Chương 415: Dịch châu chấu (thượng)

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bộ Phong võng là một loại pháp khí đặc thù thường dùng để bắt mấy loại phi cầm quý hiếm. Cho nên dùng để bắt giết châu chấu vô cùng thuận tay.

Vừa mới dựng lưới lên, bốn người đã cảm nhận một lực lượng mạnh mẽ ập đến.

Đám châu chấu vô biên vô hạn đã đến, không ngừng va đập vào tấm lưới. Có điều khi đập vào, chúng đều trở nên khét lẹt, hóa thành tro bụi.

Tám đệ tử thúc dục Bộ Phong võng đều bị lực lượng va chạm này đẩy lùi về phía sau, phải mất rất nhiều công sức mới có thể ổn định tấm lưới đang lắc lư này lại.

Hai tấm Bộ Phong võng cùng với gần hai trăm đệ tử tạo thành một hàng rào chớp lóe ánh sáng, đứng ngăn cản đám châu chấu cách thôn trang khoảng hơn vài dặm.

Lúc này thôn dân cũng đã phát hiện ánh sáng chớp lóe phía xa xa. Có điều bọn họ lại không nhìn thấy bóng người, còn cho rằng ông trời hiển linh, càng quỳ lạy thêm thành kính, dập đầu không thôi.

Thúc giục Bộ Phong võng không tốn quá nhiều linh khí, bởi căn bản uy lực thực sự của pháp khí này không bao nhiêu cả. Sau khi Từ Ngôn đã quen tay sử dụng tấm lưới rồi thì cũng an tâm trở lại.

Nếu châu chấu chỉ thế này, hắn đoán chừng có thể gắng gượng thúc giục Bộ Phong võng được chừng một canh giờ cũng không vấn đề gì.

Sau một canh giờ, đợt châu chấu này đã chấm dứt rồi.

Tấm lưới không ngừng truyền ra tiếng va đập như mưa rơi, đồng thời Từ Ngôn cũng đưa mắt nhìn qua dốc núi bên kia, nhìn thấy Triệu Tiểu Liên xếp bằng nơi đó. Nàng ta chẳng những không giúp đỡ, mà vẫn ung dung ngồi tu luyện.

Gia hỏa vô cảm…

Hắn thầm mắng một câu, ánh mắt lại quét qua Khương Đại nơi xa.

Lúc này Khương Đại đang vung vẩy cái xiên cá tùm lum như thể dốc hết sức đập ruồi. Thế nhưng Từ Ngôn biết đối phương căn bản đang làm cho qua chuyện mà thôi.

Hắn không chú ý tới Khương Đại nữa, tầm mắt lại bị hấp dẫn bởi một đám cháy mạnh phía xa xa.

Lửa bốc cao tới hơn một trượng tạo thành từng đống lớn, là do Nhiếp Ẩn đổ ra từ một cái bình nhỏ.

Lúc châu chấu kéo tới, Nhiếp Ẩn cũng xuất thủ. Y không sử dụng pháp khí mà lấy một cái bình nhỏ giống hệt của Triệu Tiểu Liên ra. Sau khi thôi động, từ miệng bình vọt lên ngọn lửa cháy mạnh, tất cả châu chấu quanh Nhiếp Ẩn đều bị đốt thành tro bụi.

Hẳn trong bình đó cũng chứa địa hỏa, Từ Ngôn có thể thông qua mắt trái mình mà thấy được sự khác biệt giữa lửa này và ngọn lửa thông thường.

Có điều khiến hắn tò mò hơn, chính là cái bình nhỏ trong tay Nhiếp Ẩn. Xem ra đệ tử chân truyền Linh Yên các đều có một bình pháp khí chứa địa hỏa bên trong. Cũng vì vậy mà dùng tu vi Trúc Cơ cũng có thể tùy thời tùy chỗ luyện đan luyện khí được cả.

Từ Ngôn không hâm mộ chuyện có được bình nhỏ đựng địa hỏa, dù sao hắn cũng đã có thủ đoạn pháp luyện, địa hỏa đã không còn tác dụng.

Dù sao đều là tùy thời luyện khí luyện đan, thế nhưng thủ pháp pháp luyện còn đơn giản hơn chuyện trang bị thêm bình chứa địa hỏa nữa. Hơn nữa địa hỏa trong bình cũng không thể vô cùng được, một khi tiêu hao hết bắt buộc phải quay về tông môn bổ sung thêm.

Lúc này hầu hết đệ tử Kim Tiền tông chia làm sáu đường đi đều gặp phải dịch châu chấu cả. Mỗi đường lại cách nhau hơn mười dặm, thậm chí có khi còn hơn trăm dặm.

Rất nhiều châu chấu bị giết chết, vẫn còn châu chấu xuyên qua rào chắn bay vào chỗ sâu bên trong Đại Phổ. Dĩ nhiên đám châu chấu còn sót lại sẽ không gây ảnh hưởng nhiều nữa. Có điều chúng vẫn cứ quật cường tiến lên, như thể có thứ gì đó ở nơi xa xôi đang kêu gọi chúng.

Không chỉ có vài ba nơi trong Đại Phổ xuất hiện dịch châu chấu. Giai đoạn giữa hè năm nay chính là khoảng thời gian thiên tai nghiêm trọng nhất mà Đại Phổ nghênh đón suốt bao năm qua.

Trên triều đình, vì diệt dịch châu chấu mà Tả tướng đã đi đầu cùng đám đại thần nhao nhao quyên một lượng tiền tài lớn. Hoàng đế còn không tiếc hạ lệnh cho đại quân đi bắt giết châu chấu khắp các nơi.

Hoàng đế không ngu ngốc, chẳng qua năng lực có hạn. Trong tình huống bất đắc dĩ đó, Đế vương Đại Phổ quyết định tế thiên cầu phúc.

Đạo tràng Ngọc Long xây dựng nhiều năm đã xong. Dưới sự chuẩn bị của Quốc sư, một nghi thức cầu khẩn hoành tráng, trở thành tiết mục long trọng nhất Phổ quốc năm nay sắp sửa diễn ra.

Từ Ngôn không biết được những chuyện sắp sửa phát sinh trong kinh thành, hắn chỉ biết lực lượng mà Bộ Phong võng truyền tới càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn.

“Châu chấu càng thêm nhiều nữa, mọi người cẩn thận!”

Nhiếp Ẩn nhắc nhở lại khiến sắc mặt đám đệ tử chung quanh đều ngưng trọng lại. Trần Minh đang ra sức thúc dục linh khí còn sót lại của mình vào tấm lưới vẫn không quên nói chuyện với Từ Ngôn.

“Từ ca, nếu linh khí cạn kiệt thì nhớ lên tiếng a, đổi những người khác đến là được. Ta còn có thể gắng gượng được thêm chốc lát.”

Tuy nói linh khí Từ Ngôn không nhiều lắm, thế nhưng vẫn thâm hậu hơn đám tân đệ tử như Trần Minh vài phần. Hắn không để ý lời nhắc của Trần Minh, chỉ luôn nhíu chặt hàng mày lại. Ánh mắt hắn nhìn về phía bão cát dần nổi lên nghi hoặc.

Quả thật lượng châu chấu càng ngày càng nhiều, thế nhưng trong mắt Từ Ngôn, chẳng những số lượng châu chấu nhiều hơn mà còn xuất hiện thêm vài con cổ quái hơn.

Châu chấu bình thường có mắt màu đen nhưng vừa rồi Từ Ngôn lại nhìn thấy một con châu chấu có mắt ửng đỏ. Loại châu chấu cổ quái này lớn hơn châu chấu bình thường một chút, cũng mạnh hơn châu chấu bình thường. Một khi châu chấu mắt đỏ này đập vào tấm lưới có thể cảm nhận rõ lực lượng rất mạnh, như thể một gã khỏe mạnh dốc hết sức đấm ra một quyền vậy.

Châu chấu mắt đỏ có lực lượng ngang ngửa với con người. Phát hiện này khiến cho Từ Ngôn nghi hoặc, lại khiến hắn vô cùng kinh hãi.

May mà châu chấu mắt đỏ rất ít, lực va chạm vào tấm lưới không yếu nhưng vẫn có thể bị lôi điện trên lưới giết chết.

Hắn lướt nhìn bão cát châu chấu như không có phần cuối, mắt trái dần trừng lên.

Bỗng nhiên hắn sinh ra một loại dự cảm. Dịch châu chấu lần này không đơn giản như vậy.

Tiếng va đập lốp bốp như mưa rơi không dứt không ngừng. Thời gian dần trôi qua, Trần Minh đã hao kiệt sạch linh khí. Ngay khi Trần Minh vừa hô gọi một vị đồng môn gần đó đến phụ giúp một tay thì đã có thêm ba con châu chấu mắt đỏ xuất hiện, đánh thẳng vào Bộ Phong võng.

Lực đạo như chùy sắt nện thẳng vào, mà Trần Minh lại không còn bao nhiêu linh khí. Nhất thời y không nắm vững được mà bị chấn động té thẳng ra phía sau. Y buông lỏng tay, Bộ Phong võng chỉ còn lại ba người.

Từ Ngôn đã sớm nhìn thấy ba con châu chấu mắt đỏ, nếu không phải hắn sớm thúc giục nhiều linh khí hơn thì khi Trần Minh buông tay, Bộ Phong võng đã ngã xuống theo rồi.

May mà có Từ Ngôn chống đỡ, đến lúc đệ tử kia chạy đến tiếp ứng cho Trần Minh thì Bộ Phong võng cong vẹo lại lần nữa khôi phục lại nguyên dạng.

Một sai lầm nhỏ đó khiến Trần Minh sợ tới mức tái nhợt mặt mày, nghĩ mà sợ không thôi, còn sắc mặt Từ Ngôn lúc này lại càng thêm không tốt.

Người khác không nhìn thấy, nhưng mắt trái Từ Ngôn nhìn ra được, sau lưng ba con châu chấu mắt đỏ này là một mảng đầy châu chấu mắt đỏ nữa, ước chừng ngàn vạn con!

Châu chấu mắt đỏ đột nhiên tiến đến đã trở thành tai nạn không người đoán trước. Từ Ngôn tránh không thoát, càng không chỗ để trốn, đành cắn răng thúc giục linh khí.

Từng tràng âm thanh va chạm như chùy sắt nện xuống Bộ Phong võng, các đệ tử còn lại cũng gặp phải châu chấu mắt đỏ trùng kích. Kẻ nào kẻ nấy bị đụng trúng đòn phải liên tục lui về phía sau. Vài người còn không né tránh được, bị châu chấu đâm thẳng vào mặt, lập tức mặt mũi bầm dập.

Cũng may phần lớn châu chấu mắt đỏ đã bị hai tấm Bộ Phong võng chặn lại, những người khác mới có thể thở dốc. Dưới hiệu lệnh của Nhiếp Ẩn, đội ngũ bắt đầu co lại về phía Bộ Phong võng. Gặp phải tình huống bất ngờ này, chỉ có tập kết một chỗ mới là lựa chọn tốt nhất.