Chương 561: Kim Đan cổ quái

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tích Tử Phủ, sinh Hư Đan, thành cảnh giới Hư Đan.

Hư Đan tồn tại giống như đan thể, ngưng thực vô chất, nội đan như khói ảo, ẩn chứa linh khí tinh thuần gấp chục lần Trúc Cơ. Không chỉ có linh khí vượt xa Trúc cơ mà trong Hư Đan còn tự sinh ra Đan hỏa.

Đan hỏa huyền ảo hòa hợp với ý niệm của thần hồn, tụ sinh từ tâm huyết, tùy tâm mà động. Có thể nói đó chính là đặc điểm khác biệt nhất giữa hai cảnh giới Hư Đan và Trúc Cơ.

Từ Ngôn cũng dần hết kinh hãi, có lẽ chỗ mi tâm hiện ánh vàng chỉ là dấu hiệu Đan hỏa sinh ra mà thôi. Do hắn chưa rành rẽ về Hư Đan cảnh cho nên mới kinh hoảng đến toát mồ hôi như thế mà thôi.

“Hóa ra chỉ là Đan hỏa mới sinh…”

Từ Ngôn khôi phục lại sắc mặt, vui sướng cảm thụ được lực lượng bộc phát đầy tràn trong cơ thể, nhìn vào cơ thể là một dải kinh mạch hẹp dài thêm kiên cường dẻo dai, mãi đến khi tinh thần của hắn tiến nhập Tử Phủ, nhìn thấy vẫn là một vầng ánh vàng chói mắt lóng lánh.

Không phải Đan hỏa!

Mồ hôi lạnh bên hàng tóc mai hắn chợt chảy dài, trong hai mắt đã đầy kinh hãi.

Hắn cảm giác được Hư Đan của mình không hư ảo như mây khói, mà lóe ra đạo ánh sáng vàng. Không phải Hư Đan ngưng thực vô chất mà là một hạt Kim Đan rõ ràng.

Làm sao lại như vậy?

Từ Ngôn kinh hãi, vội vàng nhớ lại những bí văn về Hư Đan cảnh đã đọc.

Dù là sách vở nào, hay từ lời sư tỷ Hàn Thiên Tuyết đi nữa thì vẫn là cùng một chân tướng Hư Đan. Tu sĩ Hư Đan thông thường có bản thể Hư Đan như đan, thế nhưng lại như mây như khói, mặt ngoài đơn giản tự nhiên, tuyệt đối sẽ không xuất hiện dị tượng như có ánh vàng.

Kim Đan… Kim Đan?

Nỗi lòng Từ Ngôn kinh hãi không cách nào bình tĩnh lại được. Hắn không nghĩ ra vì sao mình lại ngưng tụ ra Kim Đan, mà không phải là Hư Đan?

Chẳng lẽ là linh khí trong linh nhãn quá mức dồi dào?

Hay là do quái vật bên trong mắt trái gây nên?

Hắn trừng mắt trái lên, ngoại trừ có tinh văn lưu chuyển trong mắt thì cũng không có gì nữa cả.

Mãi vẫn không thể giải thích được nghi hoặc, Từ Ngôn đành kết thúc quá trình phá cảnh, không dám nghĩ nhiều nữa mà ngồi xếp bằng tĩnh tâm, củng cố cảnh giới bản thân.

Dù là Hư Đan hay là Kim Đan thì sau phá cảnh, nhất định cảnh giới vẫn không ổn định, cần phải củng cố lại mới có thể hoàn toàn bước vào cảnh giới Hư Đan được.

Những ngày tiếp theo, Từ Ngôn vẫn một mực, ngồi xếp bằng tu luyện. Mãi đến khi ngày thứ bảy trôi qua, hắn mới mở mắt ra.

Suốt bảy ngày này, con chó Đại Hoa quanh năm nằm ngủ bên giếng nước trong sân lúc này lại đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiên Hải lâu. Thậm chí nó còn không nháy mắt, trong mắt có mờ mịt, lại có kiêng kị thật sâu.

Khi Phong khuyển cảm nhận được một cỗ uy áp đặc thù, tuy với Đại yêu như nó vẫn không đáng kể nhưng lại là một loại uy áp rất đặc biệt. Dường như cỗ uy áp này chỉ tồn tại độc nhất vô nhị trên người một mình hắn mà thôi.

“Vẫn là màu vàng …”

Cảnh giới vững chắc rồi, Từ Ngôn lại lần nữa cảm giác . Hắn phát hiện Hư Đan của mình vẫn có ánh vàng lập lòe như cũ, hình thù như quả cầu vàng, không mờ ảo mà còn rõ ràng như thực chất nữa.

“Không phải là Hư Đan sao? Làm sao lại thành Kim Đan?”

Từ Ngôn phiền lòng đầy nghi hoặc, đột nhiên hắn có ảo giác rằng mình là một dị loại. Người khác đều là Hư Đan, duy chỉ có hắn ngưng ra một quả Kim Đan, như thể người khác chỉ có một cái đầu, còn hắn mọc ra hai cái vậy…

Hắn sờ lên cổ mình, xác định trên cổ vẫn là một cái đầu mới yên tâm vài phần. Hắn lại vội vàng tìm gương đồng nhìn ngắm mình vài lần.

“Không có gì thay đổi a, chẳng lẽ vì ta Ngũ Hành thuộc kim?”

Nhìn hồi lâu, Từ Ngôn gãi gãi đầu, nghi hoặc tự hỏi.

Cái mà hắn tự cho rằng mình là Ngũ Hành thuộc kim căn bản không tồn tại trong giới tu hành này, bởi vì tất cả tu hành giả đột phá Trúc Cơ đều là Hư Đan, duy chỉ có hắn ngưng Kim Đan mà thôi.

Từ Ngôn đầy nghi hoặc khó hiểu, mà đám dân chúng Đại Phổ cũng đang lâm vào nghi hoặc khó hiểu.

Mấy ngày qua, mỗi ngày ở Đại Phổ hầu như đều phát sinh động đất một lần. Đại địa khẽ chấn động mang đến nỗi sợ hãi chưa từng có cho đám dân chúng, hơn nữa còn kéo dài liên tục khiến bọn họ còn tưởng rằng có hạo kiếp phủ xuống. Cho nên tất cả chùa miễu, đạo quán Đại Phổ đều chật kín người, dù là người nghèo thì cũng ở nhà đốt hương thành kính cầu khẩn ông trời phù hộ.

Cũng may phần lớn Đại Phổ cũng chỉ chịu chấn động rất nhỏ, người ở kinh thành chỉ cảm giác mặt đất khẽ chao đảo, hơn nữa Hoàng tộc còn phái rất nhiều quân sĩ đi đến các nơi, vừa có ý trấn an, vừa là trấn áp dân chúng nên cũng hạn chế ảnh hưởng đi nhiều.

Chấn động theo chiều hướng giảm dần về phía đông, ngược lại ở cực tây lại nặng nề hơn. Nếu lần theo cường độ phát ra nơi chấn động, có lẽ sẽ phát hiện đầu mối tại một ngọn núi cao bao phủ đầy chướng khí.

Tòa núi cao này có tên là Tê Phượng sơn!

Bên trong Thiên Hải lâu, Từ Ngôn suy tư trọn vẹn một ngày vẫn không tìm ra nguyên do bản thân ngưng tụ ra kim đan bèn dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa mà chuẩn bị ghé qua Sở Hoàng sơn một chuyện.

Có sư huynh là cường giả Nguyên Anh ở đó, nghe ngóng một phen có lẽ biết được đáp án.

Vừa ra cửa, bước chân Từ Ngôn đã khựng lại.

Bên giếng nước, con chó Đại Hoa đã tỉnh lại, hơn nữa giương mắt bất thiện, trong cổ họng gầm gừ trầm thấp.

“Phong tỷ đói bụng sao? Góc tường có quả cà, chẳng qua còn chưa chín lắm, ngươi cố đợi thêm vài ngày đi?”

Nhìn thấy Khi Phong khuyển khác thường khiến Từ Ngôn có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều mà sử dụng pháp ấn Hàn Thiên Tuyết dạy cho mở cửa sân, đẩy cửa mà đi.

“Hư Đan, Kim Đan, có thể nào một quả Kim Đan chống đỡ được hai quả Hư Đan hay không?”

Từ Ngôn khống chế Sơn Hà đồ, có chút mong đợi. Dù sao hắn cũng không thấy có thêm dị dạng gì nữa sau khi đan thành, cho nên xem ra ngưng tụ Kim Đan cũng không có chỗ xấu gì.

Sơn Hà đồ đón gió bay đi, hướng thẳng đến Sở Hoàng sơn. Viện tử nơi Sở Bạch cư trú đã gần ngay trước mắt.

Từ Ngôn thở phào một hơi, chợt nghe phía sau lưng có tiếng pháp khí phi hành truyền đến. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một nữ tử đang đứng trên một chiếc thuyền mộc, vẻ mặt bối rối, thần sắc phong trần mệt mỏi, đang nhắm thẳng về hướng chỗ ở của Sở Bạch.

Quét mắt qua đối phương, mới đầu Từ Ngôn còn tưởng là đệ tử Sở Hoàng sơn nên không để ý. Thế nhưng hắn nhanh chóng trở nên kinh ngạc.

Rốt cuộc Từ Ngôn đã nhớ ra mình từng gặp qua nàng kia rồi. Đó là nữ đệ tử tên là Tiểu Quân trong Lưu Lan cốc, lúc trước hắn tới Lưu Lan cốc cũng do một tay Tiểu Quân an bài chỗ ở cho mình, còn cảnh cáo Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt không được đi loạn.

“Tiểu Quân?”

Từ Ngôn lên tiếng hỏi, Sơn Hà đồ ngừng lại, có điều không rõ vị Tiểu Quân kia qua lo lắng hay không nghe thấy Từ Ngôn hỏi mà không ngừng chút nào, một mạch tiến thẳng đến sân nhỏ của Sở Bạch.

Từ Ngôn nghi hoặc đi theo, cũng nhanh chóng ghé tới viện tử.

Cửa phòng khẽ động, Sở Bạch sớm đã nghe thấy có người đến nên nhanh chóng đi ra. Nhìn thấy Từ Ngôn đến, lại cảm giác khí tức Hư Đan từ Từ Ngôn, Sở Bạch lập tức phá lên cười.

“Hảo tiểu tử! Mới vài năm đã thành công ngưng kết Hư Đan. Sư huynh chờ ngươi đại thành Nguyên Anh đấy, đến lúc đó hai chúng ta luận bàn một phen, hặc hặc!”

Sư đệ tiến giai khiến Sở Bạch rất vui vẻ, đến khi nhìn thấy Tiểu Quân, y chợt sững người.

Không đợi Sở Bạch nhận ra mình là ai, Tiểu Quân đã đầy nước mắt vội vã thi lễ nói: “Vương gia, người nhanh tới cứu cốc chủ đi a, trong hàn đàm Lưu Lan cốc xuất hiện Đại yêu, cốc chủ không rõ sinh tử thế nào rồi!”