Quyển 2 - Chương 190: Ám độ 5

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khổng Thừa Nhân vừa nghe, luôn cảm giác lời này giống như quen tại, mỉm cười nói: “Chỉ huy sứ đại nhân đem chuyện xưa Tô Võ Hồng Nhạn truyền thư dọn ra, cũng không thấy cao minh.” Hắn vốn đối với
việc này có chút lo lắng, nhưng thấy Chu Dũng chẳng qua một gã mãng phu, ngược lại trầm tĩnh lại. Không Thừa Nhân hắn vô luận như thế nào đối phó một mãng phu vẫn là có cách. Càng làm cho hắn buồn cười là, Chỉ huy sứ thô lỗ này lại đem điển cố Hán Chiêu đế lừa Hung Nô Thiền Vu trích dẫn nguyên dạng lại.
Chu Dũng hơi kinh ngạc, giống như bị Khổng Thừa Nhân nói trắng ra tâm ý, trong lúc nhất thời không có lời nào chống đỡ. Bên cạnh hắn tướng lĩnh thanh tú kia nói: “Mặc kệ như thế nào, thượng sự ở trên tay các ngươi chung quy không giả nhỉ?” Cười lạnh hai tiếng, “Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, các ngươi thực cho rằng việc bản thân làm không ai biết sao? Các ngươi là phái một người tên là Y Hạ Hỏa Hùng ám sát thượng sư phải không?”.
Khổng Thừa Nhân nhíu mày. Tại hạ không biết các hạ nói cái gì.”
Tướng lĩnh thanh tú đó không cho phép cãi nói: “Y Hạ Hỏa Hùng sau khi trọng thương bị chúng ta bắt…”
Chu Dũng ho khan một tiếng, bộ dáng có chút bất mãn. Tướng lĩnh thanh tú đó lập tức sửa lời nói: “Là Chu Chỉ huy sứ anh dũng đem Y Hạ Hỏa Hùng bắt được, Y Hạ Hóa Hùng khai nhận, bọn họ bắt thượng sư, lại đưa đến nơi này của các ngươi. Ngươi còn không thừa nhận sao?”.
Khổng Thừa Nhận thấy thế mỉm cười nói: “Thì ra là thế…” Hắn đương nhiên biết Y Hạ Hỏa Hùng người này, khi Kim Sơn huyết chiến, hai người Tàng Địa Cửu Thiên cùng Y Hạ Hỏa Hùng mang ninja vây công Thu Trường Phong, Tàng Địa Cửu Thiên bị Thu Trường Phong giết chết tại chỗ, Y Hạ Hỏa Hùng bị thương nặng mà chạy, không rõ tung tích, không nghĩ rơi ở trên tay quân Minh. Hắn đã hiểu ngọn nguồn, rất thoải mái, nghĩ lại trong lúc còn có lý do, “Thật ra các hạ biết cũng không phải là thật.”
Tướng lĩnh thanh tú đó sốt ruột. “Ngươi còn không thừa nhận thượng sự ở các ngươi kia… Ngươi dám nói ta nói sai rồi? Chu Chỉ huy sứ, hắn nói ta sai rồi.” Một bộ bộ dáng rất ủy khuất.
Chu Dũng nhẹ nhàng sờ soạng bàn tay tướng lĩnh đó, an ủi nói: “Ngươi không cần tức giận, ta chém hắn, trút giận cho ngươi.”
Khổng Thừa Nhận vốn là bộ dáng định liệu trước, nghe vậy bị dọa nhảy dựng, vội nói: “Chu Chỉ huy sứ, ta chỉ nói vị huynh đài này nói không hẳn là thật, nhưng cũng chưa phủ nhận thượng sư quý quốc ở nơi
này của chúng ta.” Thầm nghĩ hảo hán không chịu thiệt trước mắt, cùng hai Minh tướng lộn xộn này thật sự không có gì có thể nói, thở dài nói:
“Thượng sư quý quốc quả thực ở nơi này của chúng ta, nhưng sự thật vẫn là có chút chênh lệch, trên thực tế, là ninja Nhật Bản bắt cóc thượng sư, bị thủ hạ của Thoát Hoan Thái sư nhìn thấy cứu được, nhưng thượng sự quý quốc bị thương rất nặng, mới luôn ở Ngoã Lạt dưỡng thương, gần đây mới khỏi. Thoát Hoan Thái sự biết các ngươi tới đón thượng sư,
bởi vì phái ta đến truyền lời, nói trong đó tất có hiểu lầm, nói ngày mai tất nhiên hoàn trả thượng sư, còn xin Chu Chỉ huy sứ an tâm một chút đừng nóng vộ.”
Võ tướng thanh tú đó lập tức nói: “Chu Chỉ huy sứ… Hắn nói ngươi nóng vội.”
Khổng Thừa Nhân nhíu mày, bộ dáng Tam Giới đại sư cũng giống như không nhìn nổi, rốt cuộc mở miệng nói: “Chúng ta không phải ý tứ này, chỉ muốn mời Chu Chỉ huy sứ chờ một đêm, sáng mai… Sáng mai chúng ta tự mình đưa thượng sư đến, Chu Chỉ huy sứ liền biết tất cả
chẳng qua là một hồi hiểu lầm mà thôi. Căn nguyên chính là Y Hạ Hỏa Hùng tiểu nhân đó châm ngòi ly gián gây ra.”
Chu Dũng nhíu mày, vẻ mặt do dự, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thật sự là Y Hạ Hòa Hùng giở trò quỷ, hừ, ta nếu biết ai nói dối, tất nhiên thiến hắn.”
Trong lòng Khổng Thừa Nhân run lên, cảm giác nhiệm vụ hoàn thành, đứng dậy nói: “Một khi đã như vậy, còn xin Chú đại nhân chờ một đêm, sáng mai chúng ta sẽ đưa thượng sư về. Tại hạ phải đi về phục mệnh, xin cáo từ trước.”
Chu Dũng cười ha ha nói: “Thoát Hoan quả nhiên rất biết điều, đã sợ bóng sợ gió một hồi, hai vị không bằng lưu lại dùng cơm, bản Chỉ huy sự an ủi cho các ngươi như thế nào?”
Khổng Thừa Nhân thật ra bụng đói kêu vang, nhưng nào có khẩu vị ăn cơm, kiên quyết uyển chuyển từ chối. Vốn cho rằng Chu Dũng sẽ mạnh mẽ giữ lại, không nghĩ Chu Dũng nói không nhiều, sớm dắt tay cùng tướng lĩnh thanh tú đó rời đi, vừa rồi giữ khách chẳng qua là khách khí mà thôi. Không Thừa Nhận chỉ có thể lắc đầu, ra khỏi quân doanh, trở về Kim trường của Thoát Hoan.
Vừa thấy Thoát Hoan, Khổng Thừa Nhân trước đem chứng kiến nghe thấy nói rõ một lần, Thoát Hoan hơi mang kinh ngạc nói: “Thì ra bọn họ đến là duyên cớ như vậy?”.
Thoát Hoan nhìn thấy quân Minh một khắc đó thật sự nghĩ đến rất nhiều rất nhiều, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến là loại nguyên nhân này.
Khổng Thừa Nhận thấy Thoát Hoan lại ngồi yên Kim trường, nhịn không được hỏi: “Thái sư, vương tử thế nào rồi?”.
Thoát Hoan nhíu mày nói: “Dã Tiên không có việc gì. Hắn đang ép bọn Thu Trường Phong lấy ra Tịch Chiếu, Thu Trường Phong này…”
Hắn vừa nghĩ đến Thu Trường Phong liền rất là đau đầu. Vừa rồi hắn nhận được tin tức nói Dã Tiên đã thoát hiểm, đang đàm phán với Chu Cao Hú, bảo hắn không cần lo lắng, tất cả, Dã Tiên tự mình xử lý. Chẳng qua Dã Tiên nói, vừa chờ sau khi xong việc, lập tức tới gặp Thoát Hoan, có chuyện rất quan trọng cần bàn.
Thoát Hoan biết tính tình đứa con này của mình, cũng biết Dã Tiên nhất định phải tự tay giải quyết Thu Trường Phong, bất đắc dĩ, đồng thời không biết Dã Tiên đến tột cùng có chuyện gì quan trọng nói với mình.
Tam Giới đại sự ở một bên nói: “Nếu sớm nghe ý kiến tại hạ, vừa thấy hắn liền giết hắn, thì sẽ không có nhiều phiền toái như vậy.” Thấy Thoát Hoan bỗng nhiên nhìn đến, không giận tự uy, vội vàng nói tiếp: “Đương nhiên… Hiện tại có vương tử bày mưu nghĩ kế, Thu Trường Phong cũng tuyệt không sống được.”
Thoát Hoan nhíu mày, trong lúc nhất thời suy nghĩ như nước, nhịn xuống buồn bực thấp giọng nói: “Tam Giới, người thấy Chu Dũng người này thế nào?”.
Tam Giới đại sư do dự một lát mới nói: “Người này giống như thích nam phong.”
Thoát Hoan vừa tức vừa cười, quát lên: “Bản Thái sự không phải hỏi cái này.”
Khổng Thừa Nhân ở một bên lập tức nói tiếp: “Thái sư, lúc trước người bên cạnh Chu Dũng nam không nam, nữ không nữ kia nói tới Y Hạ Hỏa Hùng, vốn nói hắn bị thương nặng bị bắt, về sau sửa lời nói Y
Hạ Hỏa Hùng không việc gì, là Chu Dũng bắt hắn, bởi vậy có thể thấy được Chu Dũng người này quả thực thích lập công. Ty chức phỏng đoán, hắn Y Hạ Hỏa Hùng vì cầu sống sót, lúc này mới thổ lộ tung tích Diệu Quảng Hiếu.”
Thoát Hoan khẽ gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Khổng Thừa Nhân chấn động tinh thần, nói tiếp: “Chu Dũng vì lập công, lại một mình xâm nhập hướng Thái sự đòi người, lại có thể thấy được người này làm việc lô màng, ít tính hậu quả. Kẻ này ngang ngược, lại thích nam nhân, tâm tính khác biệt, tính tình táo bạo. Người như thế, thật sự không đủ sợ hãi…” Khi nói chuyện, muốn nói lại thôi.
Thoát Hoan chậm rãi nói: “Ngươi muốn nói cái gì, cứ nói đừng ngại.”
Khổng Thừa Nhân cẩn thận nói: “Theo ty chức thấy, Thái sự thật sự không cần quá mức khách khí đối với người như thế, tại dưới người này uy hiếp giao ra Diệu Quang Hiếu, chẳng phải làm cho người trong thiên hạ nhạo báng?”.
Thoát Hoan cười nhạt nói: “Trung Nguyên có cái đạo dụng binh, gọi là Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, người chẳng lẽ đã quên?”.
Trước mắt Khổng Thừa Nhân sáng ngời, kinh hỉ nói: “Thái sư là nói…”
Thoát Hoan nắm bàn tay thành quyền, nặng nề nện ở trên bàn, trong ánh đèn sát khí chợt hiện. “Thăng đây tớ vô lễ, nếu không khiến trách, mặt mũi bản Thái sư ở đâu? Bản Thái sư đang muốn thống nhất trung nguyên, vừa vặn gặp người như thế đưa lên tế cờ, không thể tốt hơn. Sai báo, hùng song kỵ sẵn sàng ra trận, canh năm xuất kích, cần phải đem Chu Dũng bộ chém giết hầu như không còn!”.