Quyển 2 - Chương 177: Nghịch thiên 4

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vẻ mặt mọi người cùng thay đổi, Không Thừa Nhân cười lạnh nói: “Hắn nếu thật nghĩ như vậy, thật sự là xem chúng ta không là gì.”
Dã Tiên chậm rãi nói: “Hắn người nọ là rất tham lam. Hắn hướng Diệu Quảng Hiếu lừa gạt Tịch Chiếu, một nước cờ mấu chốt nhất trong kế hoạch của hắn, chỉ cần Tịch Chiếu tới trên tay hắn, khi đó chúng ta muốn không đáp ứng hắn cũng khó. Ta tuy đã phá giải chiều này của hắn, nhưng không thể không đề phòng hắn đem nhiệm vụ phá huỷ Kim Long Quyết, giao cho Diệp bộ đầu thương yêu hắn đến trong xương tủy.”
Chu Cao Hú ánh mắt tự do, rốt cuộc nói: “Như vậy, ý tứ Dã Tiên vương tử là?”.
Dã Tiên nhẹ giọng nói: “Chuyện sửa mệnh, sự việc liên quan trọng đại, ta không thể không làm cẩn thận. Ta chỉ xin hai vị an tâm một chút đừng vội, chỉ cần Tam Giới đại sự khởi động xong Kim Long Quyết, sau khi ta cùng gia phụ sửa mệnh, tự nhiên đến lượt Hán vương cùng Diệp bộ đầu. Khi đó, cho dù Diệp bộ đầu hủy Kim Long Quyết, cũng không phải việc của ta. Chuyện tới nay, Hán vương chung quy không đến mức phản đối chứ?”.
Hắn nói trái lại là hợp tình hợp lý, cũng không có chút bộ dáng trái lời hứa, Chu Cao Hú nghe xong không khỏi ánh mắt lóe ra, liếc Tam Giới đại sư nói: “Như vậy giống như cũng nói qua được, vậy ta không ngại… Chờ thêm một chút. Diệp bộ đầu đương nhiên cũng sẽ không phản đối chứ?”.
Diệp Vũ Hà mặt ngoài trầm tĩnh, lòng rổi như tơ vò, không nghĩ suy nghĩ của Thu Trường Phong, lại cũng sớm ở trong kế hoạch của Dã Tiên.
Chu Cao Hú lại không chờ, cũng không cần Diệp Vũ Hà trả lời, lại nói: “Không biết Tam Giới đại sự khi nào có thể khởi động Kim Long Quyết?”.
Dã Tiên cũng có cái nghi vấn này, nhịn không được nói: “Tam Giới đại sư, ngươi có đầu môi hay chưa?”.
Kim Long Quyết sớm bày ở trên bàn vàng, hào quang bắt mắt lóng lánh mê muội người, giống như trước kia. Tam Giới đại sư tay trái cầm Tịch Chiếu, tay phải bắt bát quái nói: “Vương tử đừng vội, tiểu nhân rất nhanh là xong.”
Tam Giới tuy nói không vội, nhưng trong vẻ mặt sớm có ý lo lắng vô cùng.

Trong miệng hắn lẩm bẩm: “Kiền chuyển đại hữu, xu đồng nhân, biến vô vọng…” Cầm Tịch Chiếu, dưới chân đạp sáu mươi tư quẻ phương vị, chờ lúc niệm đến “Tẩu li vị hậu khải động Ly Hỏa”, đã chân đạp Li vị, Tịch Chiếu trong tay nhoáng lên một cái, có ánh mặt trời rẽ qua, chính chiếu vào trên Ly Hỏa dài nhỏ đó.
Trong lòng mọi người đều nhảy dựng, nhưng thấy Ly Hỏa giống như sáng tỏ, nhưng giây lát liền khôi phục như lúc ban đầu, Kim Long Quyết vẫn là bày ra màu vàng nhạt, không thấy bất cứ biến hóa gì.
Trên đỉnh đầu trọc lốc của Tam Giới đại sự trái lại đã có biến hóa, | che kín mồ hôi sáng long lanh. Hắn không dám nhìn Thoát Hoan cùng Dã Tiên, lại lần nữa từ Càn vị đi lại, vòng đi vòng lại, nhưng Kim Long
Quyết trước sau không có khác thường.
Mặt trời dần lặn về tây, sắc mặt Thoát Hoan cũng dần dần âm trầm, | Dã Tiên thở dài một hơi hỏi: “Tam Giới, làm sao vậy?”.
Tam Giới đại sư tràn đầy lo sợ nghi hoặc, lẩm bẩm: “Không thể, không thể. Không sai, không sai. Vương tử, ngươi để cho ta nghĩ chút nữa.”
Chu Cao Hú nhíu mày, đột nhiên nói: “Ngươi nghĩ tiếp chỉ sợ mặt trời sẽ lặn, chẳng lẽ muốn nghĩ đến trời tối sao?”.
Mọi người hướng tây nhìn lại, nhìn thấy cách mặt trời lặn núi tây tuy còn có chút thời gian, nhưng một ngày cũng đã sắp hết.
Thời gian nói chuyện, Tam Giới đã đi một vòng nữa, vẻ mặt càng thêm hoảng sợ, đột nhiên lao tới trước người Diệu Quảng Hiếu, thấp giọng nói: “Sư huynh, người xem sư đệ ta vừa làm, nơi nào có sai sót?”.
Hắn vốn một bộ gương mặt đắc chí liền càn rỡ, nhưng thời khắc này phát hiện suy nghĩ cùng thực tế rất có chênh lệch, không khỏi có chút rối loạn chừng mực, vốn định để cho Diệu Quảng Hiếu đến xem hắn uy phong, nhưng không nghĩ bị Diệu Quảng Hiếu nhìn trò cười.
Sắc mặt Thoát Hoang Dã Tiên cùng thay đổi, một khắc đó, lòng giết Tam Giới hòa thượng cũng có.
Bọn họ thấy Tam Giới hòa thượng lời thề son sắt, vốn cho rằng hắn có mười phần nắm chắc, nhưng không nghĩ đến chuyện tới nay, lại vẫn muốn đi hỏi Diệu Quảng Hiếu?
Diệu Quang Hiếu nào sẽ nói ra?
Quả nhiên, trên khuôn mặt tiều tụy của Diệu Quảng Hiếu lộ ra vài phần đùa cợt, chỉ là nhìn phương xa nói: “Việc đã đến nước này, nói nữa ích gì?”.
Tam Giới đại sự nắm chặt Tịch Chiếu, toàn thân run rẩy không ngừng, thậm chí không dám xoay người nhìn biểu cảm trên mặt Thoát Hoan, run giọng nói: “Sư huynh, sư đệ nếu không khởi động được Kim Long Quyết, chỉ sợ hôm nay sẽ chết. Đồng môn một hồi, ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm tận mắt thấy sư đệ chết oan chết uống?”.
Diệu Quảng Hiếu nói cũng lười nói nữa, giống như cũng có chút mềm lòng, không đành lòng tận mắt thấy Tam Giới hòa thượng đi chết, đơn giản nhắm lại mắt.
Trên trán Tam Giới đại sự có mồ hôi như đậu tương lăn xuống, khi hắn cầu xin cùng vẻ mặt ác độc xen lẫn trong nhau, chợt nghe một người nhẹ giọng nói: “Thì ra Tam Giới đại sự cũng không nắm chắc nhất định có thể khởi động Kim Long Quyết.”
Tam Giới đại sự quay đầu nhìn lại, thấy người nói chuyện lại là Chu Cao Hú, nói giọng khàn khàn: “Ta chẳng qua là muốn chứng thật một chút…”.
Chu Cao Hú thở dài nói: “Nhưng chúng ta thật sự không có thời gian để cho đại sư tiêu hao nữa.”
Thoát Hoan khẽ động mi tâm, nói: “Theo ý tứ Hán vương thì sao?”.
Chu Cao Hú nói: “Tam Giới đại sư nếu bất lực, không ngại để cho bổn vương đến thử xem.”
Mọi người cùng tỏ ra kinh ngạc, cho dù Diệp Vũ Hà cũng có chút thất sắc, khó có thể tin nhìn Chu Cao Hú, không nghĩ thời khắc mẩu chốt Chu Cao Hú lại sẽ có loại bản lãnh này.
Tam Giới đại sự nghiên cứu mấy chục năm cũng không thể khởi động Kim Long Quyết, Chu Cao Hú sao có thể biết được cách mở ra Kim Long Quyết?
Diệu Quang Hiếu ngồi ở xa xa, mi mắt giật giật, trên khuôn mặt tro tàn đột nhiên mang theo vài phần ý bị ai. Chỉ là vô luận là ai, đều đang nhìn Chu Cao Hú, cũng chưa lưu ý vẻ mặt của Diệu Quảng Hiếu.
Sắc mặt Dã Tiên âm tình bất định, ra hiệu thủ hạ rút trường thương, mỉm cười nói: “Không biết Hán vương thử như thế nào đây? Tại hạ trái lại là muốn nghe cao kiến.” Tam Giới đại sự là không có mặt, Dã Tiên lại là quá nhiều khuôn mặt, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, người vô dụng, hắn vứt như giày hỏng, nhưng vừa có việc cầu người, lập tức biến thành người khiêm tốn.
Chu Cao Hú từ trong trường thương dựng như rừng đi ra, lạnh lùng tàn khốc như trước nói: “Dã Tiên vương tử yên tâm để cho bổn vương đến làm việc này?”.
Con mắt Dã Tiên quay quay, lại từ trên tay cụt của Chu Cao Hú xẹt qua, mỉm cười nói: “Trên đời này nếu còn có hai người làm cho ta tin tưởng, một người là gia phụ, một người đương nhiên chính là Hán
vương.” Hắn tuy đề phòng Chu Cao Hú, nhưng chưa bao giờ hoài nghi thành ý khởi động Kim Long Quyết của Chu Cao Hú. Chu Cao Hú đối với khởi động Kim Long Quyết thậm chí so với Dã Tiên còn bức thiết hơn, điểm ấy Dã Tiên đương nhiên nhìn ra được.