Q2 -Chương 34 : Minh nguyệt 5

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vân Cầm Nhi có chút không phục nói: “Thu đại nhân nếu thực ở trên giường. . . Không, là ở trên thuyền Che miệng cười nói: “Nếu thực ở trên thuyền đã phát hiện chỗ không đúng của ta, sao còn có thể trúng bẫy của Tàng Địa Cửu Thiên?

Thu Trường Phong thản nhiên nói: “Ngươi không tin? Lúc người tìm ta lên thuyền, ít nhất lộ ra ba chỗ sơ hở, ta sao có thể không đề phòng? Ta là thực trúng bẫy sao?” .

Người trúng bẫy, đương nhiên sẽ không yên lành đứng ở nơi này. Vân Cầm Nhi nghe đến đó, mở to đôi mắt đẹp, kinh ngạc nói: “Chúng ta vậy mà có ba chỗ sơ hở?” Nàng đương nhiên không tin. Trên sông Tần Hoài, tuy để cho Thu Trường Phong chạy thoát, nhưng Vân Cầm Nhi vẫn cảm thấy kế hoạch kín kẽ, Thu Trường Phong chỉ đụng phải Diệp Vũ Hà mà thôi, nhưng chưa từng nghĩ đến Thu Trường Phong thì ra sớm có cảnh giác.

Thu Trường Phong nói: “Chỗ sơ hở thứ nhất của các ngươi, chính là lúc ấy không nên đề cập Mị Nương. Các ngươi nhất định cảm thấy ta lên thuyền hoa của Mị Nương, liền cực kì quen thuộc với nàng, lại không biết nàng căn bản sẽ không đối với bất luận kẻ nào đề cập chuyện của ta.

Một khi đã như vậy, các người dùng Mị Nương làm cớ tìm ta, tất có mục đích.”

Vân Cầm Nhi nhíu mày lại, không nghĩ sẽ có loại chuyện này, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy chỗ sơ hở thứ hai là cái gì?” .

Thu Trường Phong nói: “Trong lồng chim trên thuyền hoa lại không có chim, mà ta nhìn thấy trong lồng chim có lông chim vẹt lưu lại, đã nghĩ đến nơi đây hẳn là có biến cố. Ta lúc ấy đã nghĩ, vẹt biết học nói, các ngươi hiển nhiên là sợ vẹt trong lúc vô ý nói ra kế hoạch của các ngươi, liền đơn giản làm thịt nó. . .”

Vân Cầm Nhi mỉm cười nói: “Thu đại nhân, người quả nhiên thông minh. Chẳng qua cái này cũng có thể là ngươi sau chuyện nghĩ đến nhỉ!” .

Thu Trường Phong cười nhạt nói: “Ngươi còn nhớ ta từng hỏi ngươi điển cố Hồng phất dạ bôn, văn quân đương lư” sao?” .

Vân Cầm Nhi lại cười: “Thu đại nhân văn võ song toàn, thật không hiểu sẽ làm bao nhiêu nữ nhân ái mộ ngươi.” Nàng ngôn ngữ yên yên, thoạt nhìn đối với Thu Trường Phong không có chút địch ý, vẻ mặt ái mộ tràn ra lời nói về mặt.

Dư quang khóe mắt Thu Trường Phong lại trước sau lưu ý một đôi tay của Vân Cầm Nhi, chậm rãi nói: “Những người chỉ sợ bây giờ còn chưa biết, trên đèn lồng thuyền hoa đó sẽ không phải Hồng phất dạ bôn, văn quấn đương lư, mà là Lục Châu trụy lâu, văn quấn đương lư?”

Vân Cầm Nhi cười không nổi. Nàng là Nhật nữ tử Bản, luôn hâm mộ văn thải phong lưu Trung Nguyên, cũng biết điển cố Lục Châu trụy lâu.

Trong [Tấn thư] ghi lại chuyện xưa Lục Châu trụy lâu. Chuyện xưa có thể là hư cấu, đương nhiên cũng có thể nói là chuyện cũ quá khứ.

Năm đó hào phú Tây Tấn Thạch Sùng có một ái thiếp tên là Lục Châu, chẳng những xinh đẹp tuyệt luân, hơn nữa am hiểu thổi sáo, giỏi giải âm luật. Thạch Sùng cùng Trung Thư Lệnh Tôn Tú vốn có ân oán. Lúc Thạch Sùng thể suy, Tôn Tú đến đòi Lục Châu. Thạch Sùng giận dữ từ chối, cho rằng Lục Châu không thể tặng, bởi vậy chọc giận Tôn Tú. Tôn Tú khuyên Triệu vương giả mạo chỉ dụ vua giết Thạch Sùng. Lúc quân đến dưới lầu, Thạch Sùng than thở bởi Lục Châu đắc tội. Lục Châu tuy là một nữ tử yếu ớt, lại lập tức nói: “Nên chết ở trước mặt chàng.” Nói xong nhảy lầu tự sát.

Từ xưa việc trùng quan nhất nộ vì hồng nhan rất nhiều, nhưng chuyện xưa này khiến người ta cảm khái nhất lại không phải trùng quan nhất nộ, mà là kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Lục Châu tuy là nữ tử, nhưng nếu luận khẳng khái kịch liệt, lại là không thua những nghĩa sĩ kia.

Vân Cầm Nhi biết cái điển cố này, nhưng lúc này trong lòng lại không có nửa phần khẳng khái kịch liệt, chỉ như gặp quỷ nhìn Thu Trường Phong.

Thu Trường Phong chậm rãi nói: “Ngươi nếu là Vân Cầm Nhi thực, đương nhiên sẽ không ngay cả điển cố trên đèn lồng thuyền hoa của mình cũng không biết. Ta cố ý nói sai điển cố trên đèn lồng, chính là muốn nghiệm chứng suy nghĩ của mình. Người lại chưa lưu ý điển cố trên đèn lồng thuyền hoa, chỉ nói tiếp theo đề tài của ta. Bởi vậy, ta tại lúc đó đã biết ngươi là hàng giả.”

Vân Cầm Nhi nhịn không được lại vén mái tóc xuống. Nàng biết hành động này của nữ nhân rất đẹp, cũng biết trước mắt chỉ có bằng vào điểm ấy để mê hoặc Thu Trường Phong, nhưng nàng hiện tại thật là lòng rối như tơ vò. Nàng thật sự không hiểu, Thu Trường Phong sao có thể có thần thông to lớn, vậy mà ở trong mỗi tiếng nói cử động, nhất cử nhất động đều ẩn sâu huyền cơ.

Rốt cuộc, Vân Cầm Nhi thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Ta nếu không phải Vân Cầm Nhi, lại là ai?” Vốn cho rằng có thể hỏi được Thu Trường Phong, không ngờ Thu Trường Phong lập tức nói: “Ta đương nhiên biết ngươi là ai. Bằng không có hai thích khách ám sát Hán vương, ta cần gì nhất định phải đuổi theo ngươi. Ngươi thực cho rằng, ta là cảm thấy ngươi dễ coi lúc này mới đuổi theo không bỏ sao?” .

Vân Cầm Nhi giật mình lần nữa, sau một lúc lâu mới nói: “Ta là ai?” Nàng không hiểu, không tin, nhưng trong lòng lại nhịn không được run rẩy. Ở trước mặt Thu Trường Phong, nàng bỗng nhiên phát hiện, giống như không có bí mật có thể giữ được.

Thu Trường Phong hỏi nhẹ: “Ngươi thực cho rằng ngươi có thông minh như tưởng tượng sao? Đến bây giờ còn muốn lừa gạt ánh mắt ta?” .

Vân Cầm Nhi hỏi ngược lại: “Ta nào biết ngươi không phải đang gạt ta?” Lời mới rời mồm, đột nhiên im tiếng. Bởi vì nàng đã nhìn thấy một đôi mắt của Thu Trường Phong, trong đôi mắt đó không có hoang mang cùng mê muội, chỉ có thâm thúy hiểu rõ tất cả. Nàng đã biết Thu Trường Phong tuyệt không phải là hư ngôn đe doạ.

Quả nhiên, Thu Trường Phong nói: “Ngươi tuy chưa dùng ra Phi Thiên Phạm m, nhưng ngươi vừa rồi lúc chạy trốn dùng là Phi Thiên Độn, dùng là Ánh Nguyệt kiếm pháp, dùng lại là Thiên Nhai Chỉ Xích Cầm, mà Phi Thiên Độn, Ánh Nguyệt kiếm pháp là tuyệt học của Như Dao Tàng Chủ, Thiên Nhai Chỉ Xích Cầm càng là vật âu yếm của Như Dao Tàng Chủ. Ngươi đã có thể vận dụng tất cả, như vậy, ngươi trừ là Như Dao Minh Nguyệt – con gái duy nhất của Như Dao Tàng Chủ, còn có thể nào là người khác?” .

Sóng vỗ bờ, gió thổi loạn tuyết.

Trên gió tuyết đá lạnh, Vân Cầm Nhi rốt cuộc thẳng lưng lên, hai mắt nhìn phía Thu Trường Phong.

Lúc nàng là Ninja, quỷ dị độc ác, kiếm thuật tinh tuyệt; Khi nàng là Vân Cầm Nhi, phong tình vạn loại, kiều mỵ trăm vẻ. Nhưng nàng giờ này khắc này, toàn thân, lại không có nửa phần độc ác, ý quyến rũ, nàng có chỉ bình tĩnh khôn cùng.

Chỉ có người thật sự tay nắm quyền thế mới có thể có loại bình tĩnh này.

Nàng tuy có thể hóa thân vô số, nhưng trên bản chất chỉ là một người một nữ nhân có thể nói là có quyền lực nhất Nhật Bản trước mắt.

Nàng cười, trong tươi cười mang phần khâm phục, mang phần xơ xác tiêu điều, thậm chí còn mang phần sắc bén như lâm đại địch.

Nàng lại không phủ nhận, bởi vì nàng không cần phủ nhận.

Lúc đường cùng, phủ nhận luôn tỏ ra mười phần buồn cười.

Bởi vậy nàng chỉ là gật đầu, nói từng chữ một: “Không sai, ta chính là Như Dao Minh Nguyệt!” .