Quyển 2 Chương 8: Gặp quỷ (phần 3)

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cuối cùng không biết là Thu Trường Phong có hiểu hay không?

Một cánh hải âu chao nghiêng giữa trời xanh thẳm như một dải lụa bạch.

Có một cái gì lóe lên trong mắt Thu Trường Phong, tựa như hắn không hiểu, lại tựa như đã hiểu từ lâu. Hắn không nói gì cả vì hắn biết giờ phút này có nói gì cũng là thừa thãi.

Hắn cầm bàn tay mềm mại của Diệp Vũ Hà, cầm thật chặt như thể sau lần này sẽ là màn đêm tĩnh mịch.

Trời về khuya, khoái thuyền chuyển hướng lên phía Bắc. Sương Hàng có nhiều kinh nghiệm đi biển, khi y hiểu rõ ý đồ của Thu Trường Phong thì không cần hắn phải ra lệnh mà tự biết đường chèo lái.

Bầu trời lúc nửa đêm đầy sao, Diệp Vũ Hà biết hòn đảo hoang vô danh đã không còn xa nữa. Bọn họ đi vòng vòng rồi cũng đã tới sao huyệt bọn phản nghịch.

Không bao lâu, chấm đen lờ mờ đã hiện trong màn đêm.

Đội thuyền băng băng về phía trước, chấm đen từ từ lớn dần. Nó như con quái thú nổi giữa biển. Diệp Vũ Hà đã thấy rõ, nó là một hòn đảo dài phải vài dặm. Trên đảo đầy những quái thạch lởm chởm, cây cối lúp xúp, nhiều chỗ trống trơn còn không thấy một ngọn cỏ.

Trên hoang đảo không thấy một ánh lửa. Diệp Vũ Hà cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ nếu đây quả thực là sào huyệt của bọn phản nghịch thì vì sao không một vết chân người, chẳng lẽ tin tức đã sai lầm?

Sương Hàng hạ giọng nói: “Thu Thiên hộ, đó chính là hòn đảo hoang vô danh mà Hán vương đã đề cập tới, kế tiếp chúng ta nên làm gì?”

Thu Trường Phong nhíu mày bảo: “Ta và ngươi đi trước dò đường, đội thuyền sắp thành ba hàng cách bờ hai mươi trượng. Nỗ thủ chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó biến cố. Nếu như lên bờ không xảy ra điều gì thì mọi người cùng lên rồi mới xác định hành động tiếp theo.

Ông trời cũng ủng hộ, dọc đường hành quân biển êm sóng lặng nhưng trong lòng Thu Trường Phong vẫn nặng nỗi âu lo.

Hắn từng trải qua nhiều năm huấn luyện vừa lãnh khốc vừa thần bí, nửa năm qua lại trải nghiệm những nguy cơ hiểm ác mà thường cả đời khó gặp được nên làm cho sự cảnh giác đã thính nhạy như dã thú.

Nhiều khi hắn có thể liệu địch chiếm tiên cơ, một mặt dùng kinh nghiệm Càn Khôn tác, một mặt lại dựa vào sự nhạy cảm của bản thân.

Khi mới nhìn thấy hòn đảo hoang này thì trong lòng bàng hoàng một chặp, trong cảm giác cứ như có chuyện gì cực kỳ đáng kinh hãi xảy ra.

Nhìn không thấy nguy cơ mới là nguy cơ lớn nhất!

Nhưng tên đã trên dây không thể không bắn. Cho dù như thế nào đi nữa bọn họ cũng nên dạo một vòng trên đảo để xem xét. Thu Trường Phong lập tức hạ lệnh để từng nhóm, từng nhóm lên đảo bày ra trận thế để ứng phó với đột biến.

Dù Sương Hàng là con người lạnh lùng mà nghe Thu Trường Phong hạ lệnh cũng có chút bội phục. Bởi vì trong khoảng thời gian ngắn y cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Y đứng ở mũi thuyền, thân hình hơi rùn xuống trong lòng cũng không kiềm nổi
ba đào trong lòng.

Thiên Sách vệ ở trên thuyền cũng hiểu rõ nguy hiểm cận kề nên ra sức chèo thuyền.

Khoái thuyền nhanh chóng tiếp cận bờ.

Sóng đập vào ghềnh đá bắn tung bọt trắng xóa. Bọn họ đã đến được điểm tấp vào bờ. Chỗ này vách đá lởm chởm dốc dứng, xung quanh không một ngọn cỏ, địa thế có phần hiểm yếu.

Cùng lúc đó thân thuyền rung mạnh, rốt cục cũng cập vào bờ. Sương Hàng không đợi thuyền ổn định mà đã tung người bay lên một tảng đá. Chúng Thiên Sách vệ ào ào rời thuyền, bàn tay nắm chắc ngạnh nỗ, thận trọng như thợ săn đi săn nhanh chóng chiếm lấy những vị trí hiểm yếu.

Bóng hình các tảng đá khẽ rung rinh nhưng lại không thấy một bóng người. Hòn đảo này tựa như hoang vu.

Mọi người kinh ngạc nhưng vẫn hết sức chăm chú để thủ hộ cho những người đang trên bờ.

Diệp Vũ Hà nắm hờ chuôi kiếm, đi vài bước về phía bắc. Bỗng cô cảm thấy dưới chân mềm mềm thì tung người nhảy lên. Chưa kịp hạ xuống thì Thu Trường Phong đã tới bên cạnh, quát hỏi: “Sao thế?”

Hắn quát lên quan tâm vì biết có chuyện đã xảy ra. Sương Hàng cũng chạy tới, lệ mang chớp động trong mắt. Hóa ra trong kẽ đã có thi thể người. Vừa rồi Diệp Vũ Hà đã dẫm lên thi người, cảm giác khác thường nên tung người lên.

Thi thể kia mặc kiểu ngư dân, dường như đã bị ngâm dưới nước nhiều ngày rồi nên da thịt trướng lên, khuôn mặt kinh khủng khiếp.

Mặc dù Diệp Vũ Hà cũng đã gặp không ít thi thể nhưng chưa bao giờ kinh khủng như thế này nên nhích sát gần Thu Trường Phong.

Thu Trường Phong nhìn thi thể vài lần lại nhìn Sương Hàng. Sương Hàng hiểu ý Thu Trường Phong bèn hạ giọng nói: “là người Hán vương phái đi. Hắn… chẳng lẽ do đội thuyền gặp nạn nên chết đuối hay sao?”

Sương Hàng thấy hoang đảo không có bóng người lại thấy tình cảnh đồng bọn như thế nên trong lòng cũng hoang mang.

Thu Trường Phong lắc đầu bảo: “Chắc chắn không phải bị chết đuối. Người chết đuối tay co bụng trướng. Người này dù bị ngâm nhiều ngày trông như bị chết đuối nhưng tay duỗi bụng dưới không bị trướng, hiển nhiên là bị người giết chết tại đây.”

Trong lòng Sương Hàng nổi giận, bàn tay nắm chặt.