Chương 307: Lục mạch Tông sư

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nói xong câu thay Hứa Kính Chi báo thù, Hứa Thiếu Diêm định chém ra một kiếm chứa đầy linh khí.

Gã vừa mới Trúc Cơ, còn chưa học tới tâm pháp Trúc Cơ cảnh, chỉ ỷ vào một tia linh khí hội tụ trong đan điền mình. Lúc này gã tối đa cũng chỉ chém được hai đạo kiếm khí mà thôi, khi đó linh khí sẽ hao tổn không còn gì nữa. Mặc dù ít, nhưng hai đạo kiếm khí Trúc Cơ cảnh có lẽ đã dư sức đối phó với một võ giả Tiên Thiên rồi.

Chỉ cần đánh trọng thương đối thủ, Hứa Thiếu Diêm quyết định phải từ từ tra tấn nhục nhã vị Thiên Môn hầu kia một phen. Ít nhất cũng phải để cho hắn nếm thử tư vị mà Hứa Kính Chi nếm trải, sau đó kéo Từ Ngôn như chó chết trở về kinh thành, ném trước con phố Lộc Nhĩ náo nhiệt nhất kinh thành. Đến lúc người khác nhận ra mình, gã mới cười lớn rồi nghênh ngang mà đi.

Hứa Thiếu Diêm nghĩ quá nhiều rồi. Đợi gã nghĩ xong, đột nhiên bên tai vang lên tiếng quát to.

“Chuyện gì cũng từ từ!”

Từ Ngôn rống lớn thiếu chút nữa khiến linh khí của Hứa Thiếu Diêm vận chuyển ngược trở về.

“Tiện khí, vậy mà lại là tiện khí!” Lời Từ Ngôn nói pha đầy mùi châm chọc mà chỉ mình hắn hiểu được, có điều mặt mũi hắn lại đầy bối rối, pha thêm trắng bệch chỉ vào đối phương, giọng nói run rẩy: “Thiêu Diêm* huynh, chúng ta từ từ nói chuyện, đừng động thủ, ngàn vạn đừng động thủ! Tiện khí của ngươi quá mức kinh người, nhìn qua đầy chói mắt a!”

(Thiêu Diêm: đun, đốt muối)

Nhìn ngón tay Từ Ngôn chỉ vào mình đầy run rẩy, Hứa Thiếu Diêm càng cảm thấy lòng đầy thoải mái, hặc hặc cười cười, quát: “Hứa gia chúng ta không có gì phải nói cùng Thiên Môn hầu ngươi hết. Đã gặp mặt, tất nhiên là không chết không thôi!”

Ô…ô…n…g!

Không để Hứa Thiểu Diêm nói xong, gã đã thấy đối phương trở tay vung mạnh trường kiếm ra. Hơn nữa một đạo kiếm khí kinh người mang theo tiếng gió rít ập vào mặt.

“Vậy ngươi chết đi!”

Từ Ngôn vô lại nói nhỏ, vận chuyển một đạo kiếm khí vọt tới mặt đối thủ. Một kiếm này xuất ra khiến Hứa Thiếu Diêm còn đang đắc ý thiếu chút nữa đã phọt ra quần!

“Kiếm Khí!”

Ầm!!!

Hứa Thiếu Diêm kinh hô lên, luống cuống đón đỡ. Toàn bộ linh khí trong đan điền đều bị gã thúc giục ra cả. Đúng là gã đã bị Từ Ngôn dọa sợ rồi, linh khí có thể phát ra được hai đạo lại bị dùng hết ngay trong tích tắc này.

Kiếm khí tấn công kiếm khí. Một tiếng trầm đục vang lên, sau đó hai nửa thanh trường kiếm bay lên trời rồi nhanh chóng rơi xuống, cắm vào bụi cỏ cách đó mười trượng.

Phi kiếm không phải được gã luyện chế ra, mà do người nhà đưa cho. Hứa Thiếu Diêm ngốc chát nhìn hai tay trống không.

Hai cánh tay truyền đến cơn đau buốt đến mức tê cứng không còn cảm giác.

Gã thật thật sự không nghĩ ra, coi như là Từ Ngôn cũng đạt tới Trúc Cơ cảnh, hai người cùng đối đầu thì làm sao kiếm của mình rời tay văng đi được? Hơn nữa chỉ tích tắc đã bị chém đứt thành hai nửa?

Cảnh giới giống nhau, thân thủ giống nhau, nếu khác thì chỉ có …phẩm giai trường kiếm khác nhau rồi…

Vất vả nghĩ thông suốt mấu chốt, lúc này Hứa Thiếu Diêm mới biết vì sao thanh hạ phẩm pháp khí của mình lại không chịu được một kích vừa rồi.

“Ngươi có thượng phẩm pháp khí! Làm sao có thể!”

Hứa Thiếu Diêm vò đầu bứt tóc kêu thảm. Gã không tin. Gã không phục. Gã không cam lòng. Gã tình nguyện tin tưởng đây là một cơn ác mộng cũng không muốn tin chẳng những Từ Ngôn đạt đến Trúc Cơ cảnh, còn cầm lấy một thanh thượng phẩm pháp khí.

“Đun muối huynh, tặng cho huynh một câu. Thế gian này chuyện gì cũng có thể xảy ra được.” Xoay trường kiếm ra sau lưng, Từ Ngôn chắp tay, bày ra bộ dạng cao thâm mạt trắc bộ dáng, u ám nói: “Nếu có một ngày mẹ ngươi nói ngươi phải gọi bà là tỷ tỷ, ngàn vạn lần đừng do dự. Ngươi có thể không phải là con hoang, cha ngươi vẫn là cha ruột của ngươi, có điều mẹ ngươi chắc chắn không phải mẹ ruột ngươi rồi!”

Không đợi nói xong một câu nói đầy mù mịt khó hiểu, cả người Từ Ngôn như quỷ mị di chuyển trong hư không. Hứa Thiếu Diêm vẫn đang lăn tăn chuyện mình có cha ruột mẹ ruột, thì điểm chết người nhất của gã cũng vừa vặn bị Từ Ngôn đá vào một cước.

Không có tiếng kêu thảm thiết như mổ heo, Hứa Thiếu Diêm vẫn gặp phải cùng một kết cục như Hứa Kính Chi, mắt trợn ngược, yết hầu chuyển động rồi chậm rãi té xuống, không một từ ngữ nào phát ra khỏi cổ họng. Gã cứ thế ngất đi.

Còn tưởng phải ác chiến với đối thủ một phen, Từ Ngôn vừa vung trường kiếm lên lại cảm thấy mất hứng.

Dù ăn một đống cua nhỏ chứa linh khí, sau khi toàn lực vận chuyển linh khí xong, kỳ thực đan điền của hắn cũng không còn bao nhiêu linh khí so với Hứa Thiếu Diêm. Mà thật ra, vận chuyển thượng phẩm pháp khí Trường Phong kiếm vừa rồi đã khiến Từ Ngôn cảm giác toàn bộ linh khí đã bị trường kiếm hút sạch sẽ hết rồi.

Chém ra một kiếm kia, Từ Ngôn đã không có linh khí. Bằng không sao hắn có thể nói nhảm với Hứa Thiếu Diêm chuyện mẹ ruột cha ruột làm nhiễu lòng đối phương làm gì chứ.

“Hắn cũng không có linh khí?”

Từ Ngôn đá đá vào Hứa Thiếu Diêm còn đang như con chó chết, đột nhiên cao hứng, lẩm bẩm: “Tu hành giả không có linh khí sẽ biến thành võ giả Tiên Thiên. Ta là Tông sư phá Lục mạch, gã chỉ là Tiên Thiên Tam mạch. Nếu đều không có linh khí, chẳng phải tu hành giả Tông sư cảnh là vô địch hay sao?”

Hứa Thiếu Diêm đã không có linh khí, hoàn toàn chính xác yếu đến đáng thương. Ít nhất không thể thi triển ra loại thiên phú thân nhẹ như yến của Tiên Thiên Tứ mạch được, nếu không cũng sẽ không bị Từ Ngôn đá trúng chỗ hiểm như vậy.

Nhận biết được chân tướng của Tông sư Lục mạch, Từ Ngôn cảm thấy mấy tên gia hỏa dựa vào Trúc Cơ đan quả thật không đáng nhắc tới. Chỉ cần hao tổn hết linh khí, một kẻ Tông sư Lục mạch như hắn có chống chọi với mười tên Tiên Thiên Tam mạch cũng không phải chịu bao nhiêu áp lực cả.

Từ Ngôn cảm thấy đó là phát hiện mới lạ, thực ra đó chính là một tai hại của loại tu hành giả này. Đây cũng là lý do mà Tông sư phá Lục mạch mới được tông môn tu hành coi là thiên tài chân chính, còn những kẻ Tiên Thiên Tam mạch dựa vào Trúc Cơ đan đạt tới Trúc Cơ cảnh chỉ có thể là đệ tử bình thường mà thôi.

Cho dù là tu hành giả cảnh giới nào, một khi hao hết linh khí cũng chỉ còn cách dùng thân phận võ giả Tiên Thiên đối địch. Cho nên giới tu hành có một câu nói, đó chính là Tông sư phá Lục mạch, vô địch trong đám đồng giai!

Phát hiện chỗ tốt của Tông sư Lục mạch, Từ Ngôn cảm thấy chuyện đút cho Hứa Kính Chi ăn loại độc dược Trúc Cơ đan trước kia là hoàn toàn chính xác.

Hứa Thiếu Diêm đã ngất đi, chẳng qua Từ Ngôn cho rằng gia hỏa này đã không cần phải tỉnh lại nữa rồi. Nếu để gã quay về Hứa gia báo tin, chẳng phải Hứa Chí Khanh sẽ lập tức gặp chạy đến phường thị họp mặt với môn chủ Chỉ Phiến môn hay sao.

Hắn bèn đổ túi trữ vật ra, móc lấy một con vương xà đã chết trong đó ra, đồng thời khẽ giọng.

“Đun muối huynh chớ trách, tại hạ ra tay không sâu không cạn. Để ngươi không quá mức thống khổ, đành tiễn ngươi một đoạn đường vậy. Ta cũng không giết ngươi, giết ngươi chính là nọc độc vương xà.”

Vừa nói, Từ Ngôn đẩy miệng con rắn chết vào, ấn hai ranh nanh nhọn mang theo nọc độc của con rắn vào cổ Hứa Thiếu Diêm. Sợ nọc độc quá ít, hắn còn bóp bóp đầu rắn, cho nên toàn bộ kịch độc của con vương xà này đều dời qua trong người Hứa Thiếu Diêm này rồi.

Kéo Hứa Thiếu Diêm như chó chết lên cỗ xe ngựa, vẫn còn để vương xà đu bám trên người đối phương, Từ Ngôn đánh xe phóng về hướng kinh thành.

Nơi này thưa thớt ít người, cho nên tin tức Hứa Thiếu Diêm bị vương xà căn chết cần phải nhanh chóng truyền đến Hứa gia mới được,

Từ Ngôn một mực không cam lòng ném vương xà đi, rốt cuộc đã chộp được cơ hội ngàn năm một thuở. Đúng là hắn đánh chủ ý giá họa Vạn gia, dùng độc của con rắn đã chết, giết chết Hứa Thiếu Diêm. Chưa chạy được bao lâu, Hứa Thiếu Diêm trên xe đã hoàn toàn tắt thở rồi.

Tại con đường lớn cách kinh thành hơn mười dặm, Từ Ngôn dừng xe ngựa lại, xem xét thi thể Hứa Thiếu Diêm cùng vương xà một phen. Xác nhận không có gì sơ hở, hắn mới vòng vèo quay về phường thị.

Nhất định sẽ có nhiều người qua lại trên đường lớn, án mạng này sẽ nhanh chóng truyền tới kinh thành.

Vương xà Vạn gia giết chết đệ tử Trúc Cơ cảnh Hứa gia. Từ Ngôn tin rằng tin tức này sẽ oanh động cả kinh sư. Mặc kệ Hứa gia và Vạn gia có trở mặt hay không, hắn chỉ cần có thể ngăn chặn Hứa Chí Khanh là được. Bởi vì mục tiêu chính thức của Từ Ngôn, là môn chủ Chỉ Phiến môn!

Đại kế quấy động toàn bộ tứ đại gia tộc lần này, còn thiếu một nước cờ hiểm cuối cùng nữa.