Quyển 2 - Chương 167: Độc kế 5

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dã Tiên lặng lẽ cười, nói: “Như Dao tiểu thư cẩn thận làm cho người ta thán phục, được, Dã Tiên ta thề trước mặt mọi người. Như Dao Minh Nguyệt sau khi gặp được Như Dao Tàng Chủ Dã Tiên ta sẽ tuyệt không sai người cán cha con Như Dao Minh Nguyệt rời đi, nếu trái hứa hẹn này, không chết tử tế được!”? Mang phần đùa cợt nói: “Như Dao tiểu thư còn không yên tâm sao? Chẳng lẽ, căn bản không muốn đem Tịch Chiểu cho ta?”.
Hàm răng Như Dao Minh Nguyệt khẽ cắn môi đỏ mọng, cân nhắc thật lâu, tựa như không tìm được lý do không tin Dã Tiên nữa, rốt cuộc nói: “Được rồi, Tịch Chiếu cho ngươi.” Bàn tay mềm đưa qua Tịch Chiếu nhuộm máu, trong xinh đẹp mang theo vài phần nhìn thấy ghê người.
Dã Tiên tiến lên một bước, đưa tay tiếp nhận Tịch Chiếu, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Tam Giới đại sự cùng Chu Cao Hú cũng thở ra một hơi, bọn họ khúc chiết như vậy, chung quy đã có được Tịch Chiểu, gian khô khúc chiết, lục đục với nhau trong đó, chỉ có chính bọn họ rõ ràng nhất.
Như Dao Minh Nguyệt thấy Dã Tiên chỉ là nhìn Tịch Chiếu, nhíu mày nói: “Gia phụ đâu? Ngươi đáp ứng để cho ta lập tức gặp được hắn.”
Dã Tiên mỉm cười, cất kĩ Tịch Chiểu nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ tuyệt không nuốt lời.” Đưa tay chỉ vách đá bên cạnh song sắt, “Trên đó có cái cơ quan, chỉ cần nhân một cái, người rất nhanh sẽ gặp được lệnh tôn.”
Như Dao Minh Nguyệt xoay tròn đôi mắt đẹp, nửa tin nửa ngờ. Nhưng nàng vất vả như vậy, đơn giản là muốn gặp được phụ thân, nhìn thấy hy vọng ngay tại trước mắt, rốt cuộc vẫn là dời bước đến cạnh song
sắt đó, đưa tay đi sờ vách đá, chỉ sờ hai cái, cảm giác vách đá đó cực kỳ thô ráp, bộ dáng không giống có cơ quan, khẽ nhíu mày ngài nói: “Mở ra như thế nào?”.
Nàng nói chưa dứt lời, đột nhiên biến sắc, vươn người mà lên, liền muốn vô ra ngoài.
“Bang” một tiếng vang lớn, có song sắt từ trên không rơi xuống, lại đem nàng nhốt tại bên trong.
Chẳng những Như Dao Minh Nguyệt bị nhốt, cho dù Diệu Quảng Hiếu cũng bị nhốt ở trong song sắt, nhưng Diệu Quảng Hiếu từ đầu tới cuối lại không nói một lời, vô luận biến đổi lớn kinh thiên như thế nào, tựa như cũng không thể dẫn lên nửa phần chú ý của hắn.
Hắn tuy còn sống, nhưng thoạt nhìn đã chết.
Trong nhà đá quả nhiên còn có cơ quan, nhưng cơ quan này lại là cạm bẫy!
Như Dao Minh Nguyệt thân ở trong song sắt, nhưng lại giống Thu Trường Phong không thể chạy thoát. Nàng đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhưng phẫn nộ hầu như ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy hắn lên.
Trong nhà đá yên lặng như chết, ngọn đèn cũng đang yên lặng cháy — cháy đến trong mắt Như Dao Minh Nguyệt, hừng hực như lửa nóng.
Lửa nóng đó đột nhiên tắt, biến thành một đầm nước xuân, Như Dao Minh Nguyệt lấy tay vén tóc, vẻ quyến rũ không giảm, mỉm cười nói: “Dã Tiên vương tử, ngươi đây là ý tứ gì?”.
Dã Tiên mỉm cười, lại mặt không đổi sắc nói: “Lúc trước nhốt Diêu Quảng Hiếu, dùng là cơ quan mẹ con. Cơ quan con là vì không để Diệu Quảng Hiếu bỏ trốn, mà cơ quan mẹ lại là nhốt người tới cứu Diêu
Quảng Hiếu.”
Ý cười của Như Dao Minh Nguyệt càng đậm “Nhưng… Ta không muốn cứu Thu Trường Phong hoặc Diệu Quảng Hiểu nha, thậm chí là ta tự tay đem Thu Trường Phong nhốt lại, dụng ý của Dã Tiên vương tử thật sự làm ta nghĩ không hiểu.”
“Ngươi nên hiểu.” Dã Tiên lạnh nhạt nói, “Thu Trường Phong vừa rồi hỏi ta hai cái vấn đề, nhưng ta chưa đáp.” –
Như Dao Minh Nguyệt tiến lên một bước, mỉm cười nói: “Vấn đề gì?”.
Dã Tiên lui ngược ba bước, lạnh lùng nói: “Như Dao Minh Nguyệt, | ta biết người có vài phần bản lãnh, những người nếu ra tay một kích
không trúng, ta liền hạ lệnh đem ngươi bắn chết tại chỗ.”
Như Dao Minh Nguyệt đứng thẳng bất động nơi đó, khuôn mặt kiều mẹ mang theo vài phần cứng ngắc. Nàng biết Dã Tiên nói không sai, cho dù bản lĩnh của nàng cực tốt, nhưng thân ở nhà giam, không gian hoạt động cực nhỏ, Dã Tiên căn bản không cần cố sức, chỉ cần sai hơn mười người bắn tên, nàng cùng Thu Trường Phong đều không có đường
sống.
Lạnh lùng nhìn Như Dao Minh Nguyệt, Dã Tiên lại nói: “Ngươi như vậy tốt nhất. Thu huynh, vấn đề vừa rồi của người ta hiện tại có thể trả | lời ngươi.” Hắn hiện tại lại vẫn khách khí với Thu Trường Phong, người khác nghe xong, đều cảm giác trong xương cốt tràn ra hàn ý.
| Thu Trường Phong đối với Như Dao Minh Nguyệt mua dây buộc mình đã không đồng tình, cũng không phân hận, chỉ là bình tĩnh nói: “Vấn đề ta hỏi chính mình cũng đã quên.”
Dã Tiên lặng lẽ cười nói: “Nhưng ta sẽ không quên, người hỏi ta ai giết Quỷ Lực Thất, ai hạ độc đối với Chu Duần Văn, ta hiện tại nói cho ngươi.” Dừng lại, “Ngươi đối với cái vấn đề thứ nhất suy đoán không | sai, giết Quỷ Lực Thất chỉ có thể là Chu Duận Văn. Về phân hắn vì sao
phủ định, quả thực có cái lý do bất đắc dĩ.”
Thu Trường Phong hỏi: “Lý do gì?
“Ta bây giờ còn chưa thể nói ra, nhưng ta cam đoan, đến lúc đó nhất định sẽ nói cho Thu huynh.”

Thu Trường Phong hỏi ngược lại: “Lúc ta chết? Hắn đến sống chết trước mắt lại vẫn có thể coi như không quan trọng, người ngoài nhìn thấy không thể không có chút bội phục.
Dã Tiên vỗ tay cười. “Thu huynh thực hiều ý người, cuộc đời này chỉ có thể cùng Thu huynh là địch, lại không thể cùng Thu huynh liên thủ, thật sự là chuyện tiếc nuối.”
Thu Trường Phong liếc một cái Chu Cao Hú luôn trầm mặc nói: “Cùng Dã Tiên vương tử liên thủ nếu đều kết cục như ta cùng Như Dao Minh Nguyệt, không liên thủ cũng thế.”.
Dã Tiên lại cười, liếc Chu Cao Hú một cái, “Hán vương đương nhiên khác với ngươi.”
Như Dao Minh Nguyệt đột nhiên nói: “Vừa rồi người giống như cũng nói như vậy với ta.”
Sắc mặt Chu Cao Hú nháy mắt thay đổi mấy lần, rốt cuộc chỉ là lạnh nhạt nói: “Bổn vương quả thực khác với các ngươi, bổn vương cùng Dã Tiên vương tử không có thù hận, chỉ bằng Tịch Chiếu đổi lấy cái nguyện
vọng sửa mệnh, Dã Tiên vương tử không đến mức ngay cả điểm lòng dạ ấy cũng không có.”
Dã Tiên nói: “Hán vương lời ấy rất được lòng ta.” Chuyển đề tài, “Nhưng Hán vương biết đến tột cùng là ai độc hại Chu Duẫn Văn không?”.
Vẻ mặt Chu Cao Hú không thay đổi, nói ngắn gọn: “Bổn vương không biết.”
Dã Tiên thở dài nói: “Thật ra người muốn độc Chu Duẫn Văn cũng không phải là như lúc trước Thu Trường Phong nói chỉ có Tam Giới. Thu Trường Phong, thậm chí Hán vương điện hạ ngươi cũng có thể xuống tay. Ít nhất các ngươi khi đó không muốn để cho Chu Duẫn Văn nói ra bí mật Tịch Chiếu là giả. Nhưng ta biết, Hán vương cùng Thu Trường Phong căn bản không có cơ hội xuống tay.”
Chu Cao Hú trả lời: “Ngươi biết thì tốt.”
Dã Tiên lại nói: “Nhưng ta biết Tam Giới tuy hận Chu Duẫn Văn, nhưng cũng luôn không có cơ hội.”
Tam Giới đại sự cười bồi nói: “Vương tử minh giám, không phải vương tử, ta lúc trước chỉ sợ thật phải bị Thu Trường Phong oan uổng chết.”
Dã Tiên thở nhẹ một hơi, nhìn về phía Như Dao Minh Nguyệt nói: “Ta từ phương diện Chu Duần Văn ăn, uống nước điều tra, phát hiện Như Dao tiểu thư lúc trước từng tiếp cận nha hoàn đưa thức ăn cho Chu Duẫn Văn.”
Như Dao Minh Nguyệt bỗng nhiên biến sắc, lui lại một bước.