Q2 - Chương 21: Quyết trạch (6)

Đế Yến

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ngươi sai rồi, rất quan trọng.” Vân Mộng công chúa cắt đứt nói, “Trong lòng ta, so với cái gì cũng quan trọng hơn. Ta chỉ biết, từ khi ngươi ở mê cung cứu tỉnh ta, người trong lòng ta, đã so với ai khác cũng quan trọng hơn.” Ánh mắt nàng đọng lại trên mặt Thu Trường Phong, thấp giọng nói: “Khi ở mê cung, chỉ có người ở bên người ta, ta mới cảm giác được an tâm trước đó chưa từng có. Người đối với ta không rời không bỏ, ta rất cảm kích. Nhưng chỉ có ở khi ngươi chắn loạn thạch như tên kia cho ta, ta mới cảm giác ngươi đối với ta là quan trọng như thế. Ngươi mới vừa rồi từ chối ta, rời ta mà đi, ta cảm giác được đau lòng chưa từng có. Ta không hiểu cái gì là yêu, nhưng ta chỉ biết là, kiếp này ngươi nếu không ở bên người ta, ta sẽ tiếc nuối một đời.”

Ánh mắt nàng mông lung, đưa tay giữ chặt vạt áo Thu Trường Phong, dịu dàng nói: “Thu. . . ta biết người chán ghét tật xấu của ta, ta về sau. . . sửa lại được không?” .

Tầng mây tích dày, gió biển như đao, thổi tới trên người, rất mang phần ý lạnh.

Nhưng mặt Vân Mộng công chúa nóng như lửa, tâm nóng như lửa. Nàng không biết sao mình nói ra những lời này, nhưng nàng nói ra, lại là không oán không hối hận. Trái tim nàng đang nhảy rộn, nhưng nàng lại không cúi đầu xuống, chỉ là sáng quắc nhìn mặt Thu Trường Phong. . .

Thu Trường Phong lại dời đi ánh mắt.

Lòng Vân Mộng công chúa trầm xuống, nàng hầu như muốn quát hỏi: “Chẳng lẽ ta ăn nói khép nép như vậy, người còn không chịu tiếp nhận ta?” Nàng khi từng chịu loại ủy khuất này? Trong lòng chua xót, lại nhịn không được muốn rơi lệ.

Có khăn lụa màu lam nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Vân Mộng công chúa. . .

Vân Mộng công chúa vui vẻ, tiếp nhận khăn lụa, ngẩng đầu nhìn về phía Thu Trường Phong. Đó lại là khăn lụa Thu Trường Phong đưa qua, cái khăn lụa đó đã sớm phát vàng trở nên trắng, rất có chút cũ nát, bên trên thêu con ve thu.

Con ve thu đó trông rất sống động, rất sống động.

Trừ ve thu, trên khăn tay còn thêu nửa bài từ. . . .

Dương liễu ti ti lộng khinh nhu, yên lũ chức thành sầu. Hải đường vị vũ, lê hoa tiên tuyết, nhất bán xuân hưu.

(Dương liễu tơ tơ khẽ lay lay, mây khói dệt thành sầu. Hải đường chờ mưa, lê hoa đợi tuyết, giấc xuân chớm nữa)

Vân Mộng công chúa nhìn cái khăn lụa đó, lại nhìn mặt Thu Trường Phong, chưa lau đi nước mắt, sau một lúc lâu mới nói: “Cái này giống

như là khăn tay nữ tử dùng?” Nàng dù sao cũng là nữ nhân, có cảm giác sâu sắc. Nàng đột nhiên nghĩ đến lúc ở Ngưu gia thôn, Thu Trường Phong từng niệm bài từ này.

Chẳng lẽ bài từ này, vốn có thâm ý gì?

Nàng chỉ nhìn khăn tay, lại chưa lưu ý đến sau cổ thụ có người nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Thu Trường Phong gật đầu nói: “Không sai.” Dừng lại, mới nói: “Yêu một người, quả thực làm cho người ta vui mừng làm cho người ta sầu. Công chúa thích ta, ta rất cảm kích.”

Vân Mộng công chúa ảm đạm nói: “Ta không muốn người cảm kích. . .” Nàng chưa nói là, ta chỉ muốn người cưới ta mà thôi, cũng không biết vì sao, nhìn tấm khăn tay kia, tim nàng đập nhanh một trận, những lời này lại rốt cuộc nói không nên lời.

Thu Trường Phong chậm rãi nói: “Ta biết công chúa người như vậy, nếu là yêu một người, sẽ yêu cả đời. Ai nếu được công chúa thích, thật sự là có phúc. Chỉ đáng tiếc, ta cũng là người như công chúa.”

Trong lòng Vân Mộng công chúa trầm xuống, cảm giác khăn tay có ngàn cân nặng: “Ngươi đã yêu người khác?” .

Thu Trường Phong nghiêm nghị nói: “Rất sớm trước kia, ta vốn là trẻ mồ côi, lưu lạc đầu đường, hầu như sắp đói chết. . .”

Vân Mộng công chúa tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ Thu Trường Phong lạnh như băng, còn có loại chuyện cũ này. Một góc áo xanh sau cổ thụ, theo gió mà run rẩy, run run như tiếng lòng chủ nhân kia.

Thu Trường Phong không nhìn cổ thụ, chỉ chậm rãi nói: “Nhưng lúc ta ở sông Tần Hoài, gặp được cô gái. Ở lúc người khác đều mắng chửi ghét bỏ đối với ta, chỉ có nàng xuất hiện ở trước mặt ta, dùng cái khăn tay này bọc cái bánh bao đưa cho ta, làm cho ta không đến mức đói chết đầu đường.”

Hắn không cần nói thêm cái gì. Bởi vì loại cảm giác này, không hiểu sẽ cười, hiểu biết lại tận xương tương tự khắc cốt. Chỉ có người thật sự ở tuyệt cảnh kia, mới biết được đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi có bao nhiêu ấm áp.

m áp cả đời khó quên, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.

Vân Mộng công chúa nghe chuyện cũ miên man, buồn bã nói: “Bởi vậy người yêu là nàng, đúng không?” .

Thu Trường Phong trầm mặc hồi lâu, chỉ đáp một chữ: “Phải!” .

Khăn tay bay lên, Vân Mộng công chúa lại buông xuống, nàng cúi đầu hỏi: “Vậy nàng hiện tại ở nơi nào? Nàng biết hay không, còn có ngươi ở nơi này nhớ nhung khắc cốt minh tâm đối với nàng?” .

Nàng đột nhiên muốn khóc, nhưng nàng một chút cũng hận không nổi. Nhìn tấm khăn tay vàng đi đó, nhìn khuôn mặt ảm đạm kia của Thu Trường Phong, nàng biết Thu Trường Phong không lừa nàng. Một khi đã như vậy, nàng cũng sẽ không hận hắn.

Nàng không có không nói đạo lý thoạt nhìn như vậy.

Tặng quân minh châu song lệ thủy, hận không phân phùng khi chưa gå.

Từ lúc trước nàng đọc bài thơ này, chưa bao giờ cảm giác thảm thiết trong đó, nhưng hôm nay trong lòng bỗng nhiên dâng lên cái bài thơ từ này, lại tan nát cõi lòng muốn khóc. Nàng một khắc đó chỉ là suy nghĩ, không biết ngày nào, mới có nam tử nhớ nhung đối với ta như thế?

Về mặt Thu Trường Phong có phần phiền muộn nói: “Về sau, ta liền thất lạc với nàng, nàng cũng luôn không biết. . . Ta vẫn nhớ nàng. Có lẽ nàng còn nhớ, có lẽ nàng sớm quên. . .”

Ánh mắt nàng nhìn không thấu cổ mộc che trời kia, bởi vậy không nhìn thấy sau cô mộc thân áo xanh thiên hạ, tay cầm Thuần Quần bảo kiếm kia. . . Đã sớm lệ tràn đôi mắt.

Vân Mộng công chúa cũng muốn rơi lệ. Nhưng nghe đến nơi đây, bỗng nhiên cố lấy dũng khí, cầm hai tay Thu Trường Phong, thấp giọng nói: “Một khi đã như vậy, không biết ta có thể hay không. . .” Nàng cũng không nói gì ra, nhưng nàng biết Thu Trường Phong sẽ hiểu dụng ý của nàng.

Thu Trường Phong mỉm cười nói: “Ta biết công chúa giỏi hiểu ý người, sẽ tuyệt không làm người khác khó xử.” Hắn nhẹ nhàng rút tay ra, cầm lại tấm khăn tay thêu bài từ ve xuân kia, xoay người rời đi, không thấy nữa.

Vân Mộng công chúa nhìn bóng lưng đi xa kia, bỗng nhiên. . . Rơi lệ đầy mặt.

Nàng không biết, khi đó, thời khắc đó, bên người nàng sau cây không xa, cũng có nữ tử lệ qua hai gò má trắng hơn tuyết, chảy qua giữa môi mỏng đỏ mọng. . .

Bàn tay vẫn nắm Thuần Quân kiếm, ổn định như bàn thạch kia, sớm run run như gió động dây đàn. Nàng luôn không biết Thu Trường Phong vì sao sẽ tốt với nàng, nàng chỉ cho rằng kiếp này cũng sẽ không biết. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến, thì ra sớm ở Tháp Đình mười mấy năm trước, bọn họ đã gặp lại.

Lúc gặp nhau khó, rõ ràng quá muộn!

Có gió nổi lên, có sóng triều, tiếng sóng như ca, xuyên không phá mây đen dày như chì.

Đã bắt đầu mùa đông, trời giá rét, sắp tuyết.

Thu Trường Phong rời khỏi tầm nhìn của công chúa, rốt cuộc thở dài, trong lòng cũng mang theo phần ngơ ngẩn. Nhưng hắn rất nhanh tỉnh lại tinh thần, nhận rõ phương hướng, hướng trong Quan Hải trấn đi.

Trong Quan Hải trấn một mảng xơ xác tiêu điều. Thiên tử đích thân tới Quan Hải, trọng thần trong triều, Chiết Giang Bố chính sứ, tri phủ phủ Ninh Ba đã sớm theo giá kinh sợ đề phòng. Tuy nói thiên tử sớm hạ lệnh không được nhiều dân, nhưng dân chúng tầm thường nào dám tùy ý đi lại?

Phố dài lành lạnh, phố dài miên man, tâm tư Thu Trường Phong cũng miên man. Hắn làm một cái lựa chọn, nhưng đối với hắn mà nói, còn có càng nhiều lựa chọn hơn, càng nhiều bí ẩn hơn chờ đợi hắn đi phá giải.