Quyển 2 - Chương 74: Ra tay (3)

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lão hán đó gấp nói: “Liên lụy ta tính cái gì, ta sống đến bây giờ, còn có thể sợ chết? Lúc hắn nói chuyện, giống như cha hiền đang nhìn đứa nhỏ gặp rắc rối, hoàn toàn không đem an nguy của mình đặt ở trong lòng.
Thu Trường Phong lại nhìn lão hán đó, thấp giọng nói: “Lão cha, ta xin lỗi người. Chẳng qua lần này…”
Lão hán đó nhíu mày nói: “Vô luận như thế nào, ta luôn tin người đứa nhỏ này sẽ không làm chuyện sai.”
Thu Trường Phong ngẩn ra, trong mắt có biểu cảm phức tạp, hướng Diệp Vũ Hà nhìn lại, vừa vặn gặp Diệp Vũ Hà cũng nhìn tới. Ánh mắt hai người vừa đối, Thu Trường Phong nhanh chóng dời ánh mắt, trong lòng suy nghĩ, chạy trốn cũng không phải là việc khó, khó lại là ở sau khi chạy trốn đi làm như thế nào? Diệp Vũ Hà cũng quay đầu nhìn phía ngoài phòng, trong lòng lại nghĩ, nếu nói Thu Trường Phong thực đã làm sai một việc, đó chính là đã quen ta.
Lão hán đó hiển nhiên không biết tâm tư phức tạp của hai người, thấy Thu Trường Phong không nói, lo lắng nói: “Nếu nơi này cũng có thể nguy hiểm, vậy không bằng ra biển là được. Ta ở phụ cận quen biết vài hán tử đánh cá tin được…”
Thu Trường Phong chậm rãi lắc đầu: “Trịnh Hòa không thể chưa cân nhắc điểm ấy, hắn khẳng định sẽ phong tỏa đường biển, nay ra biển, hai người… Nắm chắc chạy thoát đuổi bắt không lớn. Khi nói chuyện nhìn Diệp Vũ Hà một cái.
Diệp Vũ Hà lập tức hiểu, nói: “Vô luận như thế nào, ta luôn cùng ngươi một chỗ.” Nàng đương nhiên hiểu ý tứ Thu Trường Phong. Hai người cùng một chỗ, mục tiêu tự nhiên sẽ hiện rõ, nàng nếu là lẻ loi một mình, thoạt nhìn hy vọng chạy trốn lớn hơn. Nhưng Thu Trường Phong bộ dáng như vậy, không biết còn có thể kiên trì bao lâu, nàng nào có thể rời Thu Trường Phong mà đi? Lại nói nàng rời khỏi Thu Trường Phong, bỏ trốn làm gì?
Thu Trường Phong thấy thế, hiểu tâm ý Diệp Vũ Hà, chậm rãi nói: “Thật ra nếu trốn… Cách không phải không có, nhưng ta…” Nói tới đây, sắc mặt hắn đột biến.
Diệp Vũ Hà gấp nói: “Làm sao vậy?” Nàng còn chưa dứt lời, sắc mặt cũng thay đổi, nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng vang khanh khách, lại là có tiếng người giám đất đi lại.
Có người tới đây? Tới là ai? Đến đây mấy người?
Diệp Vũ Hà căn bản không kịp nghĩ nhiều, tay gạt ra, đã hiện ra trường kiếm đoạt đến, liền muốn lắc mình ra khỏi phòng bếp. Tuyệt không thể để cho người tới rời đi, đây là cái ý niệm thứ nhất của nàng. Thu Trường Phong đột nhiên đưa tay đè lại cổ tay Diệp Vũ Hà, ánh
mắt kinh ngạc nhìn qua. Hắn trong lúc ý nghĩ chợt loé lên sớm phán đoán, lấy khả năng của Mạnh Hiền, cả đời cũng sẽ không nghĩ đến nơi này có vấn đề, Trầm Mật Tàng hai ngày này cũng sẽ tuyệt không đến nơi đây nữa, vậy người tới còn có thể là người nào?
Hắn không để Diệp Vũ Hà nóng lòng ra tay, chỉ là đang phán đoán người đến là ngẫu nhiên qua? Hay là có mục đích mà đến. Vừa định bảo lão cha đi nhìn xem trước làm quyết định sau, trước cửa phòng bếp đã hiện ra một cái bóng người.
Dưới ánh nắng chiếu, đem cái bóng đó kéo thật sự dài, giống như đè ngực mọi người.
Bóng người nọ trù trừ, tựa như cũng đang do dự, rốt cuộc đi tới trước cửa, hướng trong phòng bếp nhìn tới…
Thu Trường Phong nhìn lại, trên mặt bỗng nhiên lộ ra biểu cảm cực kỳ kinh ngạc. Hắn hiển nhiên cũng không nghĩ đến, người này lại có thể tìm được hắn.
Người tới lại là Diêu Tam Tư!
Diều Tam Tư hướng trong phòng bếp thoáng nhìn, đột nhiên nhìn thấy hai người Thu Trường Phong, Diệp Vũ Hà, cũng là toàn thân chấn động, thất thanh nói: “Thu đại nhân? Là ngươi sao? Ngươi vẫn ở nơi này?”.

Lúc này, Thu Trường Phong, Diệp Vũ Hà vẫn chưa xóa cải trang, nhưng Diệu Tam Tư nghe thị vệ khuôn mặt tươi cười kia phân tích, nhận định vợ chồng giả bệnh già yếu này chính là Thu Trường Phong cùng Diệp Vũ Hà.
Thu Trường Phong chưa bao giờ dự đoán được loại cục diện này, trong lúc nhất thời tâm tự quay chuyển nhanh, nhưng hắn chỉ cầm tay Diệp Vũ Hà, thản nhiên nói: “Tam Tư, không nghĩ tìm được ta lại là ngươi.” Hắn sau khi bị vạch trần, cũng không che dấu khẩu âm nữa. Trong lòng lại nghĩ, nghe ý tứ của hắn, cũng không biết ta còn ở chỗ này, vậy hắn tới làm cái gì?
Không ngoài Thu Trường Phong suy nghĩ, sắc mặt Diêu Tam Tư quái dị nói: “Ta không nghĩ tới ở nơi này đụng phải Thu đại nhân.” Hướng lão hán đó nhìn một cái, nói: “Ta chỉ cảm thấy, muốn gặp Thu
đại nhân, chỉ có thể từ nơi này có thể tìm manh mối, ta còn có chuyện muốn hỏi một chút lão nhân gia này. Thu đại nhân, chỉ có một mình ta đến.”
Trong lòng Thu Trường Phong khẽ động, hỏi ngược lại: “Người tìm ta làm gì?”.
Diều Tam Tư lại không chút úy kỵ trường kiếm trên tayDiệp Vũ Hà, tiến lên một bước nói: “Thu đại nhân, ngươi lầm rồi, ngươi không nên trốn.”
Trong lòng Diệp Vũ Hà khẽ chấn động, buông xuống trường kiếm trên tay. Ở trong cảm nhận của nàng, cũng luôn cảm thấy Thu Trường Phong sai rồi, Thu Trường Phong không nên vì cứu nàng, phạm tội danh đại nghịch bất đạo, thậm chí bắt cóc công chúa, càng lúc càng sâu.
Thu Trường Phong nhìn Diệu Tam Tư hồi lâu, mới thở dài nói: “Ta còn có lựa chọn khác sao?”.
“Ngươi có!” Diệu Tam Tư kích động nói, “Thu đại nhân, ngươi không phải luôn nói, nghề không có tốt xấu, tốt xấu chỉ là lòng người. Người thân là Cẩm Y Vệ, thì sẽ lấy pháp luật và kỷ luật quốc gia làm trọng, không phụ lòng thiên tử lập lại Cẩm Y vệ. Những lời này, ta luôn ghi tạc trong lòng, cũng luôn cảm thấy người sẽ tuyệt không làm chuyện phản bội Thánh Thượng. Một khi đã như vậy, ngươi sao có thể biết pháp phạm pháp?”.
Trong mắt Thu Trường Phong hiện lên một phần quái dị: “Ngươi một mình đến tìm ta, chẳng lẽ là muốn khuyên ta bó tay chịu trói, trở về nhận sai?”.
“Không sai.” Diệu Tam Tư lại tiến lên một bước, thành khẩn nói, “Thu đại nhân, ngươi không phải từng nói với ta, Thánh Thượng vốn là nhà vua tài đức sáng suốt, hắn nhất định có thể biết được ai đúng ai sai.
Trịnh đại nhân cũng là người tốt, nhất định sẽ phân biệt đen trắng. Ngươi nếu không sai, trở về thỉnh tội, bọn họ cho dù trọng trách, cũng sẽ không giết người, chung quy còn hơn từ nay về sau vong mệnh thiên nhai, làm một người không thể ra ngoài ánh sáng tốt hơn.”
Ánh mắt Thu Trường Phong chớp động, đột nhiên hỏi: “Nhưng ta nếu thực sai rồi thì sao?”.
Diêu Tam Tư hơi kinh ngạc, hiển nhiên không dự đoán được Thu Trường Phong có lời này. Hắn nói rất thực lòng, hắn cũng thực lòng muốn khiến Thu Trường Phong trở về. Ở trong cảm nhận của hắn, Thu Trường Phong chẳng những là thủ trưởng của hắn, còn là bằng hữu của hắn, ân nhân của hắn, hắn không muốn một người bạn tốt cứ như vậy rời đi, hắn muốn bổ cứu.
Những Thu Trường Phong nói không sai, nếu Thu Trường Phong thật sự là tội ác tày trời, hắn bổ cứu như thế nào?
Diệu Tam Tư lắc đầu, kiên định nói: “Sẽ không, ta sẽ không nhìn lầm người. Thu đại nhân, ta chỉ biết ngươi là đang cứu người. Người cho dù là hậu nhân của Lam Ngọc có thể như thế nào? Lam Ngọc cũng đã chết
nhiều năm như vậy, Thánh Thượng cũng sẽ không giống thái tổ chém tận giết tuyệt như vậy. Người từng nói, Thánh Thượng dùng người xưa nay không bám vào một khuôn mẫu, đến thiên hạ chị nhân, tận thiên hạ chi tài, ngươi chỉ cần có tài, hắn sẽ không để ý một ít vấn đề nhỏ của ngươi.”
Thấy Thu Trường Phong trầm mặc không nói, Diêu Tam Tự mừng thầm trong lòng, lại tiến lên một bước, vươn tay đến nói: “Thu đại nhân, người ta trở về gặp Trịnh đại nhân, được không? Ngươi nếu có thể vô sự, ta nghĩ Diệp bộ đầu cũng sẽ an lòng. Hắn không biết Thu Trường Phong vì sao không tiếc tính mạng tới cứu Diệp Vũ Hà, nhưng biết Trịnh Hòa cũng không thể thuyết phục Thu Trường Phong buông bỏ Diệp Vũ Hà, hắn càng không thể. Hắn chỉ cầu có thể làm cho Thu Trường Phong dừng cương trước bờ vực, tâm nguyện đã trọn.