Chương 699: Gánh vác

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tại biên giới hạp cốc, phía ngoài khu rừng, tiếng cười Thương Mộc vang lên chứa đầy vẻ đắc ý trắng trợn, sắc mặt Phí lão tức thì trở nên trắng bệch.

“Đừng chọc điên y, chúng ta cố gắng cầm chân Thương Mộc, thợ rèn đang trong giai đoạn then chốt, không thể có bất cứ sai sót nào xảy ra.”

Nghe thấy lời truyền âm của Phí lão, Từ Ngôn thoáng cau mày. Dù không nói nhưng ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lùng

“Minh chủ, lão phu ngàn lần van xin ngài đừng làm rối chuyện lên. Chúng ta không trêu chọc nổi tên Đại yêu nhức đầu này, cũng đánh không lại y. Dù cho đôi bên có trở mặt, Trảm Yêu Minh bị tổn thất lực lượng cũng không sao, cho dù toàn quân bị diệt thì có sá gì, chỉ cần có một vị cao thủ Nguyên Anh xuất hiện thì ngọn lửa hy vọng sẽ vẫn còn tồn tại.”

Phí Minh Viễn vô cùng lo lắng, giọng truyền âm tràn đầy vẻ cấp bách lo lắng.

“Hổ Vương đại nhân còn phải chặt đứt cả xương đuôi, không biết là thực lực hiện tại còn lại bao nhiêu? Ngày trước Thương Hổ đã có thể đánh bại ngươi, chắc hẳn bây giờ cũng có thể hạ gục ngươi dễ dàng.”

Không ngó ngàng đến lời của Phí lão, Từ Ngôn lên tiếng hỏi Thương Mộc. Không phải là hắn thật lòng muốn giúp đối phương đi đối phó với đại yêu, mà là đang giả đò nhằm dò xét thực lực của kẻ đang đứng trước mặt.

Quỷ Diện nay đã không như xưa, không còn là Quỷ Diện tại bên ngoài thành Ngũ Địa năm đó. Dù chưa đạt đến cấp bậc Nguyên Anh nhưng thực lực của hắn đã tăng mạnh những hai lần. Trùng hợp là hắn đang muốn tìm cơ hội giao thủ với Đại yêu, nay có Thương Mộc tìm đến tận nơi, vậy thì khai đao với vị Hổ vương này trước cũng được vậy.

“Hổ tộc tranh đoạt ngôi Vương, thắng làm vua, thua làm giặc, đây là chuyện hiển nhiên. Đáng tiếc thay, lúc trước ta và Thương Hổ quyết đấu, y lại ra tay đánh lén, chặt đứt đuôi ta mới khiến lão phu thua cuộc. Nếu y đã không nói quy củ thì từ nay về sau Thương Hổ lâm cũng đừng mong đề cập đến quy củ nữa.”

Thương Mộc đưa tay lên, ngửa đầu thở dài nói: “Tên khốn đó chỉ là kẻ ném đá giấu tay mà thôi! Một tên Đại yêu hậu bối, làm sao có thể là đối thủ của lão phu được? Hắc hắc hắc.”

Gừng càng già càng cay. Hổ tinh càng lớn tuổi thì càng giảo hoạt đến đáng sợ.

Thương Mộc cất tiếng cười nhạt, thân thể to lớn của y bỗng nhiên chấn động, một cỗ uy áp cực kì mạnh mẽ lan rộng ra. Phí lão cũng bị uy áp của tên Đại yêu này giam hãm trong phút chốc, nhưng nhanh chóng vùng thoát ra được.

Từ Ngôn vẫn đứng im, chẳng qua thầm thở một hơi dài.

Thương Mộc dù bị mất đuôi hổ, nhưng tu vi cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Dựa vào cường độ uy áp này, có thể thấy rằng tu vi của y cũng không thua gì Xích Nguyên. Nếu quả thật phải ra tay, lại không có vũ khí tiện tay, e là Từ Ngôn không có bất cứ cơ hội nào để chiến thắng.

Tâm thần hắn khẽ động, một luồng Linh thức mịt mờ bắt đầu tản ra, bao trùm tất cả khu vực núi rừng xa xa hai bên mình. Rồi hàng mày của hắn cau chặt lại.

Thương Mộc không đến đây một mình. Tận sâu trong khu rừng còn có hàng chục cỗ hơi thở của Yêu linh đang ẩn nấp. Dưới cảm giác của Từ Ngôn, từng tiếng hổ gầm trầm thấp mơ hồ truyền lại.

Vừa nghe thấy tiếng hổ gầm, ánh mắt Thương Hổ chợt trầm xuống. Dưới uy áp bao phủ của y, bọn yêu linh thủ hạ kia liền an tĩnh như ban đầu.

Thương Mộc trừng mắt nghi hoặc nhìn về hai người đối diện, không hiểu lý do tại sao nhóm thuộc hạ của mình lại giận dữ.

“Nếu như giúp ngươi, ta được cái gì? Nói thẳng ra đi, ta sẽ hỗ trợ.”

Nghe Từ Ngôn nói xong, không những Thương Mộc mà đến cả Phí lão cũng giật mình kinh ngạc.

“Phí lão, ngươi về trước đi, nơi này không có chuyện của ngươi.”

Phí lão chưa kịp trả lời thì thấy Từ Ngôn vẫy vẫy tay, tựa như là đang đuổi ruồi.

“Có Trảm Yêu Minh toàn lực hỗ trợ thì phần thắng của lão phu mới có thể tăng cao.”

Sắc mặt Thương Mộc trầm xuống, rõ ràng là không muốn thả Phí Minh Viễn đi. Y không những cần Quỷ Diện với năng lực giết chết cao thủ Yêu linh, mà còn cần tất cả lực lượng của Trảm Yêu Minh. Tu vi của Quỷ Diện đúng là cao cường, nhưng hắn cơ bản vẫn còn là cảnh giới Hư Đan.

“Bọn họ chỉ mang đến phiền toái mà thôi, vừa vướng bận, vừa cản tay cản chân, một mình ta là đủ rồi.”

Từ Ngôn vừa nói vừa hợp lại hai bàn tay; lúc tách hai tay ra, mười thanh trường mâu được ngưng tụ từ sấm sét xuất hiện trước mặt, âm thanh đì đoàng vang dội, uy lực tựa như mười tên tu sĩ Hư đan dùng hết sức lực thi triển.

Trong một lần ngưng tụ ra mười đạo pháp thuật sấm sét đỉnh cấp cảnh giới Hư đan, Phí lão vừa thấy đã trợn tròn mắt kinh ngạc. Thương Mộc đối diện nhíu mày, sắc mặt thoáng hiện lên một nét e dè.

“Hổ vương đại nhân, ngươi thấy thực lực của tại hạ thế nào?”

Từ Ngôn trầm giọng hỏi. Nếu đối phương vẫn không đồng ý, hắn sẽ lập tức phóng thích ngay mười thanh lôi mâu, cùng liều mạng với đối phương.

“Được, Quỷ Diện nhà ngươi quả thật là mạnh mẽ, có sự hỗ trợ của ngươi là đủ rồi!”

Thương Mộc thoáng do dự rồi đáp ứng. Y thấy được nét lạnh lùng trong ánh mắt của Từ Ngôn, nếu y dồn đối phương vào chân tường, có khả năng hôm nay phải đánh một trận sống chết với toàn bộ Trảm Yêu Minh.

Thương Mộc đến tìm viện trợ, hay chính xác hơn là tìm một vài con chốt thí bán mạng; gây sự với Trảm Yêu Minh không phải là mục đích của y, càng không muốn thế lực y dày công dựng xây bao năm phải hao tổn tại nơi này. Hiện tại, thực lực của Quỷ Diện thể hiện ra đã gần tới cảnh giới Nguyên Anh, có một mình hắn trợ giúp cũng bằng cả Trảm Yêu Minh rồi.

“Hổ vương đại nhân, có thể thư thả thêm vài ngày hay không? Tốt nhất là khoảng nửa tháng, đến lúc đó Trảm Yêu Minh chúng ta dốc hết lực lượng hỗ trợ ngươi, còn không thì chờ chúng ta mười ngày là được.”

Phí lão nâng tay xá, giọng nói vô cùng thành khẩn.

“Chờ đến lúc tên kia tấn cấp Nguyên Anh thành công hay sao? Lúc đó nếu các ngươi bỏ trốn thì ta phải làm thế nào? Đại yêu không ngu ngốc như bọn yêu linh kia.”

Thương Mộc bật cười, giọng nói đầy vẻ khinh thường. Từ Ngôn khoát tay chặn đứng lời nói của Phí Minh Viễn, thần sắc tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

“Ngươi trở về đi, nếu thợ rèn tiến giai lên Nguyên Anh thì lập tức rời khỏi nơi này. Chuyện rắc rối này là do ta mang đến, vậy ta sẽ tự mang đi.”

Một giọng truyền âm chui vào tai Phí lão. Vị lão giả này mơ hồ hiện ra một chút kinh ngạc.

Phí Minh Viễn liếc nhìn Từ Ngôn một thoáng, không nhiều lời nữa mà gật đầu rồi quay trở lại căn cứ, trước khi đi còn không quên truyền âm nói: “Minh chủ cẩn thận, đại yêu Thương Hổ Lâm rất khó đối phó, ngài đừng quá tin tên Thương Mộc kia.”

Phí Minh Viễn nói ra hai từ “minh chủ” bằng tất cả lòng chân thành.

Lúc trước, lão lôi kéo Từ Ngôn trở thành Minh chủ chẳng qua là muốn mượn thêm thanh đao giết người mà thôi, mượn nhờ thanh đao Từ Ngôn giết thêm vài tên yêu tộc. Nhưng vào lúc này, lần đầu tiên Phí Minh Viễn mới nhận ra bóng dáng đeo mặt nạ quỷ kia có có thêm vài phần đặc biệt khác.

Cái phần đặc biệt đó, được gọi là “sự gánh vác”.

Sau khi Phí lão đi rồi, Từ Ngôn thu hồi lôi mâu, ngẩng đầu mà đứng. Thương Mộc phất tay ra dấu bảo cho Hoa Cơ lui ra. Một lát sau, chỉ còn hai người đứng tại nơi này.

“Chỗ tốt.” Từ Ngôn nói ngắn gọn.

“Một trăm ngàn linh thạch.” Thương Mộc trầm giọng nói.

Từ Ngôn lắc đầu, vẫn tiếp tục im lặng.

“Thế thì hai mươi vạn?”Thương Mộc khẽ cau mày.

Từ Ngôn vẫn không nói lời nào.

“Ba mươi vạn, Thương Hổ Lâm không có nhiều linh thạch, chỉ chừng trăm vạn mà thôi. Thời gian qua Thương Hổ đã dùng một khoản khá nhiều, nếu ta tiếp tục tăng giá cũng chỉ là dối gạt ngươi mà thôi.”

Dùng ba mươi vạn linh thạch để mời một vị Hư đan ra tay, coi như có là toàn bộ Tình Châu cũng không có cái giá tốt thế này. Thương Mộc tưởng rằng Từ Ngôn đồng ý, ai ngờ hắn bỗng nhiên cười to.

“Hổ vương đại nhân, người cứ khăng khăng đoạt lại Thương Hổ Lâm sao? Ta giúp ngươi chiếm một đỉnh núi khác, rồi đặt một cái tên thật bá đạo, ví dụ như là Thiên Hổ Lâm, ngươi thấy sao?”

Khóe miệng Từ Ngôn khẽ cong, tựa như một con ác quỷ đang nở nụ cười, cổ quái nói: “Ngôi vị Hổ vương ở nơi nào cũng như nhau thôi. Tại sao ngươi ba lần bốn lượt muốn chiếm lại Thương Hổ lâm? Ta đoán là bên trong khu rừng đó chắc chắn có cất giấu bảo vật. Ta không cần linh thạch, nhưng món bảo vật kia, ta muốn ngươi chia ta một nửa.”

Bàn chuyện làm ăn với một con hổ tinh, làm sao Từ Ngôn lại chịu thua thiệt? Trận đánh với Thương Hổ lâm là không thể nào tránh khỏi. Thương Mộc nhắm đúng thời điểm Trảm Yêu Minh có người đang tiến giai Nguyên Anh, dùng thợ rèn tiến giai đè ép, lần này Từ Ngôn chỉ có thể ra tay.

“Chàng trai trẻ, lòng tham không đáy thì kết cuộc sẽ không có gì tốt.”

“Cuộc mua bán này đòi hỏi ta phải góp vốn bằng cả tính mạng, đòi thù lao cao một chút cũng hợp lý thôi.”

Không khí giữa hai người bỗng chốc đặc quánh lại, ánh mắt Thương Mộc lóe ra tia sáng vô cùng sắc bén trong khi Từ Ngôn vẫn bình tĩnh đứng yên từ phía đối diện.

“Được! Nếu Quỷ Diện nhà ngươi tự tin như vậy, khi việc lớn thành công, lão phu sẽ chia ngươi một nửa xương cốt yêu vương!”