Chương 955: Vực sâu bí ẩn

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chỉ có Vương Ngữ Hải và Vương Chiêu bước vào trong đại điện của đạo quán, ngoài ra không có một vị trưởng lão nào đi theo.

Nhìn thấy chỉ có cha con đảo chủ tới, Từ Ngôn hiểu rằng đảo chủ không muốn sự tình của bức tượng đạo chủ bị lộ ra ngoài. Như vậy lão càng dễ bề tìm được kẻ đứng đằng sau việc giấu vảy hải thú vào bức tượng.

“Đảo chủ.”

Từ Ngôn và Phí Tài đồng thời khom người chào. Nguyên Anh đích thân tới, theo phép đệ tử Trúc Cơ phải làm lễ.

“Ăn nói cho cẩn thận, việc của thế gia cổ tu không thể bàn bừa.”

Vương Ngữ Hải hung dữ, trừng mắt nhìn Phí Tài, rồi quay sang nhìn Tiểu Sương một cách hiền lành, lão nói: “Thì ra là Tiểu Sương cô nương, tiểu thư nhà cô vẫn khỏe chứ?”

“Xin chào đảo chủ đại nhân, tiểu thư nhà ta vẫn mạnh khỏe.” Tiểu Sương ngại ngùng cất tiếng chào, nhẹ nhàng đáp lời.

Có thể để Vương Ngữ Hải mở miệng hỏi thăm thì tu vi của vị Tam tiểu thư Hiên Viên gia tuyệt đối không thấp. Ngay cả một đảo chủ mà cũng cư xử khách sáo với một nha hoàn như thế thì cũng đủ biết thực lực của Hiên Viên gia mạnh tới nhường nào. Nàng Tam tiểu thư kia nhất định là một cường giả.

Vương Ngữ Hải khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa mà bước nhanh tới phía sau pho tượng. Lão nhìn chằm chằm vào vết nứt ở gót chân, vẻ mặt trầm ngâm im lặng.

Từ phía Vương Ngữ Hải, những luồng linh thức tựa như gợn sóng nước lan ra trong đại điện. Một thoáng sau đó, sắc mặt của lão trở nên u ám, đoạn lão vỗ một chưởng vào pho tượng làm phát ra một tiếng chói tai.

Mấy gã đạo sĩ trong đạo bị đánh động, vội vàng chạy vào đại điện. Khi cả đám thấy người trong đây là đảo chủ thì lập tức tiến tới bái kiến, từng người đều cúi đầu không dám nói năng gì.

“Nếu ta nhớ không lầm, bức tượng này đã được đặt ở đây hơn bốn chục năm rồi. Các ngươi có biết đám thợ dựng tượng trước đây giờ ở đâu không?”

Nghe xong câu hỏi của đảo chủ, đám đạo sĩ vẫn còn mơ màng chưa hiểu. Cuối cùng, một lão đạo sĩ lớn tuổi nhất ngẩng đầu trả lời: “Bẩm đảo chủ đại nhân, toán thợ thủ công khi xưa phần lớn đã chết. Cũng đã nhiều năm qua rồi, cho dù có người còn sống thì cũng đã bảy tám mươi tuổi, già cả lú lẫn hết rồi.”

“Trong mấy năm gần đây, bức tượng đạo chủ có được tu sửa lần nào không?” Vương Ngữ Hải ngẫm nghĩ một thoáng rồi hỏi tiếp.

“Có, bảy năm trước đã từng tu sửa một lần.” Một đạo sĩ trung niên nhớ ra, y nói: “Lúc ấy, bởi một góc tượng bị chuột đào thành hang nên phải mời thợ tới sửa lại, ta là người giám sát việc này nên nhớ rất rõ.”

“Hang chuột ở vị trí nào?” Vương Chiêu đứng cạnh cất tiếng hỏi.

“Ở ngay gót chân bức tượng… Ớ, sao lại vỡ ra rồi?” Đạo sĩ trung niên chỉ vào gót chân của bức tựng, khi thấy chỗ này đã vỡ y lập tức kinh sợ.

“Do con ta vô tình gây nên.” Vương Ngữ Hải vung tay áo lên nói: “Thế này đi, ta sẽ phái người tu sửa bức tượng của đạo chủ. Lần này đúc một bức tượng bằng sắt luôn để tránh bị chuột khoét. Còn bức tượng cũ này các ngươi không cần quan tâm nữa.”

Nghe đạo chủ nói sẽ đúc lại bức tượng, đám đạo sĩ mừng rơn. Tượng bằng sắt tất nhiên sẽ bệ vệ, trang nghiêm hơn hẳn tượng gỗ. Một khi việc tôn tạo xong xuôi, nơi đây sẽ thu hút được nhiều khách hành hương hơn. Mới nghĩ tới đây, cả đám đạo sĩ đã rối rít tạ ơn đảo chủ, rồi nhẹ nhàng lui ra khỏi đại điện một cách biết điều.

Vương Ngữ Hải thở ra một hơi dài, bàn tay khẽ phóng ra một luồng linh lực cuốn bức tượng vào túi trữ vật.

“Hủy bỏ nhiệm vụ, đã tìm được bút vẽ phù. Thì ra nó rơi trong thư phòng. Đám người các ngươi làm gì thì đi làm đi, chớ có quậy phá trong đạo quán.”

Đảo chủ lưu lại một lời dặn bảo, rồi rảo bước nhanh chóng rời khỏi đạo quán.

Trong đại điện trống rỗng chỉ còn lại bốn người bọn Từ Ngôn. Vương Chiêu lòng trĩu nặng tâm sự, dắt Tiểu Sương quay về tông môn.

Nhiệm vụ đã chấm dứt nhưng Phí Tài lại rầu rĩ ủ ê. Gã tốn cả buổi để truy tìm con chim ăn cắp, nhưng cuối cùng cây bút vẽ phù của đạo chủ lại rơi ở thư phòng. Việc này làm cho gã thất vọng không nguôi.

“Còn tưởng con chim ăn trộm có thật chứ. Xem ra đảo chủ lớn tuổi đã đãng trí rồi, đồ đạc để bừa bãi quá.”

Vừa thầm oán nhiệm vụ tông môn như trò chơi con nít, Phí Tài và Từ Ngôn vừa đi ra khỏi đạo quán.

Trên đường rời thành, Phí Tài luôn miệng lẩm bẩm.

“Từ sư huynh, ngươi nói xem có phải đảo chủ của chúng ta già quá hóa lẫn không. Cường giả cảnh giới Nguyên Anh cơ đấy, ấy vậy mà một cây bút rơi xuống cũng không biết. Ài, thực ra cũng khó cho đảo chủ thật, về già mới có con, mà lại là cô con gái bảo bối như đại sư tỷ nữa chứ.”

“Vốn tưởng có thể bắt được con chim ăn cắp, lập được công to, xem ra vận may hết sạch rồi. Nếu như lại nhặt được thêm vài lá Phong Xuy Liễu như lần trước thì tốt, nhất định ta sẽ không ăn bậy nữa.”

Nghe tới Phong Xuy Liễu, Từ Ngôn nhíu mày hỏi: “Lúc trước, ngươi nhặt được Phong Xuy Liễu ở đâu, chắc chẳng có mấy lá liễu có thể bay được tới đảo Lâm Uyên đâu?”

“Sao có thể không hiếm chứ, trên đảo của chúng ta không trồng liễu mà. Ta nhặt được ở hậu sơn, chỗ sát với hải uyên ấy. Từ sư huynh, Phong Xuy Liễu đáng tiền lắm hả?” Phó Tài nhớ lại vị trí nhặt được Phong Xuy Liễu khi trước, rồi giương cái mặt béo núng nính lên hỏi.

“Giá không hề rẻ.” Từ Ngôn trả lời ngắn gọn.

“Đều do ta tham ăn, nếu sớm biết cái lá cây đó đáng giá đến thế, ta sẽ không ăn đâu.” Phí Tài mở miệng than vãn. Lúc này hai người mới vừa bước ra khỏi cổng thành.

“Từ sư huynh, chúng ta tới phía sau núi một chuyến xem, biết đâu lại tìm được Phong Xuy Liễu.”

Lời đề nghị của Phí Tài đã được định trước không có kết quả gì. Bởi Phong Xuy Liễu là linh vật vô cùng hiếm thấy. Có một lá bay tới đảo Lâm Uyên chứ rất khó có lá thứ hai.

Dù sao cũng đang nhàn rỗi, Từ Ngôn bèn gật đầu đồng ý. Đoạn cả hai chạy tới vách núi phía sau đảo.

Từ Ngôn không có hứng thú với Phong Xuy Liễu. Hắn muốn đi xem vực sâu khổng lồ phía sau đảo Lâm Uyên tròn méo ra sao.

Vực sâu trên biển là một kỳ quan không cách nào tưởng tượng được. Khi trước, Từ Ngôn từng đứng ở mỏ linh khoáng, từ xa nhìn về nơi này chứ chưa được quan sát trong khoảng cách gần.

Chẳng bao lâu, cả hai đã tới phía sau núi. Trong khi Phí Tài tìm tòi khắp nơi thì Từ Ngôn lại chạy tới đỉnh vách núi.

Dưới chân hắn là vực sâu thăm thẳm, không thấy đáy. Nước biển xung quanh liên tục chảy ngược, thoạt nhìn tựa như khép lại thành một thác nước không đáy hình bán nguyệt. Phía dưới vực sâu truyền lên từng tiếng nổ vang không ngớt.

Cảnh tượng kỳ dị làm cho Từ Ngôn không khỏi kinh ngạc.

Thực ra, vực sâu này không phải là không đáy. Có điều nó quá sâu, hơn nữa không biết vì sao nước biển cũng không để lấp đầy miệng vực này.

Dưới miệng vực, gió quét liên tục tạo thành những tiếng vù vù và hất lên trên vô số hơi nước.

“Gió …”

Tuy rằng gió mạnh táp vào mặt nhưng thân thể Từ Ngôn vẫn vững như bàn thạch.

“Còn là gió lốc…”

Đôi lông mày của Từ Ngôn giật giật, hắn cúi đầu nhìn vực biển sâu không đấy, trầm ngâm suy nghĩ.

Bởi vì không khí nơi đây ẩm ướt nên trên bề mặt núi đá mọc một lớp rêu dày, tươi tốt, chỉ cần bất cẩn là có thể ngã nhào xuống vực sâu. Ở phía xa, Phí Tài nhìn tới mà sợ hãi tới lạnh cả sống lưng, hô lên nhắc nhở Từ Ngôn phải cẩn thận.

Từ Ngôn khoát tay ý bảo không việc gì, rồi lại chăm chú nhìn vào bóng tối dưới vực sâu.

Hiện tượng kỳ dị này vượt quá khả năng lý giải của người bình thường. Giữa đại dương bao la, những nơi xuất hiện vực sâu đều được gọi là thiên địa dị tượng.

“Chẳng lẽ việc hình thành này có liên quan tới đảo Lâm Uyên ư?”

Từ Ngôn ngẩng đẩu nhìn độ rộng miệng vực rồi ngẫm nghĩ.

Người khác nhìn nơi này là vực sâu, nhưng Từ Ngôn lại nhìn thấy một lỗ thủng vô cùng khổng lồ. Có thể đục ra một lỗ thủng cỡ này trên đại dương bao la, ắt phải là một quái vật khổng lồ. Nếu như đảo Lâm Uyên từ trên trời giáng xuống, cũng có thể tạo thành dị tượng như thế này.

Nhưng vực sâu nằm ở vùng giáp ranh phía sau đảo Lâm Uyên chứ không bao quanh hòn đảo này, bởi vậy có thể loại trừ giả thuyết đảo Lâm Uyên bị ném xuống.

“Từ sư huynh, không có gì cả, chúng ta về đi!”

Sau lưng Từ Ngôn truyền tới tiếng Phí Tài gọi. Trông thấy Từ Ngôn đứng bên bờ vực, Phí Tài không còn lòng dạ để đi tìm bảo bối nữa mà lo lắng chờ đợi.

Nghe vậy Từ Ngôn nhìn vực sâu lần cuối rồi quay người rời đi.

Nếu chưa thể nhìn ra lai lịch của vực sâu thì hắn sẽ đợi tới chuyến rèn luyện hai tháng sau. Tới khi đó, hắn sẽ có nhiều cơ hội để tìm kiếm sự thật.