Quyển 2 - Chương 83: Cải mệnh 2

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vẻ mặt Hán vương trong giận dữ lại mang phần tiêu điều, trầm mặc | hồi lâu, lúc này mới hỏi: “Ngươi đoán được khi nào?”.
Thu Trường Phong nghiêm nghị nói: “Ta trên đường tới luôn luôn nghĩ toàn bộ sự việc, nghĩ mãi mà không hiểu. Ở khi nhìn thấy Hán vương, lúc này mới rộng mở trong sáng, nghĩ thông suốt bảy tám phần.”
Diệp Vũ Hà lúc này mới biết Thu Trường Phong dọc theo đường đi trầm mặc không nói gì lại là nghĩ đến việc này. Nhưng Thu Trường Phong đến loại thời điểm này, vì sao còn có thể miệt mài theo đuổi như vậy, chẳng lẽ hắn thực không đem tính mạng của mình để ở trong lòng. Nghĩ lại lại nghĩ, Thu Trường Phong vạch trần câu đố, nhưng không thể nghi ngờ cùng Hán vương kéo xuống toàn bộ mặt nạ, là phúc hay họa, thật sự khó nói.
Hán vương lạnh lùng nói: “Ngươi còn nghĩ đến cái gì nữa?”.
Thu Trường Phong chậm rãi nói: “Nói như vậy, hành vi của Hán vương lúc trước ở Ninh vương phủ, cũng là đang diễn trò rồi? Ở thư phòng Thái tử chôn xuống Yếm Thắng, không phải Hán vương tự tay làm, Hán vương cũng hắn biết tình huống? Hán vương khi đó đã nghĩ ban Thái tử hạ vị, chẳng lẽ nói khi đó… Như Dao Minh Nguyệt đã cùng
Hán vương có liên hệ? Hoặc là nói, sớm hơn lúc ở Thanh Điền, Hán vương bên ngoài không đếm xỉa đến, nhưng cũng sớm tham dự trong đó?”.
Lúc trước ở thư phòng Thái tử phát hiện Yếm Thắng, nhấc lên sóng to gió lớn. Sau chuyện, Thu Trường Phong ở Hoa Cái điện phỏng đoán, toàn bộ chẳng qua là Chu Duần Văn mượn Ninja Nhật Bản gây nên.
Nhưng trước mắt xem ra, chẳng qua cũng là một góc núi bằng ý đồ của Hán vương.
Diệp Vũ Hà nghe vậy, trong lòng một trận hồi hộp, thật sự không dám tưởng tượng giao phong giữa Hán vương, Thái tử, đã sớm thế như nước lửa.
Hán vương trầm mặc một lát, mới nói: “Một chuyện Thanh Điền, bổn vương chưa tham dự. Như Dao Minh Nguyệt chỉ ở trước khi Ninh vương gặp chuyện, mới đến cùng bổn vương gặp nhau.”
Thu Trường Phong gật đầu nói: “Thì ra là thế. Nói như vậy, Như Dao Minh Nguyệt là trước dùng một chuyện Yếm Thắng được Hán vương tin tưởng, sau đó Hán vương mới cùng Như Dao tiểu thư hợp tác, ở vô danh hoang đảo diễn một vở kịch, chỉ là bị Trịnh Hòa quấy nhiễu. Hán vương tự biết vô vọng đoạt được vị trí Thái tử nữa, lúc này mới được ăn cả ngã về không, cùng Như Dao Minh Nguyệt lại diễn một vở kịch ám sát, vì hấp dẫn Thánh Thượng đến…”
Thấy Hán vương từ chối cho ý kiến, Thu Trường Phong tạm dừng một lát lại nói: “Sau đó, Như Dao Minh Nguyệt lợi dụng ta đến uy hiếp Diệp Vũ Hà ám sát Thánh Thượng. Chuyện này vô luận sự thành hay không, bởi Diệp Vũ Hà cùng Vân Mộng công chúa quan hệ chặt chẽ các ngươi đều có thể đem một chuyện ám sát đổ lên trên người Thái tử. Đó là quân doanh của Hán vương, phòng ngự bên người Thánh Thượng tự nhiên yếu đi rất nhiều, đến lúc đó Hán vương binh đi hiểm chiêu, cực có thể bức Thánh Thượng thoái vị…”
Hắn dù chưa trải qua việc này, nhưng tất cả suy tính quả thực là không có chút sai sót. Diệp Vũ Hà nghe vậy cuối cùng như thể hồ quán đình, bừng tỉnh đại ngộ, lại nhớ mình gặp được Vân Mộng công chúa, đúng là trùng hợp, nhưng cảnh tượng mình cùng Vân Mộng công chúa như hình với bóng, lại hiển nhiên sớm rơi vào đám người Như Dao Minh Nguyệt tính kế, Như Dao Minh Nguyệt ép nàng ám sát thiên tử
tuy y, những từng vòng lông vào nhau, đã sớm từng tia vào guyệt ép nàng án

Chuyện tới nay, Hán vương cũng không giấu diếm, nhẹ nhàng gật đầu, thở dài nói: “Thu Trường Phong, người quả nhiên là nhân kiệt.”
Thu Trường Phong được Hán vương khen ngợi, nhưng không có chút tự đắc ý, ngược lại chua xót nói: “ Hán vương coi trọng, thật ra cũng không phải là chuyện tốt. Hán vương lúc trước ầm ĩ cùng Thánh Thượng, giá ý muốn về Nam Kinh, lại bảo Kỷ Cương tìm ta đến, đương
nhiên là sợ ta phát hiện vấn đề, muốn mượn cơ hội trừ ta trước rồi?”.
Hán vương trầm mặc một lát, lại không lên tiếng.
Ánh mắt Thu Trường Phong lưu chuyển, rơi ở trên người Như Dao Minh Nguyệt, chậm rãi nói: “Có lẽ Hán vương chỉ chế ta vướng bận,biết ta nhất định sẽ đi đuổi theo thích khách, chẳng qua là muốn đem ta điều khỏi quân doanh, thật sự muốn trừ ta lại là Như Dao tiểu thư?”.
Như Dao Minh Nguyệt cười xinh đẹp nói: “Thu đại nhân quá khen rồi. Bản lãnh người lớn như vậy, tiểu nữ tử sao dám có loại ý nghĩ không an phận này? Lúc trước nếu không phải người đuổi theo không bỏ, tiểu nữ tử vô luận như thế nào cũng sẽ không ra tay đối với Thu đại nhân.”
Thu Trường Phong “O” một tiếng, nói: “Vậy chủ ý dẫn ta ra khỏi doanh trướng, muốn ở đường về của ta chặn giết ta, nhất định là Diệp Hoan nghĩ ra rồi?”.
Diệp Vũ Hà khẽ chấn động, thầm nghĩ mê cục tuy phức tạp, nhưng dù sao có chút tra ra manh mối, trước mắt trong sương mù mấu chố chính là Diệp Hoan! Diệp Hoan đến tột cùng là thần thánh phương nào, chẳng những có thể cổ động Bài giáo tạo phản, mượn sức Phụng Hỏa hội, thậm chí thoạt nhìn, Như Dao Minh Nguyệt cũng phải nghe Diệp Hoan phân phó?
Như Dao Minh Nguyệt tươi cười rất có chút miễn cưỡng, sau một lúc lâu mới nói: “Thu đại nhân thật bản lãnh. Nàng nói như vậy, không thể nghi ngờ là thừa nhận Thu Trường Phong nói không sai.
Vẻ mặt Thu Trường Phong trong tiều tụy lại mang phần mỏi mệt, chậm rãi nói: “Vậy Diệp Hoan… Đương nhiên không phải tên ban đầu,người có thể có bản lĩnh gây sóng gió như vậy, tuyệt không đơn giản. Không biết hắn là ai vậy?”.
Tâm tình Hán vương, Như Dao Minh Nguyệt khác nhau, đều là không nói một tiếng, đối với vấn đề này cũng không đáp lại. Bọn họ tuy đều đã sớm lĩnh giáo qua thủ đoạn của Thu Trường Phong, nhưng thấy Thu Trường Phong lột kén kéo tơ, lại có thể đem tiền căn hậu quả phân tích thấu triệt như vậy, Như Dao Minh Nguyệt nhịn không được nghĩ,người này thật sự là tài hiếm thấy, cùng hắn là địch, tuyệt không phải là cử chỉ sáng suốt. Hán vương lại nghĩ, thủ hạ của ta tuy có hai mươi bốn tiết, nhưng không một ai có thể bằng được Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong thấy hai người không cho đáp án, cũng không truy hỏi. Hắn đột nhiên nhìn về phía Như Dao Minh Nguyệt nói: “Như Dao tiểu thư, tại hạ có một chuyện không hiểu, muốn thính giáo.”
Như Dao Minh Nguyệt liếc Hán vương một cái, dịu dàng nói: “Thu đại nhân không nên tổn thọ tiểu nữ tử, thật không hiểu người còn có chỗ nào không rõ?”.
Vẻ mặt Thu Trường Phong cô đơn nói: “Nay ván đã đóng thuyền, tại hạ một đường này suy nghĩ rất nhiều, Diệp cô nương nàng bất đắc dĩ cuốn vào, là vì tại hạ. Tại hạ vì nàng làm bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không hối hận…”
Diệp Vũ Hà vốn cảm giác cách Thu Trường Phong càng ngày càng xa, nghe vậy trong lòng kích động, trong mắt có lệ. Có lẽ người khác cảm giác một câu này không quan trọng, nhưng ai có thể biết những trọng lượng lời này ở trong cảm nhận của nàng?
Vẻ mặt Như Dao Minh Nguyệt lại có chút không được tự nhiên: “Thu đại nhân là muốn thầm oán tiểu nữ tử sao?” Nàng đến nơi này,càng thêm khiêm tốn yếu thế, thoạt nhìn không phải cao thủ Ninja làm
máy làm mưa nữa, mà chẳng qua là nữ tử yếu đuổi điềm đạm đáng yêu.