Chương 723: Núi Đà Phong

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hải Đại Kiềm đi rồi, Từ Ngôn an tĩnh đứng cuối hang, tản ra Linh thức cảm giác thạch bích trước mặt.

Rất nhanh, Linh thức của hắn bắt được một đoạn rễ cây cách tầng đá này hơn trăm trượng.

“Quả nhiên là Thiên Trọng mộc!”

Từ Ngôn vui mừng mở hai mắt ra. Thế nhưng tích tắc sau, kinh hỉ đã biến thành nghi hoặc.

Rễ cây Thất Tinh đằng quả thật chính là Thiên Trọng mộc, hơn nữa đoạn Thiên Trọng mộc này cực lớn, không chỉ lớn gấp mấy lần đoạn cây hắn đào được trong bí cảnh. Mà đây chỉ là một cái rễ cây mà thôi. Nếu như trên núi Đà Phong trải rộng lấy đầy Thất Tinh đằng, chỉ sợ trong lòng núi còn có thêm rất nhiều Thiên Trọng mộc nữa.

Có điều những đường vân đen lưu chuyển trên bề mặt cự mộc khiến hàng mày của Từ Ngôn khẽ giật giật.

Linh thức chui vào thạch bích bị núi đá che lấp, không cách nào cảm giác tỉ mỉ được. Từ Ngôn chỉ có thể đại khái cảm giác được bên trên Thiên Trọng mộc xuất hiện những đường vân đen cổ quái không giống với Thiên Trọng mộc bình thường khác.

Hắn trầm ngâm một lúc, pháp quyết trong tay khẽ động, một thanh trường thương ngưng tụ từ ngọn lửa xuất hiện, sau đó chậm rãi chui vào trong mặt đá.

Theo Phần Hỏa thương thiêu cháy, vách đá dần xuất hiện cửa hang, càng ngày càng sâu.

Nơi đây là dưới chân núi Đà Phong, dùng pháp bảo đào có lẽ nhanh hơn, nhưng sẽ gây ra tiếng động quá lớn. Dùng hỏa diễm hòa tan thì yên lặng vô thanh vô tức.

Hang ngầm vang lên tiếng xèo xèo rất nhỏ, đất đá khét lẹt nhao nhao hóa thành bột phấn. Một cái hang tròn chạy thông tới lòng núi nhanh chóng xuất hiện trước mặt Từ Ngôn.

Uy năng của trường thương Hỏa diễm dần dần bị tiêu hao, lòng núi dài trăm trượng cũng bị tan rã ra thành một cái hang dài.

Từ Ngôn cất bước bước đi, nhanh chóng đi tới cuối hang.

“Hoa văn đen…”

Nhìn đoạn rễ cây trước mắt, Từ Ngôn kinh ngạc nói nhỏ.

Đoạn rễ cây kia đích xác là Thiên Trọng mộc. Thế nhưng bên trên Thiên Trọng mộc lại có từng đường hoa văn đen cổ quái, như thể một phần của đồ đằng.

Khí tức âm trầm theo hoa văn xuất hiện bắt đầu tuôn ra. Cảm nhận được khí tức âm trầm lại quen thuộc này, Từ Ngôn không khỏi nhớ tới một người.

Yêu tăng Ngọc Lâm tự, Vô Trí!

Năm đó ở núi Ngọc Lâm, Từ Ngôn từng nhìn thấy đồ đằng quỷ dị trên người yêu tăng Vô Trí. Hôm nay lại lần nữa gặp được cỗ khí tức quen thuộc này khiến Từ Ngôn không khỏi giật mình.

“Man tộc xuất hiện ở Thiên Bắc?”

Từ Ngôn đến Thiên Bắc đã nhiều năm, chưa từng thấy qua tung tích Man tộc. Lần này tới núi Đà Phong lại phát hiện thứ này cùng loại với đồ đằng của Man tộc.

Hắn không động tới Thiên Trọng mộc, cảm thấy núi Đà Phong này có điểm không thích hợp.

Man tộc thích giết chóc, Yêu tộc cũng không phải dễ trêu đấy. Man tộc không cần ngày ngày cướp đoạt địa bàn Yêu tộc làm gì. Thiên Nam dồi dào đã có nhiều chỗ tốt, chưa đủ để Man tộc cướp bóc hay sao? Tranh giành địa bàn với Yêu tộc căn bản không có chút điểm gì tốt cả.

Trừ phi, Man tộc lai lịch thần bí kia còn có ý định khác không muốn người biết tới.

“Không vì cướp bóc, thì vì cái gì đây…”

Đang lúc trầm ngâm, mặt đất dưới chân hắn chợt khẽ chấn động một cái. Từ Ngôn mãnh liệt quay đầu lại, trong mắt lạnh lẽo, trực tiếp thúc giục Thiên Phong giáp trốn vào hư vô.

Bên ngoài cái hang mà Hải Đại Kiềm đào lên đang có một bầy lạc đà cao lớn lông xám vây quanh, đại khái chừng hai mươi con. Trong đó có một con lớn nhất đã đạt tới trình độ Yêu linh, bờ môi dày đặc phát ra tiếng gầm nhẹ. Đám Yêu vật lạc đà khác nhao nhao nhảy vào hang, đi dọc theo hang đất tìm tòi.

Đây là một bầy Yêu thú tuần tra bên ngoài núi Đà Phong, như thể một chi vệ binh tuần tra thủ vệ không khác gì với Nhân tộc cả.

Con lạc đà cao lớn đứng ngoài hang, ngửa đầu, ánh mắt lạnh như băng. Nó phát hiện khách không mời mà đến, cho nên phái ra thủ hạ đi tuần tra, còn mình tọa trấn ngoài hang ngăn cản người ngoài lẻn vào núi Đà Phong chạy ra.

Một cơn gió nhẹ thổi tới, lạc đà cao lớn cảm giác cổ mình mát lạnh. Một tiếng ọt ọt vang lên, cái đầu lạc đà lăn xuống, đổ ào vào trong hang cùng với cả cái thi thể còn lại.

Ngay chỗ Yêu linh lạc đà đứng lúc nãy, bóng dáng Từ Ngôn chậm rãi hiển hiện ra, pháp bảo Giao Nha phập phồng trong tay, còn có từng giọt máu tươi nhỏ xuống.

“Lính gác? Biến cả núi Đà Phong thành đại trướng trong quân doanh sao?”

Từ Ngôn nói nhỏ một câu, lại nhảy vào cửa hang lần nữa. Hắn thúc giục pháp bảo lấp kín cửa động lại. Không bao lâu sau, cả chi đội Yêu vật lạc đà đều bị đánh chết bên trong hang đất này.

Bắt được hồn phách lạc đà Yêu linh rồi, Từ Ngôn đem luyện chế thành luyện hồn. Hắn định bụng mượn nhờ luyện hồn này để do thám xem đến cùng thì núi Đà Phong này đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là một con Đại yêu, mà có thể phái thủ hạ tuần tra cách hang ổ hơn trăm dặm. Loại chuyện lạ này quá sức tưởng tượng được, cẩn thận hệt như Nhân tộc dựng trại đóng quân vậy.

Nơi này là Thiên Bắc đầy những Yêu tộc, Mao Đà thân là Yêu tộc, không thể cẩn thận như vậy được. Nhất là Mao Đà kia đã trở thành Đại yêu rồi, lại càng không thể cẩn thận từng li từng tí như thế được.

Hắn lại đi xuyên hang động, đi vào dưới chân núi Đà Phong, rồi vận dụng Thiên Quỷ thất biến lần nữa luyện hồn lạc đà thoát ra khỏi mặt đất, tiềm nhập giữa vùng núi non.

Mắt phải hắn nổi lên tia sáng trắng, Tiên Mi Quỷ Nhãn thúc giục giúp Từ Ngôn có thể có được thị giác của luyện hồn.

Luyện hồn lẻn vào hết sức cẩn thận. Đến giữa đoạn sườn núi này, Từ Ngôn nhìn thấy không ít dây leo kết ra Thiên Trọng quả to nhỏ không đều. Xem ra núi Đà Phong có không ít Thất Tinh đằng.

Hắn không chỉ thấy Thất Tinh đằng và Thiên Trọng quả, còn gặp không ít Yêu linh lạc đà đi tới đi lui. Có điều hắn đều lựa chọn tránh đi, cuối cùng cũng đi tới gần đỉnh ngọn núi bên trái. Trên đó có một gian nhà gỗ lớn.

Trên hai đỉnh núi trái phải này đều có một gian nhà gỗ giống hệt nhau, trông rất giản dị, nhìn không rõ Mao Đà là ở trên ngọn núi nào.

Luyện hồn ngừng lại cách nhà gỗ không xa, chợt có một luồn sóng âm tạo thành gợn sóng từ trong không khí khuếch tán ra.

Tiếng Đại yêu gầm nhẹ nhanh chóng truyền ra khắp chân núi, thậm chí Từ Ngôn ở trong lòng đất còn mơ hồ nghe thấy được.

Theo Đại yêu gào to, núi Đà Phong xuất hiện chấn động kinh người, vô số bước chân dẫm đạp lấy mặt đất phía trên hang động. Một lượng lớn lạc đà lấy đơn vị là ngàn mà tính, từ trên hai đỉnh núi chạy ra, lập tức phân tán ra khắp núi cao, chạy ra phía xa như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Dùng luyện hồn nhìn tới, đám lạc đà chạy về phía xa như tỏa ra thành một vòng tròn, cuối cùng biến mất ra khắp bốn phương tám hướng.

Cảnh tượng quái dị này khiến Từ Ngôn kinh ngạc không thôi. Bầy lạc đà đó xuất hiện không phải vì hắn, mà như thể đàn sói đang tìm kiếm con mồi.

Đang lúc Từ Ngôn cảm thấy khó hiểu thì cửa lớn gian nhà gỗ trên đỉnh núi ầm ầm mở rộng. Hai ánh mắt cực lớn ẩn bên trong gian phòng tối gắt gao nhìn thẳng vào vị trí luyện hồn đang đứng.

Tiếng gầm nhẹ nặng nề truyền đến, trước mắt Từ Ngôn tối sầm. Luyện hồn lạc đà bị một mảnh hắc ám bao trùm, rồi nhanh chóng bị phá hủy hoàn toàn.

Đại yêu phát giác được luyện hồn, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ. Từ Ngôn ở dưới lòng đất còn nghe thấy rõ ràng.

“Rốt cuộc Mao Đà đang giở trò quỷ gì, chẳng lẽ đã bị Man tộc thu phục rồi?”

Từ Ngôn trầm ngâm, quyết định rút đi. Nêu như hắn đại chiến một trận với một tân Đại yêu như Mao Đà thì không đáng là gì. Có điều phát giác được tung tích Man tộc, núi Đà Phong đã trở nên đầy nguy hiểm rồi.

Hắn tốt nhất vẫn nên tránh xa cho thỏa đáng, dù sao hiện tại hắn cũng không cần phải có Thiên Trọng quả và Thiên Trọng mộc ngay.

Nghĩ tới đây, Từ Ngôn bèn bứt ra xa. Có điều hắn vừa mới đi ra được hai bước, tầng đất đá trên đỉnh đầu đã đột ngột sụp xuống.