Quyển 2 - Chương 214: Mạt lộ 4

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lòng Thoát Hoan lại là một trận mờ mịt, bắn chết Chu Cao Hú? Bắn chết Chu Cao Hú có ý nghĩa sao? Chu Cao Hú là tiền vốn sống sót của hắn, giữ Chu Cao Hú, cho dù bị Chu Lệ bắt, cũng sẽ không chết, nếu bắn chết Chu Cao Hú, vậy Chu Lệ há có thể để cho hắn sống? Nếu là trước kia, hắn căn bản sẽ không cân nhắc nhiều, nhưng thấy trước mắt đại quân tới gần, biết vô luận như thế nào cũng đấu không lại đối thủ, nhịn không được lo được lo mất.
Trong lòng nghĩ lại, lúc Thoát Hoan chỉ muốn thét ra lệnh thủ hạ đem Chu Cao Hú bức trở về, chợt nghe hai tiếng hầu như cùng lúc kêu.
“Bắn!”.
“Không thể bắn!”.
Kêu bắn là Khổng Thừa Nhân, hắn thấy vẻ mặt Thoát Hoan lo sợ nghi hoặc, trong lòng lo lắng, cũng không có nghĩ sâu xa như Thoát Hoan, lập tức làm quyết định thay Thoát Hoan.
Kêu không thể bắn lại là Tam Giới đại sự, hắn tại một khắc đó tựa như lại đã hiểu Thoát Hoan khó xử, bởi vậy ngăn cản.
Hai mắt Diệu Quảng Hiếu hơi mở ra, nhìn bóng lưng Chu Cao Hú đi xa, trên khuôn mặt tiều tụy bỗng nhiên dâng lên ý bị ai, môi miệng hắn dạ dạ muốn nói cái gì, nhưng chung quy không thể mở miệng.
Tiếng xuy xuy vang lên, có mũi tên hỗn độn bay ra, vẽ ra từng đường cong như tâm tư, bắn ở trên người Chu Cao Hú, có máu bay ra, kiều diễm như hoa mai…
Con ngựa chạy nhanh, Chu Cao Hú ngã ngựa!
Trời đất một khắc đó, giống như muốn yên tĩnh xuống, cho dù binh đao khói lửa thưa thớt kia, cũng không lấn át được tịch mịch trong trời đất.
Mọi người nhìn Chu Cao Hú ngã ngựa, tĩnh lặng như chết, Thoát Hoan lại đang nhìn Khổng Thừa Nhân. Khổng Thừa Nhân nhìn thấy Thoát Hoan lạnh lùng nhìn lại, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một cô hàn ý, hắn biết mình đã làm sai một việc.
Điểm chết người là, sai lầm này căn bản không thể bù lại.
“Là ngươi?” Thoát Hoan lạnh lùng nói, trong mắt sát khí nổi hết lên.
Khổng Thừa Nhân có chút bối rối, đột nhiên hiểu Thoát Hoan đang hỏi cái gì, nhịn không được giục ngựa lui lại hai bước, lắc đầu nói: “Không phải!”.
Tiếng Phanh vang lên, Chu Cao Hú ngã ngựa, nện bay lên bông tuyết như máu, trận doanh quân Minh lập tức không còn tiếng động, nhưng trong trầm tĩnh đó, lại không biết bao hàm bao nhiêu sát ý.
Trong trận doanh quân Minh, có một người hầu như cùng lúc với Chu Cao Hú phóng ngựa mà ra, con ngựa đó cực nhanh – nhanh hơn chớp giật, nhưng cho dù khoái mã như vậy, hiển nhiên cũng không đuổi trở về năm xưa mất đi.
Người nọ chỉ kém một bước chạy tới, ở lúc Chu Cao Hú mới ngã trên mặt đất, đưa tay nhấc Chu Cao Hú, ném về tới trên ngựa lao nhanh. Động tác của hắn là tráng kiện như thế, nhưng khi ra tay ném ra Chu Cao Hú, lại nhẹ nhàng cẩn thận như đặt bình hoa.
Quân Minh lại có hai con ngựa chỉ kém mấy bước chạy tới, kệ Chu Cao Hú.
Vô luận Chu Cao Hú sống hay chết, vô luận Chu Cao Hú làm phản hay không, thiên tử sớm có mệnh lệnh, Chu Cao Hú vẫn là Hán vương, bọn họ phải cứu.
Người nọ cứu lên Chu Cao Hú, giục ngựa lại không quay lại, chỉ là vỗ một chưởng, con ngựa đó liền như tên hướng phía Thoát Hoan phóng đi.
Ngoã Lạt quân kêu to. Bọn họ vừa rồi lúc bắn tên lòng đã không đồng đều, đơn giản là dù sao chưa nghe thấy mệnh lệnh của Thoát
Hoan, nhưng lúc này thấy người nọ một mình một ngựa, lại to gan lớn mật như thế, xem bọn họ như không có gì, lập tức tiến lên hộ vệ Thoát Hoan.
Sớm có mũi tên như châu chấu bay bắn ra, con ngựa người nọ cười bông nhiên đã trúng mấy chục mũi tên, đau khổ hí ngã xuống đất. Những người nọ lại sớm như chim ưng bắn lên, cướp ở trước khi mũi tên nhọn bắn tới bổ nhào ra.
Tên rơi phía sau, người ở trước quân.
Người nọ trong phút chốc tránh đi một lượt mũi tên, cách Thoát Hoan chẳng qua xa mấy trượng. Có mấy gã dũng sĩ Ngoã Lạt trong tiếng hô quát, mắt thấy tên dài không kịp, lập tức bỏ cung giục ngựa, hai người đâm mạnh trường thương, một người vụt roi ngựa đến.
Trường thương, roi ngựa, đột nhiên đánh ở trên thân người nọ.
Ngoã Lạt quân không đợi hoan hô, bỗng nhiên phát hiện, trường thương, roi ngựa đánh trúng chẳng qua là cái ảo giác.
Người nọ đột nhiên bay lướt đi, lại từ khe hở khoảng một thước giữa ba người đó lách qua, một khắc đó, mọi người lúc nhìn người nọ đều có một loại ảo giác — chỉ cảm thấy người nọ giống sương mù lại giống nước.
Nếu không phải là sương mù, sao có thể có bóng người mông lung như vậy? Nếu không phải là nước, sao có thể có tính dẻo như vậy?
Báo Đầu luôn bảo vệ ở bên cạnh Thoát Hoan, thấy thế rống một tiếng, phóng ngựa đạp đến, một bước này của hắn, thật sự bắt được nháy mắt kẽ hở thời gian, tính chuẩn người nọ vừa tiến đến, lực mới chưa sinh, lực cũ đã hết.
Một bước đó của hắn, nhìn như tầm thường, nhưng có khí phách đạp vỡ Hạ Lan sơn.
tâm thước
Người nọ quả nhiên tránh cũng không thể tránh, lại chỉ vung tay lên, mọi người kinh ngạc không hiểu, sau đó liền nhìn thấy một cái kỳ cảnh. Con ngựa hí đau thương, Báo Đầu rống giận, cả người lần ngựa, tựa như đều không chịu được người nọ nhẹ nhàng phất tay, ngã ngang ra ngoài, rơi ở bụi bậm.
Người nọ tùy tay hất bay người ngựa, dâng lên như đám mây, đánh xuống như sấm rền, rơi ở trên yên ngựa của Thoát Hoan. Ở lúc Thoát Hoan nâng đao chưa bổ, liền thuận tay lấy ra đao sáng như tuyết đó, nhẹ nhàng đặt tại trên cổ Thoát Hoan nói: “Thoát Hoan, người thua rồi.”
Ngoã Lạt quân dừng lại giống bị làm phép Định thân, ngây ra như phông lại khó có thể tin nhìn người nọ, không tin hắn lẻ loi một mình có thể phá mấy tầng bảo hộ của Ngoả Lạt quân, cử trọng nhược khinh bắt Thoát Hoan.
Thoát Hoan chỉ cảm thấy tay hơi tê, đạo đã đi, còn có chút buồn cười giơ tay, thân hình rất cứng ngắc. Hắn chỉ cảm thấy mùi đạo lạnh như bằng, khiến cho tóc gáy hắn cũng phải dựng thẳng lên.
Nhưng lòng hắn càng lạnh hơn, hắn đã nhìn thấy động tĩnh của quân Minh — quân Minh căn bản không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ là lăng lặng đứng ở nơi đó.
Quân Minh căn bản chưa động, bởi vì bọn họ tin tưởng người ra tay này vừa ra tay, liền nhất định có thể bắt Thoát Hoan.
Dùng cũng dùng sức mạnh, bắt giặc bắt vương. Chuyện tới nay, chém giết vô ích, chỉ cần có thể bắt được Thoát Hoan, tất cả có thể định. Quân Minh đã dùng một người mạnh nhất Đại Minh bắt Ngoã Lạt vương.
Đó là người bình thường, tay áo bay bay, thậm chí không có áo giáp, nhưng hắn ngồi ở trên yên ngựa, lại ngưng trọng như núi. Đó là người bình thường, dưới cằm không râu, thoạt nhìn có vài phần già nua, nhưng mới vừa rồi phi thân ra, quả thực so với chim ưng còn khoẻ mạnh hơn.
Đó không phải người bình thường, bởi vì hắn năm đó tung hoành thiên hạ, tiểu ngạo bốn bể, cả đời chưa từng có một thất bại. Chính là năm đó, hắn một mình vào cung, cũng đối mặt thiên quân vạn mã, dễ dàng bắt giữ Tích Lan quốc chủ.
Ngàn quân trảm tướng bắt vương, với hắn mà nói, bình thường như tản bộ sân vắng.
Thoát Hoan chưa từng gặp người nọ, nhưng đã đoán được người nọ là ai, thanh âm khô khan, cảm giác thanh âm quả thực không thuộc về mình nữa, “Trịnh Hòa?”.
Là Trịnh Hòa, chỉ có Trịnh Hòa mới có thân thủ kinh người như vậy: Chỉ có Trịnh Hòa, mới có thể ở dưới loại tình hình này, còn có thể bình thản như tuyết; Cũng chỉ có Trịnh Hòa, mới có thể bày ra kế hoạch kinh thiên bực này…
Người nọ mỉm cười, trong tươi cười lại mang theo cô đơn khôn kể, hắn chỉ trả lại hai chữ: “Là ta.”
Ảnh mắt Thoát Hoan trống rỗng nhìn qua, hai quân tuy còn chưa chém giết, nhưng kết cục đã định, hắn đã thua — thua tựa như ngay cả mạng cũng phải đưa vào, nhưng hắn vẫn là thua không cam lòng.
Hắn không nghĩ ra vì sao sẽ thua. Nhưng hắn không hỏi, hắn chỉ nhìn một vũng máu trên đất, máu đó lan tràn ra, điểm điểm giọt giọt, giống như hoa mai nở rộ.
Máu là máu của Chu Cao Hú, máu dọc theo thảo nguyên rải qua, hình thành một con đường.
Mạt lộ.
Mạt lộ của hắn cùng Chu Cao Hú.
Lúc nghĩ đến đây, Thoát Hoan nhẹ nhàng thở dài, nhìn Chu Cao Hú phương xa không biết sống chết, dùng âm điệu gần như không có cảm tình nói: “Chu Lệ cũng đến rồi nhỉ? Trước khi chết ta muốn gặp hắn một chút.”
Trịnh Hòa xa xa nhìn Chu Cao Hú nằm ở trên ngựa, không biết sống chết, khẽ thở dài, nói: “Thánh Thượng cũng muốn gặp ngươi.”