Quyển 2 - Chương 147: Tử kim 1

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiện Nhân? Cái gì là Thiên Nhân?
wol Mọi người nhìn nhau, Diệp Vũ Hà bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ở một bên nói: “Độc Chu Duần Văn trứng chẳng lẽ là Thiên Nhân Thủy?”.
Đầu Thu Trường Phong cũng không ngẩng lên, nhìn Chu Duẫn Văn hôn mê nói: “Không sai, hắn trúng chính là một trong Ninja tam tuyệt Thiện Nhân Thủy!”.
Thời gian như mũi tên, hồi ức như điện, Diệp Vũ Hà nghe vậy, lập tức nhớ lại tình hình lúc trước ở Kim Sơn.
Phi Thiên Phạm, Phần Địa Hỏa, Thiên Nhân Thủy vốn là nhân thuật tam tuyệt. Lúc trước Như Dao Minh Nguyệt ở Kim Sơn, từng dùng Phi Thiên Phạm đánh chết Diệu Quảng Hiếu, mà Y Hạ Hỏa Hùng thì vận dụng Phần Địa Hỏa cùng Thu Trường Phong chiến một trận, Phần Địa Hỏa tuy bị Thu Trường Phong phú, nhưng lúc đó rất
hiểm, nàng như thế nào cũng không ngờ đến, tại nơi thảo nguyên Bắc cương này, sẽ gặp lại một trong nhẫn thuật tam tuyệt Thiên Nhân Thủy.
Dã Tiên nghe vậy vẻ mặt hồ nghi bất định. Không Thừa Nhân ở một bên chê cười nói: “Ngươi nay nói cái gì là cái đó, mấu chốt là cứu như thế nào?”.
Thu Trường Phong trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc lắc đầu nói: “Hắn trúng độc cực sâu, ta không cứu được.”
Mọi người tuy đều ôm tâm sự, nhưng trước mắt không thể nghi ngờ đều lấy cứu Chu Duẫn Văn làm mục tiêu chung, thấy Thu Trường Phong lại cũng không thể giúp gì, trong lòng trầm xuông. Dã Tiên đột nhiên quát: “Kêu Như Dao Minh Nguyệt lại đây!”.
Chu Duần Văn lại đột nhiên trúng kì độc của Ninja, thật sự làm người ta khó có thể tưởng tượng, mọi người nghe Dã Tiên quát như vậy không hẹn mà cùng nghĩ đến, chẳng lẽ, hạ độc đối với Chu Duần Văn lại là Như Dao Minh Nguyệt, bằng không còn có ai sẽ có thủ đoạn như vậy?
Thoát Hoan khẽ nhíu mi tâm, sát khí đã hiện, mọi người nhìn, đều là trong lòng lo sợ, Tam Giới đại sự quỳ trên mặt đất, bộ dáng như mất hồn mất vía, Thu Trường Phong lại không chịu buông tha hắn, đột nhiên nói: “Tam Giới đại sự tối qua có từng gặp Chu Duần Văn không?”.
Tam Giới đại sư bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt oán độc nhìn Thu Trường Phong nói: “Ngươi có ý tứ gì, chẳng lẽ ngươi hoài nghi là ta hạ độc với Chu Duẫn Văn?”.
Thu Trường Phong đối chọi gay gắt, lạnh lùng nói: “Trừ ngươi ra, ta thật sự nghĩ không ra nơi này còn ai sẽ muốn giết Chu Duẫn Văn?”.
Tam Giới đại sư phập phồng lỗ mũi, hai tay nắm gắt gao chuỗi tràng hạt, trên khuôn mặt xấu xí lộ ra biểu cảm như dã thú, thoạt nhìn muốn bổ nhào tới cắn chết Thu Trường Phong.
Thoát Hoan ở một bên lạnh lùng nói: “Thu Trường Phong hỏi người, ngươi cứ đáp!”.
Mọi người nghe vậy đều là trong lòng nghiêm nghị, cảm giác Thoát Hoan giống như cũng đang hoài nghi Tam Giới.
Tam Giới đại sự giống như quả bóng xì hơi lập tức cúi đầu, run rẩy nói: “Thái sư, ta tối qua chưa từng gặp Chu Duẫn Văn.”
“Có ai làm chứng?” Thu Trường Phong truy hỏi.
Tam Giới đại sự chưa đợi trả lời, Dã Tiên đã lạnh lùng nói: “Thu đại nhân xem ra đem nơi này coi như địa bàn của mình, còn cho rằng mình là Cẩm Y vệ hả? Ai cho ngươi quyền lợi đến thẩm vấn người của chúng ta?”.
Thu Trường Phong cười, buông tay nói: “Ta không phải cũng là nóng lòng tới tìm hung thủ hạ độc Chu Duần Văn. Vương tử không vui, ta không hỏi là được.”
Thoát Hoan có chút không vui nhìn Dã Tiên một cái, trầm thấp nói: “Nay việc lạ ra liên tục, chúng ta cần đồng tâm hiệp lực, có người đáng ngờ đương nhiên có thể hỏi một chút.” Hắn vừa tỏ thái độ như vậy, Tam Giới đại sự nhìn về phía Dã Tiên, tràn đầy ý cầu cứu.
Dã Tiên hừ lạnh một tiếng, chém định chặt sắt nói: “Ta có thể cam đoan, tối qua không cần nói Tam Giới, bất luận kẻ nào cũng khó tiếp cận Chu Duẫn Văn.”
Trên mặt Thoát Hoan hiện lên vài phần lo lắng, lại không nói.
Mọi người trên ngọn núi yên lặng xuống, nhìn Chu Duần Văn trúng độc hôn mê, trong lòng đều kỳ quái, Dã Tiên đã cam đoan như thế, trái lại có thể rửa đi hiểm nghi của Tam Giới đại sự, vậy Chu Duần Văn sao có thể trúng độc? Cái này quả thực không thể tưởng tượng, chẳng lẽ nói người tàng hình giết chết Quỷ Lực Thất lại giết Chu Duẫn Văn?
Gió lạnh thổi vào người, mặt trời dần nghiêng về phía tây, mọi người ý thức được bên người lại có sát thủ tàng hình, nhịn không được hết hồn, không biết sát thủ này khi nào sẽ ra đến xuống tay đối với ai nữa.
Không bao lâu, Như Dao Minh Nguyệt thướt tha đi lên ngọn núi, nhìn thấy mọi người nhìn lại, vẻ mặt hơi có dị dạng, đảo mắt trông thấy Chu Duẫn Văn ngã trên mặt đất, càng kinh ngạc hơn, dịu dàng nói: “Thái sư tìm tiểu nữ tử đến không biết có gì phân phó?”.
Dã Tiên giành trước nói: “Như Dao Minh Nguyệt, Chu Duẫn Văn trúng Thiên Nhân Thủy của các ngươi, ngươi xem tới cứu thế nào?”.
Như Dao Minh Nguyệt lưu chuyển sóng thu, cố định ở trên người Chu Duẫn Văn, lắc đầu cười nói: “Hắn trúng không phải Thiên Nhân Thủy, trúng Thiên Nhân Thủy sẽ chỉ toàn thân hơi phù nề, trên mặt căn bản không có tím lại cái gì.”
Mọi người biến sắc, cho dù Chu Cao Hú cũng nhíu mày. Dã Tiên bỗng nhiên nhìn về phía Thu Trường Phong, khóe miệng mang theo vài phần cười lạnh nói: “Thu đại nhân phán đoán xem ra đã liên tục ra sai lầm rồi.”
Tam Giới hòa thượng càng là hú lên quái dị nói: “Nói không chừng hắn chính là hung thủ giết Chu tiên sinh, lại ở nơi này nói loạn đầu lưỡi, châm ngòi thị phi.”
Long Kỵ đã tay đè chuối đao, chi chờ Thoát Hoan ra lệnh một tiếng, liền đem Thu Trường Phong chém ở trên ngọn núi.
Không khí nháy mắt trở nên so với định bằng còn lạnh hơn.
Năm ngón tay Diệp Vũ Hà khẽ siết, nhẹ nhàng hít hơi, chi chờ đợi phản ứng của Thu Trường Phong…
Thu Trường Phong không phản ứng, hắn lại vẫn có thể bình tĩnh hỏi | lại: “Không biết ta sai nơi nào?”.
Dã Tiên nhìn chằm chằm Thu Trường Phong, mắt lộ ra sát khí nói: “Chu Duẫn Văn căn bản không có khả năng là hung thủ giết Quỷ Lực Thất, bằng không cũng sẽ không trúng độc. Mà Chu Duận Văn trúng căn bản không phải Thiện Nhân Thủy, người lại cố ý nói thành Thiên Nhân Thủy, hiển nhiên là đang lẫn lộn phải trái, chế tạo hỗn loạn. Ta đã biết, ngươi căn bản không phải chung đường với chúng ta.”
Long Kỵ ép lên một bước, xem ra đã muốn rút đao, Diệp Vũ Hà đã vận tình ở chân…
Thu Trường Phong lại nở nụ cười. “Dã Tiên, ta luôn cho rằng người cũng coi như hạng người cao minh, không nghĩ lời nói hoàn toàn nói chuyện không đầu. Chu Duần Văn cho dù trúng độc, lại nào có thể phản chứng hắn không phải hung thủ giết chết Quỷ Lực Thất?”.
Dã Tiên hơi dừng lại, nhất thời không còn lời nào. Thu Trường Phong lại nói: “Ta biết rõ Như Dao Minh Nguyệt ở đây, lại vẫn dám đoán lung tung đối với độc Chu Duần Văn trúng, để lại cho các ngươi
đầu đề câu chuyện, đảm lượng thực không phải lớn bình thường.”
Tay Tam Giới đại sự bóp chuỗi tràng hạt, hung tợn nói: “Những Chu Duận Văn trứng rõ ràng không phải Thiên Nhân Thủy, người lại cố ý nói thành Thiên Nhân Thủy, dụng ý ra sao?”.
Thu Trường Phong liếc xéo Tam Giới nói: “Bởi vì Chu Duần Văn trúng thật là Thiên Nhân Thủy!”.
Mọi người giật mình, Tam Giới đại sứ cười khặc khặc nói: “Thật buồn cười, chẳng lẽ nói trình độ nhận thức của ninja Nhật Bản đối với Thiện Nhân Thủy còn không bằng ngươi sao?” Hắn nói chưa dứt lời, sắc mặt Như Dao Minh Nguyệt khẽ biến, đột nhiên tiến lên vài bước, nhìn kỹ Chu Duần Văn hôn mê thất thanh nói: “Không sai, hắn trúng thật là Thiên Nhân Thủy.”
Tam Giới đại sứ cười quái dị giống như bị một đao chém trúng yết hầu, im bặt mà dừng, lộ ra biểu cảm hoang mang.
Dã Tiên nhíu mày nói: “Như Dao tiểu thư, ta thấy người là tự thân sốt ruột, ánh mắt cũng không dùng tốt.” Hắn thật sự không hiểu Như Dao Minh Nguyệt sao ngược lại không nhìn được rõ ràng bằng Thu Trường Phong.