuất đạo đã nhìn thấy hai người này động vai phải, cũng không phải là động tác đi đường bình thường, cái đó càng
giống dấu hiệu trước khi rút đao.
Hai người này muốn rút đao? Rút đao muốn giết hắn? Vì sao phải giết hắn?
Toàn bộ suy nghĩ chỉ là chớp mắt, hào quang vừa nổi lên, Thu Trường Phong trước khi nhắm mắt đã đột nhiên lộn một vòng ra ngoài, lúc rơi xuống đất tuy lảo đảo một cái, xa không có nhanh nhẹn của ngày thường, nhưng hắn vẫn còn phán đoán, hầu như không tạm dừng liên lui tiếp ba bước, để tránh công kích liên hoàn của đối thủ.
Hai người đó song đao chém trượt, tuy là kinh ngạc, nhưng hầu như không có tạm dừng cất bước vung đao, nhưng Thu Trường Phong tránh né cực khéo, song đao lại chém trượt, từ ngực Thu Trường Phong cọ qua.
Hai người đó tình thế bắt buộc liên hoàn song trả lại thất bại, không khỏi sắc mặt khẽ biến. Ngay tại lúc chần chờ này, sắc mặt Thu Trường Phong đột nhiên thay đổi, lại tiếp một bước, phun ra một ngụm máu tươi, lung lay muốn ngã, Thu Trường Phong vẫn là Thu Trường Phong kia, phán đoán sâu sắc không giảm, nhưng Thu Trường Phong cũng không là Thu Trường Phong kia của trước đây nữa, đơn giản là nội thương của hắn tuy nhìn
như chuyển biến tốt, nhưng độc thương lại đã càng sâu — ăn mòn thật sâu lục phủ ngũ tạng của hắn.
Một cái động tác đơn giản này đã làm cho hắn lực không thể theo, thậm chí đánh cho hắn mệt mỏi phun máu.
Hai người đó lập tức lại xuất đạo, biết trước mắt là cơ hội tốt nhất chém giết Thu Trường Phong. Ánh đạo như điện, khi lại một lần nữa vạch lên, bỗng nhiên bí mật mang theo một tia lửa sáng.