Quyển 2 - Chương 209: Sinh tử 4

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trầm Mật Tàng đột nhiên trừng mắt nhìn Bì Tiếu một cái, trong lòng Bì Tiếu khẽ run sợ, biết Trầm Mật Tàng là cảnh cáo hắn không nên nói chuyện. Giữa bọn họ, sớm không cần nói nhiều cái gì, thậm chí một cái ánh mắt, một cái động tác, đều có th iểu tâm ý nhau.
Nhưng Bì Tiếu không hiểu là, chuyện tới nay, Thu Trường Phong vì sao càng thêm cẩn thận?
Dã Tiên mỉm cười nói: “Hắn sợ ta thực có cơ hội lao ra, nói toạc bí mật của hắn, làm cho hắn vi sơn cửu nhận, thất bại trong gang tấc. Thu Trường Phong luôn là người rất cẩn thận, ngươi chẳng lẽ không biết
sao?”.
Thu Trường Phong cười cười, cô ý bất an đó trong lòng càng đậm, không đợi nghĩ nhiều, chợt nghe Diệp Vũ Hà ở miệng hang xa xa nói: “Trường Phong, Ngoã Lạt phái một người đến xem Dã Tiên tỉnh lạ chưa!”.
Thu Trường Phong nhìn Dã Tiên một cái, trầm giọng nói: “Để hắn tiến vào!”.
Dã Tiên giật mình nói: “Là ta trúng ám toán của người phải không, chỉ có người có thể giải, gia phụ lúc này mới lấy người cứu sống ta làm điều kiện, tạm thời buông tha các ngươi. Mà ngươi tương kế tựu kế, liền dùng điểm ấy tiếp tục kéo dài thời gian, chờ Chu Lệ đến?”.
Thu Trường Phong chỉ nói: “Ngươi sẽ không chết. Ngươi là người thông minh, người tới lúc xem người người sẽ không nói quá nhiều, phải không?”.
Dã Tiên cười phá lên. “Trách không được người vẫn không nói rõ chân tướng, vẫn để cho ta đang đoán, thì ra người sợ ta nói ra đến tột cùng đối với người tới, sợ phá hủy kế hoạch của ngươi, nhưng người lại không thể không để cho gia phụ phái người đến xem, ta nếu có chút vấn đề, các ngươi đều sống không nổi nữa. Chẳng qua ngươi yên tâm… Giải đố rất thú vị, ta sẽ không nói!” Dứt lời lại cười hắn lên, vừa cười vừa ho.
Như Dao Minh Nguyệt chỉ có thể thở dài, trong đó lục đục với nhau thật làm cho nàng khó có thể tưởng tượng. Nàng hiện tại thực không muốn nghĩ nhiều, chỉ mong có thể còn sống đi ra, ước thúc thủ hạ, không cùng với đám người này là địch nữa.”
Tâm cơ đám người này thật sự khó có thể nghiền ngẫm, nhẫn thuật thần kỳ rực rỡ của người Nhật Bản bọn họ đấu không lại những người này, nếu luận tâm cơ, cũng xa xa không phải đối thủ của những người này.
Nhưng một điểm mấu chốt là, nàng còn có thể còn sống trở lại Nhật | Bản sao? Tuy nói hiện tại bọn họ vẫn có cơ hội, nhưng trước mắt sát khí chung quanh, nàng thực không có lòng tin gì.
Khẽ thở dài, nhìn hướng Nhật Bản, tầm mắt nàng đương nhiên không thể xuyên qua vách đá dày lạnh, nhưng tư duy của nàng có thể.
Đông dài lâu, đông khó hết.
Nhưng nàng lại giống như đã cảm nhận được khí tức mùa xuân. Bốn mùa của nàng hiển nhiên không phải bốn mùa thật sự, đối với nữ nhân mà nói, bốn mùa giống như vĩnh viễn chỉ ở trong tâm tư nghĩ lại.
Mùa xuân đã đến, một ít hoa sớm đầu xuân còn chưa héo tàn, cây anh đào lại đã nở. Nàng thích cây anh đào, thích biển cây anh đào đầy khắp núi đồi đó, nằm ở dưới tàng cây anh đào, nhìn đỉnh núi tuyết trắng phương xa — tựa như nằm ở trong biển nhìn hòn đảo phương xa.
Trong trắng noãn có xanh thẳm, trong lãng mạn có ngây thơ.
Nàng rất muốn có một ngày không phải bản thân cô đơn nằm ở nơi đó, hát tình ca tang thương cổ xưa, uống rượu gạo trào ra chua ngọt, nội nhớ quê nhàn nhạt.
Nàng hi vọng bao nhiêu có người ở bên cạnh…
Nàng không khỏi nhìn Thu Trường Phong một cái, cảm giác hắn gần trong gang tấc, nhưng cùng nàng lại giống cách xa chân trời.
Khe khẽ thở dài, Như Dao Minh Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân vang lên, thu hồi suy nghĩ, nàng cũng kỳ quái mình lúc này sao có thể nghĩ đến những chuyện đó. Việc đời vốn là như thế, ngươi có thể khống chế được cử chỉ của một người, nhưng vĩnh viễn không thể khống chế suy nghĩ của người nọ.
Lúc nhìn thấy người nọ đi vào lòng xuân của Như Dao Minh Nguyệt đột nhiên không thấy, nháy mắt lại bị kéo trở lại hoàn cảnh vào động — băng lạnh mà cảnh giác.
Ai cũng nhìn ra tới là con người, nhưng lại cảm giác người tới không giống người.
Người nọ thân mình cong, hai tay hầu như cũng sắp buông xuống đất, hắn không phải công quá lợi hại, mà là hai bàn tay thật dài, càng như là hắn treo hai chân trước.
Cằm hắn nhô ra, môi trên rụt vào, lộ ra răng nanh bén nhọn như mũi kiếm, lúc hắn tiến vào chậm rãi nhìn mọi người một cái, dưới đèn đuốc mờ nhạt, trong mắt lại mang theo vài phần ý màu xanh lá.
Như Dao Minh Nguyệt lúc nhìn thấy người nọ cái đầu tiên liền cảm giác đó không phải con người mà giống con sói. Loại thời điểm này, Thoát Hoan phái một quái vật như vậy đến xem động tĩnh của Dã Tiên,
trong đó chẳng lẽ có thâm ý gì? Nàng không làm ra nhắc nhở đối với Thu Trường Phong, bởi vì nàng biết Thu Trường Phong không thể nghi ngờ so với nàng còn biết hơn.
Dã Tiên nhìn thấy ánh mắt đề phòng của mọi người, khẽ cười nói: “Thu huynh cũng sợ sao? Ta còn chưa giới thiệu, vị này là đầu lĩnh lang kỵ, tên là Lang Vân, võ công không kém, lúc trước ở Quan Hải, hắn không đi, nếu đi mà nói, Thu huynh nói không chừng đã không sống đến bây giờ.”
Thu Trường Phong cũng không giải thích, chỉ là cười cười, nhưng trong mắt mang theo vài phần mũi nhọn cảnh giác.
Lang Vẫn cũng chưa nói chuyện, chỉ dùng con mắt phát xanh đó của hắn nhìn Dã Tiên, cho dù Trầm Mật Tàng cũng là âm thầm tụ sức, chỉ sợ người này bỗng nhiên phát lực liều mạng, cứu đi Dã Tiên.
Hiện tại mọi người sống chết đều buộc ở trên người Dã Tiên, Trầm Mật Tàng đương nhiên sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra.
Lang Vẫn cho dù võ công cực cao, Trầm Mật Tàng tự tin cùng Thu Trường Phong cũng có thể ứng đối.
Lang Vẫn chưa động, hắn chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, vẫn đang nhìn Dã Tiên, tựa như muốn nhìn hắn đến cùng đã chuyển biến tốt chưa. Dã Tiên nói: “Ngươi trở về nói cho Thái sư, cứ nói ta rất khỏe, khỏe trước đó chưa từng có.” Hắn một khắc đó giống như lại biến thành công tử nho nhã, thái độ khiêm tốn, “Ta đang cùng Thu Trường Phong nói chuyện phiếm, rất khoái trá. Ta còn muốn hỏi hắn mấy cái vấn đề…”
Dừng một lát, Dã Tiên nhìn về phía Thu Trường Phong nói: “Vấn đề Chu Lệ đến hay không, ta không muốn hỏi lại. Nhật Nguyệt Ca là Diêu Quảng Hiếu viết hay không, ta cũng không muốn hỏi lại. Nhật Nguyệt
Ca con mồi buồn cười này dân phát một loạt vấn đề, ta đã suy nghĩ cẩn thận…”
Thu Trường Phong đột nhiên nói: “ Nhật Nguyệt Ca buồn cười nơi nào?” Hắn đột nhiên đặt câu hỏi, không phải bởi vì không hiểu, mà là ở lúc thử hỏi, cực lực suy nghĩ nguy cơ đến cùng ở nơi nào.
Hắn ngửi được nguy cơ mãnh liệt.
Hắn biết Dã Tiên tuyệt không phải người cam chịu thua, Dã Tiên còn muôn vô ngược, hắn phải nhanh chóng rõ ràng thủ đoạn của Dã Tiên.
Dã Tiên nho nhã nói: “ Nhật Nguyệt Ca lúc bắt đầu thoạt nhìn quả thực rất quỷ dị, có thể tiên đoán quá nhiều chuyện. Ta cũng lợi dụng Nhật Nguyệt Ca chế tạo rất nhiều chuyện lời tiên đoán của Nhật Nguyệt Ca, ta thậm chí có loại ảo giác, bởi vì có ta, mới có kết quả của Nhật Nguyệt Ca. Ta luôn cho rằng đang sửa mệnh — sửa mệnh Nhật Nguyệt Ca, sửa mệnh dân chúng, buồn cười nhìn dân chúng bị ta đùa bỡn ở lòng bàn tay. Nhưng trước mắt thoạt nhìn, đáng cười lại là ta.”
Thu Trường Phong bình tĩnh nói: “Con người và vận mệnh quan hệ vốn đã khó có thể nói rõ.”
Dã Tiên cũng lẳng lặng nói: “Nhưng ta bây giờ nghiêm túc nghĩ một chút mới phát hiện, vấn đề Nhật Nguyệt Ca rất lớn. Mười vạn ma quân mãi chưa xuất hiện, lúc Kim Sơn kệ ngữ xuất hiện, Diệu Quảng Hiếu cũng chưa chết, thậm chí chưa mất hồn, Diệu Quảng Hiếu không thể nghi ngờ là người tỉnh táo nhất. Chu Duận Văn tuy đã trở lại, nhưng cũng không giống như là cái gì chân long thiên tử, lời tiên đoán của Nhật Nguyệt Ca này, thoạt nhìn cũng không phải là chính xác, thậm chí có chút buồn cười. Ta đột nhiên hiểu, Nhật Nguyệt Ca này là người khác mượn tên Lưu Bá Ôn làm, đơn giản là trò xiếc gạt người, mà có thể đem xiếc gạt người chơi đến nhuần nhuyện như vậy, đương nhiên chỉ có Diệu Quảng Hiếu người này, cũng chỉ có hắn, mới có thể bày ra toàn bộ hành động. Mà Lưu Thái Tứa kia chỉ Sợ cũng là lừa đảo, phụng mệnh Diệu Quảng Hiếu đi lừa. Nhưng hắn cũng là người điên, vì lời nói dối này, ở Thanh Điền không tiếc mất mạng mình, Diệu Quảng Hiếu càng là tên điên, trước đó thậm chí có thể cũng đã sửa chữa hoàng sách, làm ra người này, Diệu Quảng Hiếu có năng lực làm như vậy, phải không?”.