Chương 21: Ngựa kinh hoảng.

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngay cạnh con đường núi, dưới chân hoang sơn.

Một tiểu đạo sĩ đầy chật vật đang gắt gao cầm chặt lấy thanh cương đao, mũi đao đâm vào trúng ngực người hạ nhân Trình gia kia. Sau một khắc, đám sơn phỉ xung quanh cũng ầm ầm thốt lên lời khen.

Vốn đã buông xuôi không chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương giết mình, không hiểu sao tên hạ nhân Trình gia lại có thể dốc hết sức lực, một tay đưa lên nắm lấy thanh cương đao.

Gã vừa dùng sức đẩy người đi, vừa hung tợn gào to: “Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền. Hôm nay ngươi giết ta, ngày mai sẽ có người giết ngươi! Cho dù lão tử có chết cũng phải biến thành ác quỷ đeo bám theo tên hung đồ nhà ngươi, ngươi tu đạo cái gì chứ? Là Diêm La đạo hay Ác Quỷ đạo? Ta nhổ vào!”

Đối phương nhổ thẳng một ngụm nước bọt hòa lẫn máu vào người Từ Ngôn, tiếng mắng chửi lúc gần chết vang lên khiến toàn bộ đám sơn phỉ đều cười vang. Ánh mắt cả đám đều đổ dồn về tiểu đạo sĩ mặt mày đỏ bừng, đang dốc sức liều mạng nhấn chuôi đao vào sâu hơn nhưng lại bị bàn tay đối phương kẹp chặt cứng lại. Hai người cứ ta sống ngươi chết như vậy, không ngừng gắng sức, không ngừng lùi về phía sau. Khoảng cách từ đường núi và cỗ xe ngựa trên con đường càng được kéo ra xa hơn.

Trong xe ngựa, lão nhân đang nhắm chặt mắt, nghe thấy tiếng người quát mắng bèn vội mở mắt ra, sâu trong ánh mắt còn hiện lên vẻ kinh ngạc. Tiếp theo, là một chút hi vọng mong manh chợt dâng lên.

Hạ nhân Trình gia không lắm lời, đây là quy củ của phủ Tể tướng.

Trung bộc Trình gia cho dù có chết cũng sẽ không chửi bới độc địa như thế, không có chuyện nguyền rủa ác độc và chửi rủa quỷ dị như thế. Chuyện vốn không nên xuất hiện trên người tên trung bộc tuyệt đối không sợ chết kia, là do sợ hãi khi thấy tử vong tiến đến, hay còn có ám chỉ gì khác?

Qua tấm màn xe mỏng kia, lão nhân phát hiện đám người càng ngày càng dịch chuyển ra xa cỗ xe hơn. Lão không nhìn thấy Từ Ngôn trong đám người nhưng có thể nhìn thấy gần một trăm tên phỉ chặn đường phía trước, lúc này chỉ còn rải rác hơn mười người.

Có tên đang kiễng chân, vểnh tai lên nghe ngóng chuyện, vài tên sơn phỉ không nhìn thấy rõ trò khôi hài nơi xa, bèn dứt khoát đi thẳng về phía đám người.

Trò giết người đặc sắc giữa tên hạ nhân Trình gia máu me khắp người và tên tiểu đạo sĩ vụng về kia, thật sự đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của đám phỉ.

Sinh cơ!

Trong lòng Trình Dục đột nhiên hoàn toàn hiểu ra. Lúc này, lão nhân đưa một tay chậm chạp thò ra ngoài xe, cầm lấy dây cương ngựa. Lão bèn kéo dây cương lên, con ngựa đang đứng yên lập tức tiến về phía trước, dần dần chầm chậm chạy.

Lúc này chỉ còn có khoảng mười tên phỉ thưa thớt đứng chặn trước xe, cả đám đều đang cười hì hì nhìn tiểu đạo sĩ trong đám người. Bất chợt có người phát hiện ra cỗ xe chuyển động. Sau khi sững người thì tên này lập tức hô to: “Đứng lại! Bọn hắn muốn chạy!”

Tiếng kinh hô tên phỉ này khiến ánh mắt ba vị trại chủ lạnh lẽo quay lại nhìn. Khi hầu hết đám đạo tặc quay đầu nhìn lại, thì ngay lúc đó, tay cầm đao của Từ Ngôn đột nhiên tăng lực.

Phốc!

Một ngụm máu tươi lại phun ra tung tóe lần nữa, phun cả lên mặt Từ Ngôn. Cuối cùng mũi đao còn đang bị chặn ngoài ngực đối phương đã chui vào trong lồng ngực gã, xuyên ra phía sau lưng của tên hạ nhân Trình gia rồi thò ra ngoài.

Người sắp chết, gương mặt thường vặn vẹo lại, đặc biệt là những người đang sống sờ sờ lại bị giết chết đột ngột.

Hai mắt của tên hạ nhân Trình gia này đã gần như không còn thần thái, hung hăng nhìn chằm chằm vào gương mặt đấy bối rối của tiểu đạo sĩ. Thế nhưng không ai biết được, ngay khoảnh khắc này, sâu trong đáy mắt của kẻ sắp chết lại có một vẻ khen ngợi mà không ai nhìn thấy được.

Lúc sắp chết, gã đã nghe được hai thanh âm. Một là tiếng gào thét không ra thanh âm của Từ Ngôn ‘lui’, còn một tiếng khác, là tiếng roi ngựa vang lên.

Đúng vậy a, chỉ khi gã lui được càng xa thì mới có thể kéo đám sơn phỉ theo sát gã, mới có thể để cho một nhà lão nhân trên cỗ xe ngựa kia từ chỗ chắc chắn phải chết tìm thấy được một con đường sống!

Lưỡi đao biến chuyển đâm sâu vào bụng lần này đã thành công lôi kéo ánh mắt của đám sơn phỉ lại lần nữa. Không phải bọn chúng muốn nhìn, đơn giản chỉ là hành vi theo bản năng của con người.

Tuy rằng đám phỉ biết xe ngựa đang chạy trốn, nếu không nhanh chóng đuổi theo thì không khéo miếng thịt mỡ kia có thể chạy đi mất. Nhưng trò hay này quá mức đặc sắc, không ai nỡ bỏ qua kết cục cuối cùng.

Bọn chúng muốn nhìn xem quá trình một tiểu đạo sĩ giết người, nhìn xem lực đạo của một đao cuối cùng kia.

“Cản bọn hắn lại!”

Tiếng quát to của Phi Thiên Ngô Công làm đám sơn phỉ giật mình tỉnh lại.

Đám người kia cách xe ngựa không quá xa, chạy chừng hơn mười bước chân là có thể đuổi kịp. Hơn nữa, phía trước hướng cỗ xe đang chạy còn có hơn mười người, cả bọn cũng đã giơ cương đao sẵn chặn đường rồi.

Một con ngựa mà thôi, một người thừa sức chém một nhát giết chết.

“Ta đã giết người? Ta đã giết người!”

Tiểu đạo sĩ mặt mày đầy máu me, đột nhiên la hét lên trong đám người: “Ta là đạo sĩ, phải từ bi… Ta giết đã người! A!!!”

Cái cảnh tự tay giết chết một người sống cuối cùng cũng khiến tiểu đạo sĩ bắt đầu trở nên điên loạn. Hắn dốc sức liều mạng gào thét, cương đao trong tay bị khua loạn xạ rồi ném bay ra ngoài, phương hướng bay đi lại như vô tình hữu ý lao thẳng đến mông ngựa.

Phốc!

Hí…hí…t…tttttt!

Con ngựa dựng đứng hai chân trước lên. Trúng một đao khiến nó hiện lên vẻ vô cùng hoảng sợ, đau đớn truyền đến càng làm nó sợ hãi hơn. Con ngựa này hoàn toàn bị kinh hoảng, lúc nó dựng người lên cũng vừa vặn đạp bay hai tên sơn phỉ nhào tới. Đất cát bay tung mù mịt, kéo theo cả cỗ xe với một nhà Trình Dục trên đó tung bụi đất mà đi.

Ngựa khi hoảng sợ, là vô địch!

Nghe đồn rằng từng có Đại tướng quân dùng ngựa kinh hoảng phá được vạn quân. Nếu ngựa kinh hoảng, có thể phát huy được lực lượng gấp đôi so với lực lượng lớn nhất vào lúc bình thường.

Vốn tính toán thấy tốc độ của cỗ xe không nhanh, nhưng sau khi cương đao bay tới thì đã thành nhanh như chớp giật. Chẳng những ngựa đạp bay mấy tên sơn phỉ cản đường, mà bánh xe còn cán đứt ngang bụng một tên sơn phỉ trong đám.

Trong hỗn loạn, mở ra được một con đường máu đó, cỗ xe ngựa băng băng chạy như bay ra khỏi núi. Mấy tên sơn phỉ không cam lòng vừa mới chụp lấy càng xe, đã bị bắn ra thật xa, cương đao bay tán loạn.

Nơi mông ngựa, một thanh cương đao đâm vào khoảng một thước*, lưỡi đao cắm sâu ngập gần tới một nửa. Thế nhưng nếu có người cẩn thận nhìn thì mới nhận ra được, đao chỉ cắm ở phần cơ bên trong còn đùi ngựa lại không bị thương tổn, Chiều sâu của thanh cương đao và lực mạnh yếu đều đạt đến trình độ khiến cho con ngựa kinh sợ, nhưng lại bảo lưu toàn bộ sức lực để con ngựa có thể phóng đi như bay.
(*1 thước =0.33m_Hoangtruc)

Một đao tinh xảo đến tận cùng!

Lực đạo và phương vị phóng ra đã không phải một quân nhân bình thường có thể nắm được, mà phải luyện tập quanh năm suốt tháng mới làm được đấy.

Xe ngựa đã chạy ra khỏi vòng vây, không ai lại để ý đến lực đạo và vị trí chuôi đao này. Vị Đại đương gia Nguyên Sơn trại gào thét phía sau: “Tất cả đuổi theo cho ta. Không cần người sống, không chừa lại tên nào!”

Rầm rập…toàn bộ đám người đều xuất phát, bước chân hỗn loạn.

Đám sơn phỉ chạy rất nhanh, nhưng đuổi theo chỉ bằng hai cẳng chân mà thôi. Bọn chúng không có ngựa.

Hai vị Nhị và Tam trại chủ lúc này cũng đang tức giận muốn bể cả phổi. Nhị đương gia Hàn Lôi nhanh chóng bỏ đi, như một tòa núi nhỏ bắt đầu xông ra. Vừa bắt đầu, tốc độ gã không thua kém con ngựa bị hoảng sợ kia cả, thế nhưng gã nhanh chóng bị bỏ xa. Tam đương gia Lô Hải lại giảo hoạt, gã không đuổi theo, chỉ đi thẳng đến cỗ xe ngựa thứ hai.

Sức người rất khó đuổi kịp ngựa. Cho dù thân thủ của ba vị trại chủ đều bất phàm nhưng cũng không thể nào đuổi kịp được con ngựa bị kinh hoảng. Chẳng qua có cỗ xe thứ hai này lại khác, chỉ cần khống chế cỗ xe này đuổi theo sau. Đến khi con ngựa đang kinh hoảng kia kiệt sức thì cũng có thể đuổi tới được.

“Ta đã giết người! Ta đã giết người!”

Lô Hải vừa mới đến cạnh cỗ xe này đã nhìn thấy bóng dáng tiểu đạo sĩ chẳng biết chạy đến đây từ lúc nào rồi. Hắn vừa tìm kiếm gì đó, vừa si dại nói: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ngươi ở đâu! Ta đã giết người, ta rất sợ hãi! Tiểu Hắc nhanh tới cứu ta!”

Tiểu Hắc?

Lô Hải sững sờ, trong lòng còn tự hỏi Tiểu Hắc là vật gì.

Rầm Ào Ào, Rầm Ào Ào!

Vị Tam đương gia còn đang sững người, thì vừa lúc tiểu đạo sĩ này tìm kiếm lung tung, một ít bạc trắng trên xe cũng bị văng tung tóe ra ngoài. Nhìn bạc sáng loáng, rất nhiều sơn phỉ đã quên cả chuyện đuổi theo xe ngựa, hai mắt hoa cả lên.

Không chỉ có bạc trắng rơi ra ngoài xe, còn có vàng lá nữa, rồi có vài bức tranh sơn thủy và bảng thiếp mẫu tự. Còn có thêm một khối ngọc có giá trị xa xỉ được chế tác thành một cái nghiên mực rơi xuống ven đường rồi bị bể nát, một mùi hương mực viết nồng đậm đổ ra đầy cả xe nơi này.

Có lẽ đám sơn phỉ bình thường không có kiến thức gì, nhưng Đại đương gia Nguyên sơn trại có tầm mắt không thấp. Phi Thiên Ngô Công nhìn bảng thiếp mẫu tự bị Từ Ngôn đạp nát dưới chân, còn cả nghiên mực bạch ngọc quý báu vô cùng bị vỡ thành bột phấn, trong lòng co thắt lại, phẫn hận la lớn lên: “Lão Tam! Ngăn tiểu tử kia lại cho ta! Đừng để cho hắn ở phá hoại!”

Đuổi theo một đám già cả, phụ nữ và trẻ em, chẳng qua chỉ vì niềm vui nhất thời. Nếu những vật phẩm quý báu này bị tiểu tử kia phá hư hết thì mới thật quá lãng phí.

Tất cả đều là tiền a. Vàng thật bạc trắng mới là chính đạo của đám sơn phỉ bọn chúng.