Quyển 2 - Chương 171: Chết 3

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thoát Hoan cười nói: “Nghe nói Trầm Mật Tàng người nọ là thủ ha của Trịnh Hòa, rất có chút bản lãnh truy tung, có thể phát hiện hành tung Thu Trường Phong cũng không thần kỳ. Huống chi bọn họ sớm ở phụ cận thảo nguyên bồi hồi mấy ngày, luôn hỏi người chăn nuôi có liên quan tung tích Thu Trường Phong. Vi phụ sớm phát hiện bọn họ, chẳng qua cân nhắc đến ý nghĩ của ngươi, hôm nay mới tìm bọn họ đến mà thôi, Thu Trường Phong nếu là rơi xuống trên tay Chu Lệ, ngươi không phải càng cảm thấy vui? Trước mắt chúng ta chỉ kém mấy ngày liên có
thể xua quân nam hạ, lúc này, Trầm Mật Tàng nếu mang đầu Thu Trường Phong trở về, làm Minh đình càng tin thành ý của chúng ta, thả lỏng đề phòng, đối với chúng ta xua quân nam hạ đem rất có giúp đỡ, đây vốn là kế một hòn đá ném hai chim.”
Thấy Dã Tiên vẫn là chần chờ, Thoát Hoan mỉm cười nói: “Trầm Mật Tàng là thâm trầm nữa, chẳng qua là ba người mà thôi, huống chi Diều Tam Tư kia thoạt nhìn căn bản chính là đồ ngu, bản Thái sư trái lại không tin bọn chúng có bản lĩnh kinh thiên gì.” Dã Tiên nhẹ nhàng gật đầu, lẩm bẩm: “Không sai, nếu làm việc cơ yếu, Trầm Mật Tàng sẽ không mang Diệu Tam Tự đến, nói như vậy, Trầm Mật Tàng chẳng qua là may mắn gặp dịp mà thôi? Ta nhìn có chút đa nghi rồi.” Như trút được gánh nặng thở dài, “Ngày mai chắc chắn có mặt trời, chờ lúc hoàng hôn mặt trời lặn, tất cả sẽ không có gì thay đổi nữa, cho dù Thu Trường Phong cũng không thay đổi được cái kết cục này, Trầm Mật Tàng lại không đáng lo.” Mĩm cười, nhìn về phía Thoát Hoan, “Phụ thân, người ta nhiều năm tính kế, tuy nói Thu Trường Phong đã bị nhốt, Như Dao Minh Nguyệt mua dây buộc mình, Chu Cao Hú
một bàn tay vỗ khó kêu, khó làm được gì nữa. Nhưng ta một khắc này luôn có chút thấp thỏm. Chẳng qua Chu Cao Hú còn có giá trị lợi dụng, Chu Duẫn Văn nếu không thể tỉnh lại, người ta còn cần lợi dụng danh hiệu Chu Cao Hú vào chiếm Trung nguyên, trái lại không vội trở mặt với hắn.”
Thoát Hoan nắm tay thành quyền, khẽ đánh ở trên bàn, thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm được rồi, cái kết cục này, số mệnh định sẵn, cho dù là Kim Long Quyết cũng là không thể thay đổi!”.
Lúc Chu Cao Hú trở lại chiến trường, thấy Diệp Vũ Hà ngồi dưới đất, dung nhan tiều tụy, khép hờ đôi mắt đẹp.
Nghe tiếng bước chân vang, Diệp Vũ Hà mở hai mắt, trong mắt đã có tơ máu lan tràn, nàng không thấy Thu Trường Phong suốt một ngày, ở trong cảm giác của nàng lại dài lâu như một đời.
“Thu Trường Phong hiện tại thế nào rồi?” Nàng chậm rãi hỏi, thần kỳ là, trong thanh âm không có bất cứ run rẩy gì.
Chu Cao Hú đi đến trước người Diệp Vũ Hà không xa, chậm rãi ngồi xuống nói: “Thu Trường Phong từ trên tay Diều Quang Hiếu lấy được Tịch Chiếu thật sự, gạt được cách khởi động Kim Long Quyết, sau đó hắn bị nhốt lại.”
Diệp Vũ Hà siết chặt hai nắm tay, trong đôi mắt đẹp mang theo hàn ý lạnh thấu xương. Người mặc kệ hắn bị nhốt lại? Hắn vì sao sẽ bị nhốt, là người bán đứng hắn?”.
Nữ nhân luôn có trực giác khôn kể, Diệp Vũ Hà thuận miệng hỏi, thấy vẻ mặt Chu Cao Hú hơi thay đổi, lập tức biết mình phán đoán không sai, lập tức rút kiếm.
Tiếng “Thương vang lên, mũi kiếm chỉ ở giữa cổ Chu Cao Hú.
“Ngươi nói thật, bằng không ta giết ngươi.” Diệp Vũ Hà nói từng chữ một, nàng không yếu đuối nữa, lại khôi phục đến Diệp Vũ Hà như băng kia của ngày xưa.
Lúc có Thu Trường Phong nàng nhu nhược như nước, nhưng lúc không có Thu Trường Phong nàng sớm biết, có thể dựa vào, chỉ có chính nàng, nàng không muốn Thu Trường Phong dùng cả đời cực khổ đến che chở một lát nụ cười của nàng nữa.
Giữa cổ Chu Cao Hú nổi lên cục nhỏ bé, hàn quang mũi kiếm làm hắn lại một lần cảm giác được tử vong áp sát, nhưng hắn vẫn kiêu căng nói: “Là ta bán đứng hắn!”.
Diệp Vũ Hà hít dài một hơi, tay cầm kiếm lồi lên gân xanh, mắt thấy muốn đâm.
Chu Cao Hú đột nhiên nói: “Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể cứu hắn.”

Mũi kiếm đọng lại, trong mắt Diệp Vũ Hà cũng có vài phần hào quang, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Đây là chủ ý của Dã Tiên? Hắn trước sau lo lắng Trường Phong sẽ phá hư kế hoạch khởi động Kim Long Quyết của hắn?”.
Chu Cao Hú nói: “Không sai, Dã Tiên nhất định sẽ không để cho Thu Trường Phong tham dự sửa mệnh. Ta chỉ có như vậy mới có thể làm người tham dự vào.”
Diệp Vũ Hà từng tấc thu hồi kiếm, hỏi ngược lại: “Thật ra việc này ngươi đã sớm nghĩ tới, bằng không lúc trước bảo Thoát Hoan hứa hẹn, cũng sẽ không cố ý bảo ta đi sửa mệnh?”.
Trong đầu nàng hiện tại dị thường tỉnh táo, ngày đó khi mới gặp Thoát Hoan tất cả xảy ra giống như ngay tại trước mắt. Lúc trước nàng không hiểu Chu Cao Hú vì sao bảo nàng tham dự sửa mệnh, thời khắc này mới là thật sự hiểu.
Sau khi hiểu, Diệp Vũ Hà trong kinh hãi cũng có chua xót, nàng kinh hãi là mình tuy là Bộ đầu, nhưng nếu luận tâm cơ, so với đám người Chu Cao Hú, Thoát Hoan thật sự kém quá xa, chua xót lại là, tất cả cái này Thu Trường Phong đã sớm sáng tỏ hay không?
“Ngươi bán đứng Trường Phong, hắn biết không?” Diệp Vũ Hà tuy có đáp án, vẫn là nhịn không được hỏi.
Vẻ mặt Chu Cao Hú lạnh lùng hỏi ngược lại: “Ngươi nói sao?” Hắn tựa như khinh thường trả lời vấn đề này, nhưng vẫn là bổ sung một câu, “Toàn bộ sự việc, từ đầu tới đuôi nghĩ được rõ ràng chỉ có hắn cùng ta.”
Nói tới đây, sắc mặt Chu Cao Hú thay đổi, kinh ngạc xuất thần, tựa như nghĩ tới cái gì.
Diệp Vũ Hà thấy vẻ mặt Chu Cao Hú kỳ quái, mới đợi truy hỏi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong lòng chấn động. Nàng một khắc đó bỗng nhiên nghĩ đến chuyện rất kỳ quái, rất không hợp với lẽ thường.
Nếu không phải đầu óc nàng đủ tỉnh táo mà nói, nàng căn bản không thể nghĩ đến chỗ mâu thuẫn trong đó.
Thu Trường Phong hiển nhiên sớm đoán được kết cục, bởi vậy trước khi rời đi từng bảo Diệp Vũ Hà làm một chuyện, đó chính là hủy Kim Long Quyết, Thu Trường Phong đương nhiên tính săn chỉ có Diệp Vũ Hà mới có cơ hội tiếp cận Kim Long Quyết.
Diệp Vũ Hà đến bây giờ đối với lựa chọn gian khổ này vẫn là hạ không được quyết tâm, luôn ở trong lòng lặp lại cân nhắc. Vừa rồi nàng nghe Chu Cao Hú nói Thu Trường Phong lấy được Tịch Chiếu thật sự, trong lòng liên cảm giác có chút không đúng, Thu Trường Phong nếu thật muốn bỏ qua tính mạng cũng không để cho Thoát Hoan sửa mệnh thực hiện được mà nói, chỉ cần đem Tịch Chiểu phá huỷ là được rồi, như vậy Kim Long Quyết liên không thể khởi động. Vì sao Thu Trường Phong ngược lại đem Tịch Chiếu giao cho Dã Tiên, lại đem việc ngăn cản Kim Long Quyết khởi động giao cho Diệp Vũ Hà nàng?
Chuyện này càng nghĩ càng kỳ quái, kỳ quái đến quả thực không có đạo lý, giống như Thu Trường Phong suy nghĩ không chu đáo, cử chỉ lặp lại, nhưng Diệp Vũ Hà lại biết, Thu Trường Phong không thể nghi
ngờ là người cực kỳ giỏi tính.
Sự việc kỳ quái, khẳng định cất giấu một cái mấu chốt to lớn, cái mấu chốt này… Lúc Diệp Vũ Hà nghĩ đến đây, lòng cũng run rẩy hắn lên, nàng thậm chí đã không dám nghĩ tiếp.
Trông thấy Chu Cao Hú trong lạnh lùng tàn khốc mang theo vài phần nghi ngờ, Diệp Vũ Hà nhịn không được nói: “Hán vương… Người đã nghĩ tới cái gì?”.
Chu Cao Hú chấn động, lẩm bẩm: “Không có gì, không thể. Nhưng hắn nói, thực không có ý tứ khác sao?” Vẻ mặt hắn miên man, giống như đang nhớ lại cái gì.
Diệp Vũ Hà căn bản không biết Chu Cao Hú nói là có ý tứ gì, chỉ cảm thấy Chu Cao Hú trong nghĩ một đăng nói một nẻo lại mang theo lo Lâu ít có, nhíu mày lên nói: “Chúng ta kế tiếp nên làm như thế nào?”.
Chu Cao Hú khôi phục lạnh lùng tàn khốc, chỉ nói một chữ: “Chờ.”.
Diệp Vũ Hà khẽ thở dài: “Nhưng Dã Tiên chưa hẳn sẽ tuân thủ lời hứa, chúng ta chờ như vậy… Cùng chờ chết không khác là bao.”