Quyển 2 - Chương 107: Quái khách 4

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thoát Hoan cười nhạt, cũng không nói chuyện. Tam Giới đại sư ở một bên cười lạnh nói: “Ngươi tránh Cấn Thổ là từ đâu có được, chắc là sau khi làm bậy hỏi lòng xấu hổ hả?”
Mi tâm Quỷ Lực Thất đọng lại, quát: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì…” Hắn đột nhiên nhảy dựng, thân mình cứng ngắc muốn đến trước mặt Tam Giới đại sự, xem ra là muốn giáo huấn Tam Giới đại sư, làm cho Tam Giới không được nói năng lung tung.
Không nghĩ thân hình hắn vừa động, Tam Giới bên người vẫn trầm mặc Long Hổ Song Kỵ cũng động. Long kỵ cái trán cao ngất như sừng đó đột nhiên lắc mình, đã đến trước mặt Quỷ Lực Thất, mà hổ kỵ như mãnh hổ đó lại nháy mắt khi thân đến sau người Quỷ Lực Thất.
Hai người vẫn chưa rút đao hướng nhau, chỉ là hai tay vòng lại, bốn cánh tay đã đem Quỷ Lực Thất vẫy ở trong đó.
Mắt thấy sắp bị hai người khóa chặt, không nghĩ Quỷ Lực Thất hổ gầm một tiếng, thân mình hơi dừng, lại lăng không lao lên, không trung lật một cái đến trước mặt Tam Giới đại sự, đánh ra một chưởng.
Tam Giới đại sự tựa như không nghĩ tới Quỷ Lực Thất lại lớn mật như thế, công khai ở dưới trướng Thoát Hoan động thủ, nhất thời bị dọa ngây người, lại không nhúc nhích.
Giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng sấm.
Tiếng sấm đó tới đột ngột, Quỷ Lực Thất mắt thấy đắc thủ, vừa nghe thấy tiếng sấm động tim nhảy dựng, liền cảm giác cuồng phong gào thét, một năm tay to bằng cái bát đến thắng trước ngực hắn đâm đến.
Trong lòng Quỷ Lực Thất khẽ run sợ, bất chấp thương tổn Tam Giới | đại sự tiếp, bỗng nhiên đá ra một cước. Thân thể hắn cứng ngắc, nhất cử nhất động như rối gỗ dắt dây, nhưng ra chiêu cực nhanh, làm cho người ta không kịp nhìn.
Tiếng phanh vang lên, Quỷ Lực Thất gào thét một tiếng, thân thể lui lại, lại về tới tại chỗ. Thân hình hắn cứng ngắc như lúc ban đầu, nhưng áo choàng lại nước gợn không gió căng lên.
Diệp Vũ Hà đã sớm nhìn rõ ràng, thấy Quỷ Lực Thất đánh về phía Tam Giới đại sự, tuy nhảy qua Long Hổ Song Ky thủ vệ, nhưng hùng kỵ thủ lĩnh kia trong tiếng hét to đánh một quyền về phía Quỷ Lực Thất, Quỷ Lực Thất đá ngược một cước, chính trúng nắm tay tráng hán đó, bị chấn trở về tại chỗ.
Quỷ Lực Thất thân thủ sắc bén, đã làm cho Diệp Vũ Hà âm thầm kinh hãi, nhưng uy ba người kia liên thủ, cũng làm cho Diệp Vũ Hà nghiêm nghị động dung.
Mọi người giao thủ trước bàn, kim giáp lực sĩ kia mới muốn lao tới, Thoát Hoan nhướng mày tằm, quát khẽ: “Dừng tay.”
– Trong kim trưởng đột nhiên yên lặng xuống. Diệp Vũ Hà bản cảm thấy Thoát Hoan chẳng qua là cáo già, nhưng thấy hắn lệnh ra như núi, uy nghiêm vô hạn, âm thầm kinh hãi.
Quỷ Lực Thất một cước đá trúng nắm tay thủ lĩnh hùng kỵ kia, thấy hắn chỉ lui một bước, gan bàn chân mình lại là đau triệt tim, tuy đột phá ba cao thủ đối phương liên thủ, cũng là âm thầm kinh hãi, cười lạnh nói: “Thoát Hoan Thái sư, ta chẳng qua là muốn nhìn xem gia hỏa ăn nói lung tung này là ai?”.
Khi nói chuyện Quỷ Lực Thất giơ giơ lên vải xám trong tay, mọi người lúc này mới phát hiện, vừa rồi trong chớp mắt, Quỷ Lực Thất tuy bị cao thủ dưới trướng Thoát Hoan bức lui, nhưng tóm xuống khăn xám trên mặt Tam Giới đại sư.
Mọi người thấy thế không khỏi hướng Tam Giới đại sư nhìn lại, đều muốn nhìn xem nhân vật bịt mặt này đến tột cùng bộ dáng thế nào. Nhưng liếc một cái nhìn lại, trên mặt đều lộ ra biểu cảm kinh hãi không hiểu.
Nếu nói trên mặt Quỷ Lực Thất nửa trắng nửa đen thoạt nhìn giống quỷ, như vậy Tam Giới đại sư không thể nghi ngờ chính là con quỷ — lệ quý!
Ai cũng nhìn không ra tướng mạo sẵn có của Tam Giới đại sự, chỉ thấy một vết sẹo từ mũi Tam Giới đại sứ mãi cho đến cằm.
Vết sao đó cực dài cực sâu, da thịt lộn nhào, dấu vết xấu xí, thậm chí ngay cả cái mũi Tam Giới đại sư cũng đã không thấy, có thể tưởng tượng thảm thiết một đạo đó khi chém tới trên mặt Tam Giới đại sự.
Mọi người khi nhìn thấy mặt Tam Giới đại sự nhịn không được đều nghĩ, trách không được hắn phải che mặt, thật sự là khuôn mặt này của hắn quá mức thê lương, nhưng người này có thể ở tình huống bị thương nặng như thế sống sót, thật sự là may mắn đến cực điểm.
Quỷ Lực Thất sau khi quay đầu trông thấy mặt Tam Giới đại sự đột nhiên ngẩn ra, nghi hoặc nói: “Ngươi là…?” Đột nhiên thấy oán độc khôn cùng trong mắt Tam Giới, không khỏi thất thanh nói: “Là ngươi?”.
Mọi người nghe ù ù cạc cạc, Thu Trường Phong vừa nghe liền hiểu, Quỷ Lực Thất lúc trước chẳng qua là cảm giác được Tam Giới đại sự nhìn quen mắt, hiện tại nhận ra. Nhớ lại lúc trước ở trên Trường Giang Kiều Tam Thanh lúc nhìn thấy Diệu Quảng Hiếu cũng là hai câu như vậy, thoáng như cách nhật. Trong lòng khẽ động, Thu Trường Phong đột
nhiên nghĩ đến, Kiều Tam Thanh không thể nghi ngờ đã sớm gặp Diêu Quảng Hiếu, nhưng Kiều Tam Thanh là gặp Diệu Quảng Hiếu lúc nào?
Cái ý niệm này hiện tại giống như bé nhỏ không đáng kể, nhưng Thu Trường Phong tâm tư kín đáo, chỉ cảm thấy nghĩ tới cái chỗ mấu chốt, suy nghĩ bay lộn không ngớt, khó có thể thu thập, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Đúng lúc này, Tam Giới đại sư đã tiến lên một bước, âm trầm nói: “Là ta.”
Diệp Vũ Hà lúc này mới biết người này vì sao nói chuyện như rắn đuôi chuồng làm cho người ta chán ghét, thì ra là vì duyên cớ thiếu cái mùi.
Quỷ Lực Thất tuy là kiêu ngạo, thấy Tam Giới đại sự tiến lên một bước, không biết vì sao, lại lui về một bước nói: “Ngươi chưa chết?”.
Tam Giới đại sự đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài nói: “Không sai, ta chưa chết. Quỷ Lực Thất, lúc trước người sai người chém ta một đạo, chỉ sợ không ngờ, ta còn có thể sống đến bây giờ!”.
Mọi người lại kinh ngạc, mới biết được Tam Giới đại sự là bị Quỷ Lực Thất phái người gây thương tích, trách không được Tam Giới đại sự khi nói chuyện với Quỷ Lực Thất khẩu khí oán độc oán hận như thế.
Tam Giới đại sư cùng Quỷ Lực Thất đến tột cùng có ân oán gì?
Lúc mọi người kinh ngạc, trên khuôn mặt chia ra đen trắng của Quý Lực Thất đột nhiên có loại biểu cảm giật mình, quay đầu nói với Thoát Hoan: “Thoát Hoan Thái sư, thì ra ngươi là từ trong miệng hắn biết được Cấn Thổ ở trên tay ta.”
Thoát Hoan như xem kịch, nghe vậy mỉm cười nói: “Không sai, bằng không bản Thái sự sao có thể biết được chuyện này?”.
Trên khuôn mặt như quý của Quỷ Lực Thất đột nhiên hiện lên vài phần không được tự nhiên, chậm rãi nói: “Cấn Thổ ở trên tay ta, chính là ta!” Trong giọng nói hắn mơ hồ có chút ý tứ khác.
Thoát Hoan không đợi trả lời, Tam Giới đại sư đã thê lương kêu lên: “Những người vì sao không nói, Cấn Thổ vì sao có thể ở trên tay ngươi?”.
Quỷ Lực Thất cười lạnh một tiếng lại không trả lời, nhưng vẻ mặt hiển nhiên có chút mất tự nhiên.
Tam Giới đại sự nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc trước ta ý tốt đến cậy nhờ người, không nghĩ ngươi lòng lang dạ sói, mặt ngoài xưng huynh gọi đệ với ta, kết quả ngược lại ám toán ta, đoạt đi Cần Thổ. Quý
Lực Thất, ngươi cho ta một đao này, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi!”.
Sắc mặt Quỷ Lực Thất khẽ đổi, nhìn Thoát Hoan nói: “Thoát Hoan Thái sư, thì ra người tìm ta tới đây là muốn cho Tam Giới này báo thù?”.
Thoát Hoan mỉm cười nói: “Cái này sao, bản Thái sư trái lại tuyệt không có quyết định này, thật ra bản Thái sư tại trước đây đối với ân oán của các ngươi cũng không quan tâm. Tam Giới đại sự, tất cả không bằng tạm thời đặt xuống chút như thế nào?”.
Quỷ Lực Thất vừa nghe trong lòng hơi buông lỏng, Tam Giới đại sự lại thê lương nói: “Không được, Thái sư, người từng đáp ứng ta, nhất định sẽ thay ta đòi cái lẽ phải.”
Sắc mặt Quỷ Lực Thất lại thay đổi, nhìn chằm chằm Thoát Hoan không nói. Thoát Hoan tươi cười như cũ. “Không sai, bản Thái sư là đáp ứng giúp người lấy lại lẽ phải, nhưng không vội ở nhất thời đúng không? Ngươi xem như vậy được không, chúng ta sau khi khởi động Kim Long Quyết, tất cả xem vận mệnh của mình như thế nào?”.
Diệp Vũ Hà từ trong mấy người đối thoại nghe ra một ít manh mối trước kia. Thì ra Cấn Thổ vốn ở tay Tam Giới đại sư, nhưng ở trong Tam Giới đại sự cùng Quỷ Lực Thất kết giao bị Quỷ Lực Thất cướp, mà Tam Giới đại sự cũng hầu như bởi vậy mất mạng. Tam Giới thoát được tính mạng, đến cậy nhờ dưới trướng Thoát Hoan, nói cho Thoát Hoan chuyện cũ, Thoát Hoan lúc này mới tìm Quỷ Lực Thất đòi Cân Thổ.