Chương 433: Khương Đại không may

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ánh mắt Khương Đại đã sớm ngây ngốc rồi, kết hợp với cái đầu bất động trông cứ như tượng đúc.

Lại có thêm một con Đại yêu nữa. Phát hiện ra điều này làm Khương Đại cảm thấy vận mệnh của mình lúc này không chỉ là xui xẻo, mà còn là hỏng chết…

Đây là muốn chết a!

Trong lòng gã kêu rên một tiếng. Một con đã là quá sức lắm rồi, giờ thêm con nữa thì dù là cường giả Nguyên Anh ở đây cũng chỉ đành vắt giò mà chạy thôi.

Con nhện lớn bò lên theo tường đá, trên tám cái chân dài mang theo một tầng băng sương, con mắt khủng bố rất lớn lộ rõ ba vòng huyết văn dữ tợn. Trong miệng con nhện khổng lồ có một đoàn sáng xanh chớp động.

Đó là Ngọc Tủy mà Từ Ngôn ném xuống đã bị nó ngậm trong miệng.

Nhện cũng thuộc về loại trùng như châu chấu Đại yêu, cũng cực kỳ ưa thích loại linh vật thiên địa như Ngọc Tủy. Mặc dù đã nuốt lấy Ngọc Tủy, nhưng rõ ràng con nhện Đại yêu không muốn bỏ qua những con mồi dám xâm nhập huyệt động của mình.

Tơ nhện phun ra từ đuôi chỉ trong chớp mắt tụ lại thành một bó, hoàn toàn cuốn lấy chân sau của châu chấu Đại yêu. Con nhện còn há to miệng lớn dính máu, hai cái răng cực lớn sắc bén không kém gì đao kiếm.

Châu chấu Đại yêu đột nhiên bị tập kích nên rơi vào hạ phong. Thế nhưng nó nhanh chóng nổi điên lên, liều mạng giãy giụa mấy cái chân dài, miệng bắt đầu phun bão cát như khói độc ra.

Hai con Đại yêu quần đấu khiến thân núi rung động nứt vỡ, vô số tảng đá lớn rơi lộn xộn tả tơi, có không ít tảng đá bị hai con quái vật ác chiến mà bắn tung toé ra bốn phía.

Đối với Đại yêu mà nói những tảng đá đó không quá lớn, nhưng đặt trong mắt con người thì chúng cực to. Ít nhất một mảnh đá lớn cao cỡ một người bắn tung mà đến, đánh thẳng vào Sơn Hà Đồ khiến nó rơi xuống lòng đất, lọt vào bóng đen sâu thẳm bên dưới.

May mắn có Khương Đại đi theo Từ Ngôn, nếu không thì lần này e rằng Từ Ngôn sẽ bị đập chết và chôn sống rồi.

Mặc dù Khương Đại liều mạng khởi động Linh khí ngăn cản mấy tảng đá nhưng Sơn Hà đồ vẫn rơi nhanh xuống như cũ.

Theo một loạt tảng đá to rơi xuống bên dưới, Sơn Hà đồ cũng rớt xuống lòng đất, Khương Đại và Từ Ngôn đều bị bắn văng ra ngoài.

Cũng may có Khương Đại chống đỡ, Từ Ngôn bị ném lăn bảy tám vòng nhưng bị thương không nặng. Còn Khương Đại thì rất không may rơi bị văng ra xa hơn rồi khó chịu hừ một tiếng, cũng không biết đập phải cái gì mà bụng đã bị đâm thủng khiến gã đau đến mức nhe răng trợn mắt, không ngừng hít khí lạnh.

Gã không dám kêu lớn, để hai Đại yêu đang ác chiến trên đầu tưởng là tảng đá mới tốt, bằng không hôm nay gã thật sự sẽ mất mạng đấy.

Dù cho thi triển độn pháp tuyệt diệu trong Thiên Quỷ Thất Biến, nhưng dưới tình huống này thì cũng khó lòng chạy thoát được cảm giác của Đại yêu.

Quơ quơ đầu, Từ Ngôn lảo đảo bò lên. Hắn cầm Sơn Hà đồ bên người lên xem xét, may mà nó không có tổn hại gì.

Sơn Hà đồ là bảo bối để chạy trốn, không hỏng là tốt rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, Từ Ngôn trừng mắt trái lên, lập tức tình cảnh hai con cự thú ác đấu liền hiển hiện trong mắt.

Động quật trong lòng đất cực kỳ rộng rãi, nhìn không thấy giới hạn. Vị trí lúc này của hắn cách hai Đại yêu rất xa. Xa xa mặc dù cát đá nổ tung, sơn băng địa liệt, nhưng tạm thời vẫn chưa ảnh hướng đến nơi đây.

Chợt nghe tiếng kêu rên trầm thấp cách đó không xa, Từ Ngôn lúc này mới phát hiện Khương Đại vẫn bảo trì tư thái bị đá đâm phá bụng như cũ, thoạt nhìn vô cùng cổ quái.

Hiện tại cũng không phải lúc trở mặt với đối phương. Muốn chạy thoát vẫn cần gã xuất lực mới được.

Rõ ràng Hư Đan khống chế Sơn Hà đồ bay nhanh hơn Trúc Cơ rất nhiều.

Bước tới trước vài bước, mặt đất dưới chân gập ghềnh không bằng phẳng, có mắt trái nên Từ Ngôn cũng không để ý mà tiến đến gần Khương Đại. Hắn chưa kịp hỏi thăm thì đã ngây ngẩn cả người.

Chính xác là gã đập trúng vào một cái ống đen xì thò ra từ mặt đất, may mắn nó không phải là đao thương bằng không cái bụng mập chắc chắn là bị vỡ nát rồi.

Khóe miệng hơi cong, Từ Ngôn tự nhủ thầm rằng kẻ này quả là không may, ngã chỗ nào không được lại ngã vào trên cái ống…

Vừa mới nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên cả kinh.

Từ Ngôn vội vàng bước lên phía trước kéo Khương Đại xuống, sau khi nhìn kỹ cái ống đen như mực xong thì hắn liền bật thốt lên: “Thần Võ pháo!”

Thứ mà Khương Đại đụng phải đích thật là họng pháo Thần Võ pháo. Không chỉ có một cái, lúc Từ Ngôn nhìn về dưới chân mình mới kinh ngạc phát hiện, mặt đất gồ ghề là vì rất nhiều Thần Võ pháo chồng chất ở đó.

Tả tướng giấu Thần Võ pháo ở đây sao?

Suy nghĩ đầu tiên của hắn khi thấy cảnh này, có lẽ là thủ đoạn của Tả tướng, thế nhưng ngay sau đó hắn liền phủ nhận.

Tả tướng đúng là rất cao tay, nhưng dù sao cũng chỉ là phàm nhân, không có khả năng mang nhiều Thần Võ pháo giấu trong một động quật của Đại yêu như vậy. Nếu có năng lực khống chế Đại yêu thì Tả tướng còn nhẫn nhịn Quốc Sư ư?

Không phải Tả tướng, như vậy chỉ có thể là…

Một suy nghĩ kinh người xuất hiện trong đầu Từ Ngôn.

Số Thần Võ pháo mà Bàng gia đánh mất năm năm trước!

Năm năm trước, Thần Võ pháo Đại Phổ đã cùng với thê tử Bàng Vạn Lý biến mất, trở thành một phần bí ẩn không lời giải. Không ai biết số Thần Võ pháo đã đi đâu, giống như chúng và chủ mẫu Bàng gia cùng nhau biến mất khỏi nhân gian vậy. Bây giờ, phát hiện số lượng lớn Thần Võ pháo ở sâu trong động quật con nhện Đại Yêu, Từ Ngôn lập tức liên tưởng đến nghi án năm đó.

Chẳng lẽ là, phu nhân của Bàng Vạn Lý đánh cắp rất nhiều Thần Võ pháo, trên đường chở đi thì rơi vào sào huyệt của Đại yêu…

Hắn âm thầm suy tính lai lịch của số khẩu pháo dưới chân, lúc này Khương Đại rốt cục thở ra được một hơi, gã vội vàng lấy ra mấy hạt Linh đan rồi há miệng nuốt xuống.

Gã cũng không phải mình đồng da sắt. Bị họng Thần Võ pháo đâm một phát thiếu chút nữa đâm hư mệnh căn, trên bụng đã thủng một lỗ, tuy không nguy hiểm đến tánh mạng nhưng bị thương không nhẹ.

Chẳng quan tâm tới việc Từ Ngôn đang ngẩn người, Khương Đại vừa thầm mắng xui xẻo vừa thúc dục Linh khí nhanh hòa tan dược lực, mau chóng khôi phục thương thế. Mi mắt gã thủy chung nhìn chằm chằm vào trận ác chiến của hai Đại yêu ở xa xa.

Từ Ngôn chỉ trầm ngâm một lát. Mắt nhìn hai con cự thú đấu càng ngày càng nguy hiểm, hắn cúi đầu xuống, vận chuyển Súc Linh quyết. Sau một khắc, khẩu Thần Võ pháo to tướng thiếu chút nữa đâm chết Khương Đại càng ngày càng nhỏ lại, sau cùng biến nhỏ thành cỡ nửa nắm đấm.

Châu chấu và con nhện liều mạng chém giết, Khương Đại liều mạng khôi phục thương thế, còn Từ Ngôn tức thì đi thu thập Thần Võ pháo.

Hắn đã luyện thành Súc Linh quyết, gần như chỉ cần chỉ một cái, thì Thần Võ pháo dưới chân dồn dập biến thành dạng như đồ chơi, rồi sau đó bị hắn thu vào túi trữ vật.

Thần Võ pháo cho không, ngu sao mà không lấy.

Nếu như là trước kia, Từ Ngôn dù có muốn cũng không thể mang đi nhiều khẩu pháo như thế được. Cũng may hắn đã học xong Súc Linh quyết, dù cho chúng có nhiều hơn nữa, chỉ cần nhỏ lại thì hắn đều có thể mang đi hết.

Không mất bao lâu, hơn một nghìn khẩu pháo đã bị Từ Ngôn thu lấy, túi trữ vật cũng đã đầy ắp.

Nhìn dưới chân còn rất nhiều Thần Võ pháo, Từ Ngôn lật tức đi tới trước mặt Khương Đại, khẽ vươn tay, nói: “Đưa mấy cái túi trữ vật, nhanh!”

Khương Đại sớm phát hiện hành động mờ ám của Từ Ngôn, gã cũng nhận ra Thần Võ pháo. Lực sát thương của nó đúng là không nhỏ nhưng lại rất nặng, nếu làm ra một vạn khẩu, chắc chắn ai bị bắn trúng cũng sẽ nổ nát.

Vốn định cười nhạo hai câu, nhưng trên đỉnh đầu lại rơi xuống tảng đá to, Khương Đại liền co rụt lại cổ, quét mắt quan sát hai Đại yêu, tiện tay ném ra bốn cái túi trữ vật cho Từ Ngôn.

Túi trữ vật không tốn bao nhiêu Linh thạch, đối với gã mà nói chúng càng không đáng giá nhắc tới. Vì muốn bớt chút ít khí lực, gã cũng lười tính toán với hắn.