Quyển 2 - Chương 184: Cải mệnh 3

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trầm Mật Tàng đột nhiên mở miệng nói: “Giết Thu Trường Phong!” Hắn vốn vẫn rất thong thả, nhưng những lời này lại nói dứt khoát lưu loát. Lời còn chưa dứt, thân hình nhoáng lên một cái, thoạt nhìn muốn hướng Thu Trường Phong tiến lên.
Đến cùng trong tiếng cảnh báo đó có ma lực gì, làm cho Trầm Mật Tàng luôn trấn định tự nhiên cũng trở nên điên cuồng như thế, lại muốn lập tức động thủ giết Thu Trường Phong?
Long Kỵ không hiểu, nhưng hắn lập tức theo bản năng hướng phía Trầm Mật Tàng ra tay, ngăn cản Trầm Mật Tàng đi giết Thu Trường Phong. Hắn thậm chí không kịp rút binh khí, một chương đã bổ về phía Trầm Mật Tàng.
Long Kỵ trái lại biết ý tứ tiếng cảnh báo, tiếng cảnh báo đó là nói, sự việc có biến!
Dã Tiên coi trọng Kim Long Quyết, nhưng coi trọng đối với Thu Trường Phong gần bằng Kim Long Quyết, Dã Tiên tuyệt sẽ không để Thu Trường Phong sống tiếp, nhưng hắn sẽ không để cho Thu Trường Phong chết dễ dàng, bởi vậy hắn phải đem Thu Trường Phong giao cho Trầm Mật Tàng.
Nhưng trước đó, Dã Tiên đã từng phân phó, bảo Long Kỵ ở sau khi mặt trời lặn đem Thu Trường Phong giao cho Trầm Mật Tàng.
Khi đó, Kim Long Quyết sửa mệnh đã hoàn thành, Thu Trường Phong không có khả năng sống nữa.
Dã Tiên là tên điên – tên điên cực kỳ tỉnh táo, hắn hưởng thụ khoái cảm từng chút bóp chết sinh cơ của Thu Trường Phong, nhưng cũng phòng bị sự việc có biến, bởi vậy đã sớm ước định với Long Kỵ, nếu thực có biến hóa cực kỳ gấp gáp, thì giết Thu Trường Phong!
Tiếng cảnh báo vừa nổi lên, Long Kỵ vốn muốn giết Thu Trường Phong trước, mười mấy thủ hạ hắn mang đến đều là long tinh hổ mãnh, cầm nó tiến trường thương, chỉ cần ra tay, Thu Trường Phong trong ngục tuyệt không có cơ hội sống sót.
Nhưng Trầm Mật Tàng giành trước mở miệng, lại muốn giết Thu Trường Phong.
Cái này làm Long Kỵ sinh ra chốc lát dao động, hắn theo bản năng cản Trầm Mật Tàng, cũng không phải là muốn cứu Thu Trường Phong, mà là lo lắng đến nếu Thu Trường Phong chết, Dã Tiên có thể mất hứng hay không?
Nay trong Ngoã Lạt, người số một tay nắm quyền to sinh sát là Thoát Hoan, người thứ hai lại không phải quốc chủ Ngạch Sâm Hổ, mà là Dã Tiên!
Người Ngoả Lạt tuy hung ác tàn bạo, nhưng mọi người lại đều biết, Thoát Hoan đối với Dã Tiên đứa con này cực kỳ thích. Chọc giận Dã Tiên cũng không phải chuyện tốt.
Long Kỵ thân là đứng đầu long, hổ, báo, hùng, lang ngũ kỵ binh dưới trướng Thoát Hoan, võ công cao tuyệt, tiền đồ tốt, đương nhiên không muốn chọc Dã Tiên không vui. Bởi vậy cho rằng nếu Trầm Mật Tàng cũng muốn giết Thu Trường Phong, bọn họ mục tiêu nhất trí, cũng không xung đột. Thu Trường Phong nếu hắn phải chết, hắn sẽ không cần lo lắng kết quả, hắn chỉ muốn gặp Dã Tiên trước nói sau.
Suy nghĩ muôn vàn, chẳng qua trong chớp mắt.
Long Kỵ bổ ra một chưởng, mới đến giữa không trung đột nhiên hóa trảo, chụp mạnh đầu vai Trầm Mật Tàng. Biến chiều cực nhanh ra chiều mau lẹ, quả thực là như rồng cưỡi mây, biến hóa vô cùng.
Không nghĩ thân hình Trầm Mật Tàng mới bổ nhào, đột nhiên nhảy lùi lại, khẽ nhảy liền thoát phạm vi một trào của Long Kỵ, thân pháp cực nhanh, cũng làm cho người ta động dung.
Long Kỵ hơi kinh ngạc, không nghĩ Trầm Mật Tàng lười biếng này lại cũng là cao thủ, thấy hắn lui lại, lập tức nói: “Trầm đại nhân, đợi chút…” Đến lúc này hắn còn chỉ cho rằng Trầm Mật Tàng sốt ruột giết Thu Trường Phong, chỉ muốn nói rõ ràng trước.
Không nghĩ thế rút lui của Trầm Mật Tàng không giảm, mũi chân lại điểm, không ngờ đã lui hai trường.
Trong lòng Long Kỵ khẽ động, thật sự không hiểu Trầm Mật Tàng đến tột cùng đang làm gì, Trầm Mật Tàng giống như muốn chạy trốn, hắn vì sao phải chạy trốn?
Nhưng trong giây lát hắn lập tức hiểu chỗ dụng ý của Trầm Mật Tàng. Chỉ thấy Trầm Mật Tàng phi chân đá trúng một khối nham thạch, chỉ nghe tiếng vang răng rắc, có song sắt đột nhiên dâng lên, cơ quan mẹ vây khốn Như Dao Minh Nguyệt đã bị mở ra!
Như Dao Minh Nguyệt vừa vui vừa sợ lại hoang mang, vui là không thấy trói buộc, kinh là Trầm Mật Tàng sao có thể biết chỗ cơ quan? Hoang mang lại là, Trầm Mật Tàng đến tột cùng muốn làm gì?
Sắc mặt Long Kỵ đã thay đổi, trong đầu lập tức hiện lên một cái ý niệm — Trầm Mật Tàng lại là tới cứu Thu Trường Phong.
Trầm Mật Tàng vì sao phải cứu Thu Trường Phong?
Trong lúc ý niệm chợt lóe, một chưởng tiếp theo của Trầm Mật Tàng vỗ vào trên tường đá, đó là chỗ cơ quan nhốt Thu Trường Phong.
“Bốp” vang nhỏ, thanh âm đó tuy khẽ, nhưng dọa người ta hồn phi phách tán.
Trầm Mật Tàng đột nhiên cũng biến sắc — trở nên cực kì khó coi!
Hắn tuy mở ra cơ quan, nhưng song sắt nhốt Thu Trường Pha chưa bay lên như lúc trước cái song sắt kia.
Hắn vốn tính toán chuẩn xác, cơ quan vừa mở ra, hắn tập hợp sức Thu Trường Phong, Như Dao Minh Nguyệt, muốn phá vây cũng không khó.
Nhưng hắn hiển nhiên cũng chưa nghĩ đến, thời điểm mấu chốt cơ quan lại hỏng rồi.
Là cơ quan ngẫu nhiên không nhạy, hay Dã Tiên sớm có phòng bị phá hủy cơ quan? Trầm Mật Tàng ngay cả nghĩ cũng không kịp, khẽ quát một tiếng đánh về phía Long Kỵ, bắt giặc bắt vua, muốn cứu Thu Trường Phong phải khống chế Long Kỵ. Nhưng có thể khống chế Long Kỵ hay không, Trầm Mật Tàng lại không có nửa phần nắm chắc.
Long Ky thật là cao thủ số một trước trướng Thoát Hoan, phản ứng cũng mau, tại trước đó đã ngắn ngủi hít vào, bỗng nhiên xoay người, quát: “Bắn!” Lập tức hắn khom người, gập lưng, trong nháy mắt đã có ba mũi tên nỏ bắn vào song sắt.
Mười mấy binh sĩ Ngoã Lạt đó căn bản không có thời gian phán đoán, lập tức bóp cò nỏ, chỉ nghe tiếng vù vù chói tai, tên nó như châu chấu bay phô thiển cái địa bắn ra, thẳng đến Thu Trường Phong trong lồng.
Long Kỵ ở lúc tên nỏ bắn ra đã quơ tay, từ trong tay thủ hạ đoạt lấy một cây trường thương, chỉ là run lên, rồng lộn giữa không trung, đầm mạnh Thu Trường Phong trong lồng.
Sắc mặt Thu Trường Phong bỗng nhiên trở nên cực kì khó coi, hắn cũng là thần kinh bách chiến, nhưng chưa bao giờ có một lần bó tay bó chân như hôm nay, sinh tử lập tức quyết đoán.
Tiếng tên nó mới nổi lên, trường thương liền tới, không gian trong lồng giam cực nhỏ, Thu Trường Phong căn bản tránh cũng không thể tránh.
Đúng lúc này, có phượng hót réo rắt, ánh đao đã nổi lên, Thu Trường Phong xuất đao.
Cẩm Sắt đao!
Cẩm Sắt đao vốn đã biến mất không thấy, lại không biết vì sao như thần vật bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay Thu Trường Phong. Nhưng Thu Trường Phong không có nửa phần ý mừng, trong mắt đột nhiên hiện lên vài phần hoảng sợ, kêu lên: “Không cần!”.
Phành phành phành mấy tiếng.
Nó cứng gần người như điện lại bị ánh đao như nước đánh tan, nhưng trường thương lại bay tới như độc long, mắt thấy đã sắp đâm thủng nước thu, đầm phá gió mạnh, giết người ở trong một suy nghĩ.
Có bóng người nhảy ra, bỗng nhiên che ở trước trường thương.
Xuy một tiếng vang, máu tươi bay tung tóe, Long Kỵ ngẩn ra, Thu Trường Phong ngạc nhiên, ngọn đèn đốt trong phòng đá tựa như cũng đọng lại, làm cho mọi người thấy rõ dung nhan người chắn thương.

Mũi thương quang hàn, xuyên thấu qua lưng ngực hắn; Máu tươi tươi đẹp, phụt ra khỏi ngực hắn. Hắn gắt gao bắt lấy song sắt, kêu lên: “Thu thiên hộ, người đi mau…”