Chương 1059: Lưỡng Nghi viên (hạ)

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Từ sư đệ, ngươi sao vậy, bị thương? Vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh, sao lại ôm bụng rồi?”

Chung Nhị lo lắng hỏi, giọng rất nhỏ như sợ bị Lương Nghị và mấy cường giả Kim Đan kia nghe thấy. Bên kia đang là Vân Thượng Phong đấu với Vân Hạ Phong, gã cũng không muốn dính líu tới.

Từ Ngôn cúi đầu ôm bụng không nói gì, nhìn như rất khó nhọc lắc lắc tay ý bảo Chung Nhị câm miệng.

Thật ra không cần Từ Ngôn ra hiệu, Lương Nghị đã nghe thấy hết rồi.

Ba trăm đệ tử Cửu Phong động bị bạt tai, có người giận dữ, có người tức giận bất bình, cũng có người giương cung bạt kiếm. Hơn mười Kim Đan sau lưng Lương Nghị cũng đã tế ra đủ loại pháp bảo. Khí tức hơn mười kiện pháp bảo ép tới khiến đám đệ tử Trúc Cơ này không dám làm loạn.

Ba trăm đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ chống lại hơn mười Kim Đan. Nếu liều mạng đánh nhau thật sự thì sẽ không có một đệ tử Trúc Cơ nào sống sót được. Chưa kể tông chủ đã phân phó, Trúc Cơ đệ tử trong Lưỡng Nghi viên phải nghe theo mệnh lệnh của Kim Đan.

Nói một cách khác, đệ tử Trúc Cơ dám cả gan không nghe lệnh, trưởng lão Kim Đan có quyền đánh chết sẽ không tính là vi phạm môn quy!

Dù là người qua đường cũng hiểu rõ dụng ý của Lương Nghị. Gã ỷ vào thân phận cực lớn của mình định chôn vùi toàn bộ ba trăm tên đệ tử Cửu Phong động của Vân Hạ Phong cực kỳ có cơ hội đột phá Kim Đan tại Lưỡng Nghi viên này.

Ngoại trừ Trúc Cơ hậu kỳ của Vân Hạ Phong, Lương Nghị vẫn hận Từ Ngôn nhất.

“Còn ngươi nữa!”

Lương Nghị chỉ thẳng trường kiếm trong tay về phái Từ Ngôn, như giống như cười mà không phải cười nói: “Thế nào? Ngươi cũng bị cắn trả trong lúc tu luyện à?”

“Không… Không bị cắn trả.” Từ Ngôn biết đã không thể tránh được, ngẩng mặt mang đầy vẻ thống khổ lên, vô cùng thành khẩn nói với đám cường giả đang giương cung bạt kiếm: “Ta đau bụng… Không đi được rồi.”

Cả đám người quanh đấy đều trở nên câm lặng, khóe mắt tất cả đều giật giật.

Đến cả Chung Nhị bên cạnh Từ Ngôn còn trừng mắt há hốc miệng, mang theo vẻ mặt không thể tin được. Rốt cuộc gã đã gặp được gia hỏa còn ngu xuẩn hơn cả mình nữa!

Hơn mười vị Kim Đan bên cạnh Lương Nghị lúc này đã không nhịn nổi mà ôm bụng cười to.

“Hắn đau bụng! Lí do thoái thác này có khác nào lời nói dối của con nít không, ngươi được tính là nhân tài trong Tu Tiên giới này rồi, ha ha ha, ta cười chết mất, cười tức cả bụng, ha ha ha.”

“Có bịa chuyện thì cũng nên bịa sao cho đáng tin một chút. Nhìn xem đám đệ tử Trúc Cơ Vân Hạ Phong kia ít nhất cũng nói mình bị cắn trả trong lúc tu luyện. Tiểu tử ngươi khá lắm, nói thẳng là đau bụng luôn.”

“Đau bụng đúng không, không sao, ta có linh đan. Ngươi có lăn quay ra đấy cũng có thể nhanh chóng tỉnh táo lại được ngay.”

“Không phải ngươi bị điếc à? Sao lần này nghe rõ ràng vậy?” Lương Nghị không cười. Bởi gã hận Từ Ngôn đến tận xương, bèn lạnh lùng quát.

“Thỉnh thoảng có thể nghe thấy rõ, nửa điếc mà.” Từ Ngôn hệt như tên vô lại ngồi ỳ không đi, lại càng không định bước ra.

Thấy đối phương chơi xấu vậy, Lương Nghị nổi cơn tức giận, bước tới định ra tay.

“Hắn không sao, hắn không sao!” không để Lương Nghị xông tới, Chung Nhị mày rậm đã nâng Từ Ngôn dậy. Kẻ này sức lực dồi dào, còn kéo Từ Ngôn đi thẳng tới gần mười vị Kim Đan kia.

“Người đưa tới rồi, chư vị trưởng lão cứ dùng từ từ, dùng từ từ.” Chung Nhị như đang đưa đến một món mỹ vị nào đó, sau đó rụt cổ lặng lẽ lui sang một bên. Gã đưa mắt nhìn Từ Ngôn mang đầy vẻ ‘tự cầu phúc đi’.

Lương Nghị nhe răng cười, sau đó hừ lạnh áp giải đệ tử đệ tử đi về phía sâu bên trong Lưỡng Nghi viên.

Từ Ngôn lại rất kinh ngạc, mắng thầm Chung Nhị phái trung lập cái gì? Rõ là dây leo đầu tường. Tên kia không phải dựa vào ngu dốt mà dựa vào bổn sự gió chiều nào theo chiều nấy mà đặt chân trong tông môn.

Bị Lương Nghị dùng pháp bảo ép buộc, Từ Ngôn lại nhìn nhìn hơn mười Kim Đan chung quanh, tính sơ qua xem mình ra tay sẽ mất bao lâu mới bóp chết được hết cả đám. Về sau hắn đành phải từ bỏ ý định ra tay.

Không phải hắn sợ đám người đấy chạy mất mà là ba trăm Trúc Cơ Cửu Phong động sau lưng quá vướng tay.

Trừ phi hắn có thể giết người diệt khẩu diệt sạch cả đám Trúc Cơ luôn, bằng không Từ Ngôn ắt phải bị chấp sự tông môn trị tội, phải nhận đủ trừng phạt nghiêm khắc của tông môn, thậm chí có thể khiến cả Nguyên Anh ra tay.

Hắn có thể dễ dàng giết mấy tên Kim Đan này chỉ bằng vào lực lượng nhục thân của mình, nơi đây có nhiều người, chỉ có thể nhẫn nhịn cho qua.

Bọn họ bắt đầu tách đám cỏ hoang cao cao qua, giẫm trên mặt đất gồ ghề không bằng phẳng mà đi.

Không lâu sau đoàn người đã đi vào trong lâm viên. Không khí chung quanh nóng nực đến khó chịu. Trong đám cỏ hoang nở rất nhiều bông hoa nhỏ đỏ tươi tản ra luồng khí nóng rực cổ quái, tới gần muốn bỏng cả người.

Từ Ngôn vẫn mải miết cúi đầu như cam chịu số phận, nhưng thật ra là hắn đang quan sát dấu chân trên mặt đất.

Bắt đầu lúc tiến vào Lưỡng Nghi viên được một ngàn trượng, dấu chân trên mặt đất vẫn luôn hướng chung về một phương hướng, không còn chia thành nhiều đường đi nữa. Điểm này không phải vì năm trăm Kim Đan đều là người của Vân Thượng Phong, mà có lẽ năm trăm Kim Đan kia còn chưa tìm ra được Băng Hỏa lộ. Nếu không chắc chắn đã có người đã đi theo lối khác.

Hắn còn đang suy đoán xem trong năm trăm Kim Đan có sẽ có bao nhiêu người thuộc về Vân Hạ Phong thì cỏ hoang trước mặt đã trở nên thưa thớt hơn hẳn, rồi xuất hiện một hồ nước quái dị chắn ngang trước mặt.

Hồ nước không rộng, chừng một trăm trượng mà thôi, liếc mắt có thể thấy được bờ bên kia. Có điều hồ này lại rất dài, không nhìn tới được hai đầu trái phải hồ, như thể đây là một mương nước chắn ngăn khu vườn. Hơn nữa nước hồ có màu xanh sẫm đục ngầu. Bờ bên kia còn có thêm ba thi thể nằm sấp.

Thi thể không có vết thương, cả người phủ một màu tái xám, đã không còn hơi ấm, có lẽ đã chết rất thảm như thể bị thứ gì đó hút khô hết cả tinh huyết dương khí.

Phần lớn năm trăm Kim Đan đang đứng bên này hồ, bờ bên kia chỉ có hơn một trăm người. Một người lớn tuổi trong đó đang tra xét hai thi thể cẩn thận từng li từng tí.

Lương Nghị mang theo ba trăm Trúc Cơ đến đã kinh động đến một trăm Kim Đan phía bờ đối diện. Người tu sĩ trung niên đang xem xét thi thể ngẩng đầu lên, sắc mặt chợt biến đổi khi nhìn thấy Trúc Cơ Cửu Phong động sau lưng Lương Nghị.

“Lương Triết Lương Nghị! Các ngươi thật hèn hạ!”

Kim Đan trung niên đứng dậy, trợn mắt nhìn, quát: “Bảo người Vân Hạ Phong chúng ta đi trước. Các ngươi quay lại điều đến Trúc Cơ Cửu Phong động, định dùng bọn hắn làm đá kê chân sao? Có dùng mạng người vùi lấp thì Âm Dương trì này cũng không đầy nổi!”

“Chúng ta không cần lấp kín Âm Dương trì, chỉ cần làm một cây cầu là được!” Lương Triết nhìn qua bờ bên kia nói: “Trình Vũ Đức, Vân Hạ Phong các ngươi mạng người ti tiện, có thể chết ba tên nơi này. Còn người Vân Thượng Phong chúng ta sẽ không bỏ mạng ở đây đâu.”

“Đệ tử Trúc Cơ đến Lưỡng Nghi viên chỉ có duy nhất một tác dụng, đó là mạo hiểm dò đường thay trưởng lão Kim Đan chúng ta. Để giữ được một Kim Đan, bọn hắn có chết mười mấy mạng cũng đáng giá.” Lương Nghị khinh thường hừ một tiếng. Người của Vân Thượng Phong chiếm đa số trong năm trăm Kim Đan, cho nên không phải e ngại hơn một trăm Kim Đan Vân Hạ Phong.

Nếu quay lại còn phải mạo hiểm lớn hơn nữa, cho nên Trình Vũ Đức không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng tức giận ở bên bờ bên kia.

“Ba người một hàng, làm thành cầu người, tiến vào nước!”

Lương Triết căn bản không để ý tới Kim Đan Vân Hạ Phong đối diện mà thúc giục pháp bảo ra, cao giọng cao giọng: “Ai không nghe hiệu lệnh, chém!”