Quyển 2 - Chương 149: Tử kim 3

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thu Trường Phong thở dài nói: “Chỗ bá đạo của Thiên Nhân Thủy người thường khó có thể tưởng tượng, độc tính thậm chí hơn xa độc Khiến Cơ Dân, Hạc Đinh Hồng Chu Duận Văn sau khi trúng Thiên Nhân Thủy mặt hiện lên bầm tím nhìn như khủng bố, nhưng nghĩ hắn bởi vì nguyên nhân độc bị ép đến ngoài da. Tử Kim Đằng giới có thể tạm thời giữ được tính mạng Chu Duần Văn đã là kỳ tích.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, tỉnh ngộ nói: “Lúc trước Tam Giới đại sự lấy Khiến Cơ Dẫn, Hạc Đỉnh Hồng độc giết Chu Duẫn Văn, Chu Duẫn Văn lại ly kỳ chưa chết, nghĩ hẳn bởi vì duyên cớ Tử Kim Đằng giới này.”
Tam Giới đại sự mặt xám như tro tàn, nhìn cái nhân đó, lộ ra ý tham lam lại hối hận, lẩm bẩm: “Trách không được, trách không được…”
Mọi người nghe hai người nói như vậy, bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi cảm khái Chu Duần Văn mệnh lớn.
Thoát Hoan hỏi: “Nhưng Chu Duẫn Văn khi nào có thể tỉnh?” Hắn tuy cũng cảm thấy Tử Kim Đằng giới là bảo vật, nhưng càng quan tâm Kim Long Quyết hơn.
Thu Trường Phong trầm ngâm hồi lâu mới lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, nhưng từ Chu Duẫn Văn lúc trước sau khi trúng độc Khiên Cơ Dân cùng Hạc Đỉnh Hồng còn có thể sống lại đến xem, nghĩ hắn mấy ngày nay… Hắn cũng có thể tỉnh dậy.” Nói tới đây, đột nhiên nghĩ
đến cái gì, bật cười, “Ta thật sự là ngốc, cần gì chờ Tử Kim Đằng giới chậm rãi giải độc tính của Chu Duẫn Văn, chỉ cần Như Dao tiểu thư động thủ, nghĩ hẳn lập tức liền có thể làm cho Chu Duẫn Văn tỉnh.”
Mọi người run lên, thầm nghĩ Thiên Nhân Thủy tuy là Ninja tam tuyệt, nhưng Như Dao Minh Nguyệt gần với Như Dao Tàng Chủ, đương nhiên biết rõ tam tuyệt, hắn là có cách giải cứu.
Khuôn mặt Như Dao Minh Nguyệt hiện ra ý cay đắng nói: “Thiên Nhân Thủy là một trong Ninja tam tuyệt, người trúng lập tức chết, ta không biết còn có cách giải cứu.” Thấy mọi người đều có ý mất mát, Như Dao Minh Nguyệt đột nhiên nói: “Nhưng gia phụ nếu ở nơi này, nói không chừng sẽ biết cứu tỉnh Chu Duẫn Văn như thế nào.” Dứt lời nhìn về phía Dã Tiên.
Trên mặt Dã Tiên có vài phần khác thường, cùng Thoát Hoan nhìn nhau, lại không đáp lời. Thoát Hoan đánh cái ha ha nói: “Phải đó, Như Dạo Tàng Chủ nếu ở nơi này thì tốt rồi.”
Trong lòng Diệp Vũ Hà kỳ quái, nàng đã biết Dã Tiên khống chế Như Dao Tàng Chủ, áp chế Như Dao Minh Nguyệt nghe lệnh, nay mấu chốt rơi ở trên người Như Dao Tàng Chủ, Thoát Hoan khẩn trương Kim Long Quyết, theo lý thuyết liền nên đem Như Dao Tàng Chủ mang đến mới đúng, nhưng vì sao bộ dáng Thoát Hoan cùng Dã Tiên giống như có bí ẩn gì khó nói.
Trầm mặc một lát, Thoát Hoan nhìn phía chân trời mênh mang nói: “Xem ra, hôm nay không thể làm cho Kim Long Quyết sửa mệnh rồi?”.
Mặt trời đã sớm lặn, lại qua lúc Tịch Chiếu phát huy tác dụng, Chu Duần Văn lại cũng xảy ra vấn đề, mọi người đều bị uể oải, Dã Tiên thoáng trầm ngâm, cầm Tịch Chiếu vào trên vị trí Chu Duẫn Văn vừa rồi đứng chớp lên một lúc lâu, hào quang kỳ dị trên Kim Long Quyết đã qua, càng không có nửa phần phản ứng.
Trong lòng Diệp Vũ Hà thầm nghĩ, không cần nói canh giờ đã qua, Dã Tiên không biết phương vị, cho dù biết phương vị, Tịch Chiếu này vốn có vấn đề, trừ phi xuất hiện kỳ tích, nếu không Kim Long Quyết sao có thể có phản ứng?
Dã Tiên rốt cuộc từ bỏ thử, nhìn về phía Thoát Hoan nói: “Thái sư, hôm nay xem ra vô vọng, không bằng tạm thời quay lại trong khe, lại làm quyết định như thế nào?”.
Thoát Hoan chậm rãi gật đầu, mặt trầm như nước, trên mặt Như Dao Minh Nguyệt lại hiện ra ý lo sợ.
Màn đêm bao phủ, ba người Thu Trường Phong, Diệp Vũ Hà, Chu Cao Hú lại trở về lều trại nghỉ ngơi, cùng nhìn ra ý may mắn trong mắt lẫn nhau.
Trên khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc của Chu Cao Hú hiếm thấy lộ ra vài phần mỉm cười nói: “Thu Trường Phong, ta thực không nhìn lầm ngươi.”
Thu Trường Phong có chút mệt mỏi ngồi xuống nói: “Nhưng ta lại đã nhìn lầm Hán vương.”

Chu Cao Hú hơi ngạc nhiên, không hiểu nói: “Lời ấy ý gì?”.
Thu Trường Phong hơi khâm phục nói: “Hán vương có thể phái người bất động thanh sắc hạ độc Chu Duẫn Văn, có thể thấy được chỗ cao minh của Hán vương.” Diệp Vũ Hà nghe vậy, vừa mừng vừa sợ nói: “Thì ra tất cả đều là Hán vương đang thao túng, chẳng lẽ nói… Ám sát Quỷ Lực Thất cũng là hành vi của Hán vương?”.
Diệp Vũ Hà luôn cho rằng, Chu Duần Văn trúng độc cùng Quỷ Lực Thất chết nhất định sẽ có liên hệ, mà giữa Chu Cao Hú cùng Cốc Vũ diên trò càng làm Diệp Vũ Hà cảm giác được, Chu Cao Hú làm việc thâm trầm, xa so với mặt ngoài nhìn thấy còn phức tạp hơn nhiều.
Không nghĩ sắc mặt Chu Cao Hú biến đổi lớn, thậm chí có thể dùng khủng bố đến hình dung, hắn nhìn chằm chằm Thu Trường Phong, không biết bao lâu, lúc này mới dùng làn điệu cực kỳ kinh sợ nói: “Hạ độc Chu Duẫn Văn chẳng lẽ thực không phải ngươi?”.
Sắc mặt Diệp Vũ Hà cũng thay đổi.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong bỗng nhiên hiện ra vài phần ý tro tàn, hắn nhìn chằm chằm Chu Cao Hú thật lâu, lúc này mới nói: “Hán vương không nên nhìn ta quá cao. Ta nay bộ dáng như vậy, trừ làm rối, căn bản không làm được nhiều hơn.”
Chu Cao Hú lui lại hai bước, chậm rãi ngồi xuống, bộ dáng lại có chút mất hồn mất vía, Diệp Vũ Hà sao không phải như thế?
Trước mắt cục diện chỉ có thể dùng quỷ dị ly kỳ đến hình dung. Tất cả đến cùng là chuyện gì? Diệp Vũ Hà thật sự không hiểu.
Thu Trường Phong hiển nhiên cũng buồn rầu, nhíu mày nói: “Lúc Quỷ Lực Thất gặp chuyện, ta cùng Hán vương người cùng một chỗ, chuyện đó hiển nhiên cũng không phải Hán vương phái người làm?”.
Chu Cao Hú vô lực lắc đầu, lẩm bẩm: “Chúng ta căn bản không thể lẻn vào trong khe, cũng không cách nào sau khi giết người rời khỏi như quỷ mị. Ta có thể khẳng định nói cho ngươi, Quỷ Lực Thất gặp chuyện cùng Chu Duần Văn trúng độc, đều không phải là ta phái người làm.”
Thu Trường Phong cau mày nói: “Quỷ Lực Thất gặp chuyện ta trái lại có thể phỏng đoán là Chu Duận Văn gây nên, nhưng Chu Duần Văn trúng độc thực làm người ta khó hiểu. Theo ý ta, Thoát Hoan, Dã Tiên tuyệt đối sẽ không ở trước khi Kim Long Quyết khởi động xuống tay với Chu Duần Văn. Có động cơ cùng cơ hội độc ngã Chu Duần Văn có hai người, một người là Tam Giới đại sự, nhưng Dã Tiên giống như rất tín nhiệm Tam Giới, khẳng định Tam Giới không phải hung thủ…”
Diệp Vũ Hà nhịn không được nói: “Một người muốn giết Chu Duẫn Văn là ai?”.
Thu Trường Phong khẽ nhướng hai hàng lông mày, nói ra cái tên làm người ta kinh ngạc: “Ta cảm thấy sẽ là… Như Dao Minh Nguyệt!”.
“Như Dao Minh Nguyệt có khả năng hạ độc đối với Chu Duẫn Văn hay không?” Thoát Hoan lạnh lùng hỏi. M
Ở lúc ba người bọn Thu Trường Phong nghiên cứu cục diện, Thoát Hoan ở trong lều cũng đang phân tích bí ẩn. Thoát Hoan thiếu vài phần trầm ổn ngày xưa, trong ánh mắt ý hồ nghi càng thêm nồng đậm.
Nơi này như cũ là địa bàn của Thoát Hoan, nhưng hắn lại tựa như có chút khó không cục diện hiện nay, tất cả trở nên khó bể phân biệt, cho dù Thoát Hoan cũng nghĩ mãi mà không hiểu.
Hai người Dã Tiên, Khổng Thừa Nhân đứng ở dưới trướng, đều là cau mày, nghe thấy Thoát Hoan hỏi, Dã Tiên đoán: “Như Dao Minh Nguyệt có động cơ hạ độc, nhưng nàng luôn bị ta nghiêm mật giám thị, rất khó có cơ hội xuống tay.”
Khổng Thừa Nhân nghi hoặc hỏi: “Như Dao Minh Nguyệt vì sao phải hạ độc Chu Duẫn Văn? Nàng cùng Chu Duần Văn cũng không có ân oán?”.
Dã Tiên lạnh lùng cười nói: Nữ nhân này luôn đối với chúng ta bằng mặt không bằng lòng, mục đích chỉ có một cái, chính là cứu trở về phụ thân Như Dao Tàng Chủ của nàng. Nàng biết Chu Duần Văn đối với chúng ta sự việc liên quan trọng đại, nếu hôn mê bất tỉnh, chúng ta khẳng định sẽ để nàng ra mặt, nàng lý do Như Dao Tàng Chủ mới có thể cứu Chu Duẫn Văn, chính là muốn gặp Như Dao Tàng Chủ trước, tùy cơ nghĩ cách cứu viện.”