Chương 706: Tiến thoái lưỡng nan

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đã sáu ngày kể từ khi rời khỏi tổng bộ Trảm Yêu Minh, nếu tốc độ đột phá của Thợ rèn đủ nhanh, trong vòng mười ngày chắc chắn có thể phá cảnh; dù thành công hay thất bại, miễn là y rời khỏi Thiên Cơ Phủ, Từ Ngôn sẽ không còn vướng bận nữa.

Cần phải mất hai đến ba ngày đường từ Thương Hổ lâm đến thụ ốc, tính ra cũng xấp xỉ mười ngày, thay vì ngồi ở Thương Hổ lâm chờ xem kết quả cuộc chiến của bọn Đại yêu, Từ Ngôn nghĩ hắn nên chọn cách đi khỏi nơi đây trước một bước.

Tìm vài lý do lừa gạt Thanh Bì, lúc này Từ Ngôn lén trốn ra khỏi sơn trại.

Vừa nhảy ra khỏi bờ tường, Từ Ngôn va vào một màn chắn vô hình ngay chính diện. Hắn ngưng tụ thân thể, lảo đảo lui về sau vài bước.

Mắt trái của hắn trừng lên, một bóng dáng to lớn xuất hiện giữa hai thân đại thụ, kẻ ẩn nấp vừa rồi chính là một con thằn lằn Quỷ Nhãn.

Nhờ có năng lực đặc thù là biến đổi màu sắc, rõ ràng Thanh Bì đã sử dụng loài thằn lằn Quỷ Nhãn này để bày thiên la địa võng tại đây, có thể y muốn đề phòng Thương Hổ chạy trốn, hoặc cũng có thể mục đích chính là ngăn cản Từ Ngôn rời đi.

“Quỷ Diện, ngươi định đi đâu? Chiến trường ở bên này, ngươi đi nhầm hướng rồi.”

Bóng dáng Thanh Bì xuất hiện ngay sau lưng Từ Ngôn, chiếc mặt nạ giấy vẫn đang lơ lửng, điều đó cho thấy y cũng có năng lực tượng tự như độn pháp. Tốc độ của năng lực này có thể sánh ngang với Phong độn.

“Pháp khí có công năng đặc biệt…”

Hắn trợn mắt trái lên, liếc qua tấm mặt nạ giấy trên mặt Thanh Bì, cuối cùng Từ Ngôn phát hiện một ít manh mối.

Có một quầng sáng màu xám trắng đang xoay chuyển trên chiếc mặt nạ giấy của Thanh Bì, tựa như có người đang giở một cuốn sách với tốc độ cực nhanh. Tác dụng của chiếc mặt nạ đó rõ ràng không phải dùng để che khuất dung mạo, mà chính là một loại pháp khí đặc biệt có công dụng tương tự với Thanh Phong giáp.

Đây là lần đầu tiên Từ Ngôn phát hiện ra Yêu tộc cũng có thể điều khiển pháp khí, hơn nữa còn là một kiện pháp khí khá hiếm hoi, có tác dụng tương tự như một loại độn pháp.

“Thì ra ngươi đã bao vây tất cả đường rút lui của địch, như vậy thì ta an tâm rồi, khỏi phải phí sức thêm nữa.”

Từ Ngôn bình tĩnh gật đầu, quay trở về trại lớn.

Mười tên yêu linh đối với Từ Ngôn chẳng là gì, Thanh Bì có thể sử dụng pháp khí cũng không thể làm hắn sợ, lý do khiến Từ Ngôn phải quay lại trại lớn là vì trận chiến của ba tên Đại yêu đã chấm dứt. Thương Mộc đang đứng tại bãi phế tích của chiến trường, dùng một đôi mắt hổ đỏ rực nhìn về hắn từ phía xa.

Uy áp của Đại yêu đang lan dần đến. Hắn đã bỏ lỡ một cơ hội đào tẩu, muốn tìm cơ hội thứ hai, cơ bản là không thể.

Hiện tại, thân thể to lớn của Thương Hổ đang nằm yên bất động trên mặt đất, máu chảy thành dòng. Trên thân hổ chằng chịt những vết thương sâu hoắm đáng sợ, thấu tận xương tủy; trong đó, vị trí chịu tổn thương nghiêm trọng nhất là 1 vết cào ngay đầu, cơ hồ là do một chiêu đánh vỡ toang cả bộ óc. Thương Hổ bị đánh chết triệt để chính là do đòn chí mạng này.

Xác của y hiện lên một màu xanh sẫm quái dị, đó là do trúng phải kịch độc của Quỷ Nhãn. Kịch độc này không tan đi, liên tục biến đổi màu sắc từ xanh đậm sang nhạt, tựa như đang giam cầm một vật gì đó.

Mọi chuyện chấm dứt ngay khi Thương Hổ tử vong. Bọn thủ hạ yêu linh của y cũng không dám chiến đấu nữa. Dưới uy áp của đại yêu đang bao phủ, Thương Hưng bất kể gương mặt mình tràn đầy máu me, tiên phong quỳ xuống, hiện ra nguyên hình dạng hổ, kêu lên một tiếng khuất phục.

Sau một trận chiến khốc liệt, nhân số chết trận của hai phe cực kỳ nhiều, trong đó lực lượng tu sĩ thuộc Nhân tộc có phần thảm hại hơn, số lượng người sống sót còn chưa tới một trăm.

“Thương Lực đã đền tội, từ nay lão phu là vua!”

Rống!!!

Một tiếng hổ gầm vang lên, Thương Mộc biến thành một lão nhân cao lớn. Y vừa nhắc đến cái tên Thương Lực, đó chính là cách xưng hô trước kia của Thương Hổ.

“Từ nay về sau, không thiết lập danh xưng Thương Hổ, ai dám cả gan tự xưng như vậy, giết!”

Trở về chức vị vua của hổ tộc lần nữa, Thương Mộc ban bố mệnh lệnh thứ nhất chính là hủy bỏ cách xưng hô của Hổ Vương là Thương Hổ; có lẽ do Thương Lực chiếm cứ cái tên này quá lâu làm cho Thương Mộc vô cùng căm tức.

Cách xưng hô của Thương Hổ nhất tộc như thế nào là chuyện của chúng, Quỷ Nhãn đứng xem một bên, sau đó cất tiếng cười lạnh, há miệng rộng ra, dùng hết sức hút một cái, khói độc đang lan tỏa tại trại lớn đột nhiên chuyển hướng, dồn dập chui vào bụng của y.

Chờ khi khói độc biến mất, nhóm tu sĩ và bọn yêu linh dưới trướng của Thương Mộc mới dám nối đuôi nhau đi vào khu vực gần đó, từng người đều bày ra một gương mặt hống hách, trái với nét ủ rũ trên gương mặt thuộc hạ của Thương Lực.

Tình cảnh hiện tại làm ai nấy đều thấy run sợ trong lòng.

“Đám yêu linh các ngươi có cam nguyện quy thuận Hổ vương đại nhân hay không?”

Thương Phong há mồm hét lớn, đám yêu linh còn lại lập tức lên tiếng khuất phục. Thương Hưng gật đầu như gà mổ thóc, bộ dáng vô cùng cung kính.

“Đại nhân, thủ hạ của Thương Lực còn có một bọn tu sĩ…” Sau khi thu phục nhóm yêu linh, Thương Phong liếc nhìn nhóm tu sĩ thuộc Nhân tộc rồi quay qua chờ Thương Mộc chỉ thị.

“Nhân tộc tráo trở, nếu bọn chúng đã từng đi theo Thương Lực, vậy thì giết hết đi.”

Vì một câu nói của y, hiện trường liền trở thành máu chảy thành sông; trước mắt Từ Ngôn là một cảnh tượng vô cùng thê thảm, trong thoáng chốc, bọn tu sĩ từ Trúc Cơ đến Hư Đan đều bị tàn sát, không còn ai sống sót.

Sinh mạng cuối cùng còn sót lại là Hoa Đóa, ả bị Thương Phong kéo ra từ đống phế tích. Do Thương Phong biết đây là người của Quỷ Diện, nên không ra tay hạ sát ngay mà mang Hoa Đóa đưa đến bên cạnh Thương Mộc.

Thương Mộc không nói một lời, hừ lạnh, hóa ra hình dạng đầu hổ, há mồm nuốt chửng Hoa Đóa. Sau đó, y biến trở lại hình người, trên khóe miệng lưu lại một vết máu.

Nhìn rõ từng hình ảnh Thương Mộc nuốt Hoa Đóa, Hoa Cơ dùng tay giữ chặt miệng, nước mắt ràn rụa, cắn răng không dám lên tiếng.

Hổ vương chiếm lại Thương Hổ lâm một lần nữa, đang trong lúc bộc phát uy phong, nàng nếu dám đi ra năn nỉ xin tha, thì chính bản thân nàng cũng sẽ làm mồi ngon trong miệng Thương Mộc.

Hổ tộc không có lòng thương xót, đặc biệt là với Nhân tộc.

Thật ra Hổ tộc luôn xem Nhân tộc là đồ ăn, hiếm khi có trường hợp cả hai cùng chung sống, tình huống hai bên tin tưởng lẫn nhau càng khó xảy ra.

“Sức ăn của Hổ vương đại nhân thật là khỏe. Con mồi chỉ có bấy nhiêu, có vẻ là không đủ rồi.”

Quỷ Nhãn ngoái nhẹ đầu về hướng khác, nhìn về phía Quỷ Diện, âm trầm nói: “Con ả kia đã sớm báo tin cho Thương Lực có mai phục, suýt chút nữa làm hỏng kế hoạch của chúng ta, Quỷ Diện, nói ta nghe xem, ả ta cuối cùng là người của ai?”

Tên của Quỷ Diện, không những làm kinh sợ bọn yêu linh thành Ngũ Địa, mà ngay cả vị đại yêu Quỷ Nhãn này cũng biết đến.

Người quá nổi tiếng cũng không phải là việc tốt. Thời điểm hiện tại, Từ Ngôn ước gì mình là một kẻ không có mảy may tiếng tăm gì, đáng tiếc, hắn đã rơi vào tầm ngắm của Quỷ Nhãn, hôm nay e rằng phải rơi vào cảnh lành ít dữ nhiều rồi.

“Ả chỉ là món đồ chơi mà thôi, là do ta không biết cách dạy bảo.” Nghe Từ Ngôn trả lời một cách miễn cưỡng, Quỷ Nhãn rõ ràng là không tin, nở một nụ cười mỉa mai từ phía đối diện.

“Là một tên Trúc cơ của Nhân tộc thôi mà, không đáng để nhắc đến.”

Thương Mộc lau vết máu còn vương trên khóe miệng, đi đến bên cạnh Từ Ngôn, khen: “Quỷ Diện, ngươi lợi hại! Lời mà lão phu đã hứa, nhất định nói được làm được.”

“Đi thôi, chúng ta đi phân chia xương cốt Yêu vương.”

Vẻ mặt Thương Mộc trở nên nghiêm nghị, hướng về Từ Ngôn gật mạnh đầu, sau đó y dẫn đường tiến sâu vào trong đại điện. Mặc dù sơn trại bị phá hủy thành một bãi phế tích nhưng tòa đại điện cất giữ xương cốt của Yêu vương lại giữ được kiến trúc hoàn hảo như lúc ban đầu.

“Chậc chậc, dị bảo của Thương Hổ lâm, không phải ai cũng có cơ hội được gặp, lão phu cũng đi theo để mở rộng tầm mắt. Quỷ Diện, ngươi quả thật là có phúc lắm mới lấy được xương cốt của Yêu vương, chắc là nhờ vào công đức từ kiếp trước đấy, ha ha ha.”

Nói xong vài lời châm chọc, y cùng Thương Mộc tiến về phìa đại điện.

Đứng giữa hai tên đại yêu, dù mặt ngoài Từ Ngôn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế hắn đang phải thấp thỏm đề phòng. Từ Ngôn không phải em bé ba tuổi; có sự giúp đỡ của Quỷ Nhãn, liệu Thương Mộc có giữ lời đưa cho hắn xương cốt của Yêu vương?

Kể từ thời điểm Thương Lực ngã xuống, Từ Ngôn đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.