Quyển 2 - Chương 215: Mười năm 1

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc Diệp Vũ Hà mở mắt ra, chỉ thấy kim bích huy hoàng. Nơi tận cùng ánh mắt nàng cao rộng rãi xa xôi, có kim quang lóe ra, mê ly ngàn vạn.

Nàng một khắc đó cho rằng mình đã tới trên trời.
Giống như chỉ có trên trời mới có cảnh sắc đẹp mắt mê người như vậy, không có đau khổ, không có phân li, nhưng Thu Trường Phong đâu? Lúc nghĩ đến đây, nàng giãy dụa ngồi dậy, đưa mắt chung quanh.
Nơi không có Thu Trường Phong, trên trời giống như cũng ảm đạm thất sắc. Nàng rất nhanh phát hiện, thân thể còn mơ hồ phát đau, nàng lại về tới nhân gian, hoàn cảnh nơi này mơ hồ nhìn quen mắt, nhìn một cái nữa, lòng trầm xuống.
Nơi này lại là lều lớn nóc vàng của Thoát Hoan.
Nàng sao có thể tới nơi này? Chẳng lẽ… Diệp Vũ Hà nghĩ cũng không dám nghĩ, hoảng sợ đứng lên, bỗng nhiên phát hiện trong Kim trướng to lớn, chỉ có một người. Người nọ đưa lưng về phía Diệp Vũ Hà, làm người ta không thấy rõ khuôn mặt. Trong lều còn có đài cao Thoát Hoan từng ngồi, người nọ lại không ngồi xuống, chỉ nhìn đài cao đó, nghe thấy tiếng vang phía sau, mở miệng nói: “Ta từng đáp ứng Thu Trường Phong, vô luận hắn là sống hay chết, ta đều sẽ đem tình huống một chuyện Kim Long Quyết nói cho ngươi, hắn không muốn lừa ngươi nữa.”
Diệp Vũ Hà nghe thấy thanh âm đó, trông thấy bóng lưng ngưng trọng đó, lập tức nghĩ tới cái gì, vội hỏi: “Ngươi là Trịnh Hòa… Trịnh đại nhân?” Nàng tuy chỉ từng gặp Trịnh Hòa một lần, nhưng ấn tượng đối với Trịnh Hòa cực kỳ khắc sâu.
Khi đó nàng tuy tình thế nào cũng phải xuất kiếm đối với Trịnh Hòa, nhưng đối với võ công của Trịnh Hòa lại bội phục sát đất.
Thấy Trịnh Hòa gật gật đầu, Diệp Vũ Hà lập tức truy hỏi: “Thu Trường Phong đầu, hắn còn… Ở nơi nào? Sao ta còn sống?” Nàng nay mơ hồ biết mạch lạc một chuyện Kim Long Quyết, tuy cũng muốn biết từ đầu đến cuối sự việc, nhưng càng quan tâm Thu Trường Phong hơn.
Nàng có thể thoát vây mà ra, nói như vậy Thu Trường Phong cũng có thể còn sống?
Nhưng Thu Trường Phong cho dù còn sống, cũng cùng lắm mấy ngày sinh mệnh. Mà nghe ý tứ của Trịnh Hòa, giống như Thu Trường Phong sớm đoán trước hắn sẽ có bất hạnh… Diệp Vũ Hà nghĩ đến đây, trong lòng quặn đau, tiến lên một bước, vội vàng chờ đáp án.
Trịnh Hòa trầm mặc hồi lâu mới nói: “Các ngươi đều còn sống, hang núi đó ở sườn núi, dưới nó có hang rộng rãi. Thuốc nổ tuy che lại lối ra hang núi, lại chấn động nứt phía dưới hang núi, Thu Trường Phong, Trầm Mật Tàng từ hang rộng rãi bên dưới mang bọn người đi ra.”
Diệp Vũ Hà chỉ cảm thấy thật sự là ma xui quỷ khiến, không biết là nên may mắn hay là bị ai, nghĩ nếu là Dã Tiên biết kết quả này không biết sẽ nghĩ gì? Ý niệm hiện lên, nàng đối với kết cục của Dã Tiên không có nửa phần hứng thú, chỉ là cố chấp hỏi: “Vậy… Thu Trường Phong đâu?”.
“Hắn đã đi một nơi.” Trịnh Hòa nói, “Trước khi hắn trở về, hy vọng ngươi có thể biết tất cả.”
Diệp Vũ Hà không biết là kinh là hỉ, muốn hỏi một chút Thu Trường Phong đã đi nơi nào, khi nào trở về, nhìn bóng người tự nhiên kia, rốt cuộc nói: “Đến tột cùng là chuyện thế nào?” Trong lòng nàng, đương nhiên cảm thấy cùng Thu Trường Phong gặp nhau quan trọng nhất, nhưng nàng cũng biết, việc Thu Trường Phong quyết định làm, tất nhiên có lý do của hắn. Nàng không thể thay đổi quá nhiều, chỉ hy vọng Thu Trường Phong có thể làm việc bản thân thích làm.
Cho dù thời gian không còn nhiều.
Nhưng Thu Trường Phong đến tột cùng còn muốn đi làm chuyện gì?
Diệp Vũ Hà không đoán được.
Trịnh Hòa trầm mặc hồi lâu, tựa như cũng không biết từ đầu nói lên, thật lâu sau cuối cùng nói: “Sau chiến dịch Tĩnh Nan, giang sơn tuy vững chắc, nhưng thực ra gợn sóng, chỉ bằng hùng tài vĩ lược của thiên tử, lúc này mới đem tất cả sự việc đè ép xuống. Tuy nói xưa nay chỉ có thiên thu hùng tâm, lại không có cơ nghiệp vạn năm, triều đại thay đổi, không thể tránh được, nhưng thiên tử chung quy muốn một ngày kia cho dù rời đi, cũng có thể làm cho Đại Minh giang sơn tồn tại thêm mấy năm…”
Diệp Vũ Hà nhíu mày, trong lúc nhất thời không hiểu Trịnh Hòa vì sao phải nói những cái này.
Trong khẩu khí của Trịnh Hòa có vài phần ý thổn thức, lại nói: “Vì thế thiên tử định ra kế hoạch, tên là Vĩnh Lạc, hy vọng mượn dùng kế hoạch Vĩnh Lạc, diệt trừ toàn bộ loạn trong giặc ngoài Đại Minh ẩn dấu. Cái kế hoạch này, tự mình tham dự, vận hành thao tác ít nhất mười mấy năm, nhưng có thể nói là ở hơn hai mươi năm trước đã từng thiết kế.”
Diệp Vũ Hà lập tức nghe ra cho vấn đề, nghi ngờ nói: “Hơn hai mươi năm trước? Khi đó còn chưa có Tĩnh Nan, Chu… Thiên tử còn chưa đăng cơ đâu? Khi đó thiên tử sao có thể thiết kế cục này?”.
Trịnh Hòa đưa lưng về Diệp Vũ Hà, gật gật đầu nói: “Ngươi có thể nghĩ đến điểm này, nói rõ người rất cẩn thận. Trên thực tế, kế hoạch này vốn không phải thiên tử tính toán. Người bố cục nên nói là thái tổ, chúng ta chẳng qua hơi thêm thay đổi mà thôi.”
Diệp Vũ Hà khiếp sợ nói: “Ngươi nói cái gì? Là thái tổ thiết kế cục này, đây là… Chuyện gì?” Nàng vốn cho rằng mình biết rất nhiều, nhưng cho tới hôm nay mới phát hiện, bố cục này sâu xa cùng mênh mông, còn vượt xa nàng tưởng tượng.
Trịnh Hòa trầm mặc thật lâu, nhìn đài cao kia trong Kim trường, như có chút ám chỉ nói: “Người đời xô bồ, nhiều vì quyền lợi, cho dù làm hoàng đế cũng không ngoại lệ. Chưa làm hoàng đế, tìm cách đi làm hoàng đế; Mà làm hoàng đế rồi, lại sẽ đem hết tâm lực đi củng cố ngôi vị hoàng đế, thậm chí suốt ngày lo lắng đề phòng. Làm hoàng đế, quyền thể khẳng định là lớn, thứ nhận được cũng nhiều, nhưng ở ta đến xem, khoái hoạt không thấy so với người thường nhiều hơn. Vình Lạc Vĩnh Lạc… Chẳng qua là cái mộng tưởng mà thôi.”
Diệp Vũ Hà tuy cảm giác người đời có lẽ quá nửa không tán đồng cái nhìn của Trịnh Hòa, nhưng bản thân nàng lại là lòng có thích thích yên.
Nhìn bóng người yên tĩnh mà lại tang thương đó, Diệp Vũ Hà hỏi: “Lời tuy như thế, nhưng người thì sao… Không muốn làm hoàng đế sao?” Lời này của người thật sự có chút hương vị đại nghịch bất đạo,
may mắn Kim trường này tuy lớn, lại chỉ có hai người bọn họ.
Trịnh Hòa giống như cười cười, nói: “Vậy còn ngươi… Muốn làm không?”.
Diệp Vũ Hà trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc lắc đầu. Trịnh Hòa giống như cảm giác được, lại nói: “Đại thế giới, con người khác nhau. Có đôi khi, một số người nào đó xem ra, lưỡng tính tương duyệt, cho cái hoàng đế cũng không đổi: Ở một số người khác xem ra, có lẽ tìm kiếm huyền bí của thiên hạ, so với làm hoàng đế còn thú vị hơn.”
Diệp Vũ Hà vốn muốn hỏi một số người khác trong miệng Trịnh Hòa, là đang nói chính hắn hay không, bởi vì Trịnh Hòa mấy lần đi Tây Dương, thoạt nhìn chính là đang tìm kiếm thiên địa huyền ảo, làm không
biết mệt. Chung quy không có hứng thú tham thảo vấn đề này nữa, nghĩ lại tới trên người Thu Trường Phong, cảm giác Trịnh Hòa lúc trước có cảm xúc mà phát lý luận hoàng đế, tựa như nói là Chu Lệ cùng Chu Cao Hú, hoặc như là nói Chu Nguyên Chương, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hoàng đế xưa nay, tiên có ngoại lệ, trong lòng không khỏi có vài phần ý ngơ ngẩn.

Trịnh Hòa tựa như lại cười, “Ta kéo quá xa chút rồi. Ta nghĩ nói là, nay thiên tử thật ra giống thái tổ nhất, cũng cho rằng có thể hiểu tâm tư thái tổ nhất.”