Chương 361: Lực sĩ Man tộc

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Gã cao to này trời sinh có khứu giác nhạy bén, đã sớm phát hiện ra Từ Ngôn ẩn nấp bên đống rơm rạ nơi góc nhà giam. Còn câu nói nhỏ kia, chỉ là trêu vờn con chuột sắp chết mà thôi.

Lời chưa dứt, tiếng móc sắt trong tay gã to con vang lên, rồi cự chùy to hơn chậu rửa mặt bị gã vung ra.

Một tiếng ầm vang lên, song sắt nhà giam bị chùy sắt đập gãy nát, cự chùy nặng ngàn cân lao thẳng đến nơi Từ Ngôn ẩn thân.

Nhờ vào thân hình linh hoạt, tuy người còn trong đống rơm rạ nhưng thoáng cái Từ Ngôn đã thoát ra xa hơn một trượng, tránh được chùy sắt. Cả người hắn đáp xuống vững vàng ngay phía sâu bên trong lồng sắt.

“Con chuột nhỏ nhà ngươi cũng giỏi lách mình đấy!”

Gã to con kia kéo dây xích và chùy sắt kia về, đồng thời cười nhạo nói: “Mùi vị chuột nướng cũng rất ngon, ha ha ha!”

Quét mắt nhìn cái hố sâu cách đó ba thước mà chùy sắt tạo thành, hai mắt Từ Ngôn khẽ híp lại, đồng tử mắt co rút thành một khe hẹp.

Khí lực thật lớn…

Lực lượng của gã to con khiến Từ Ngôn đầy kinh hãi. Chùy sắt ngàn cân không dễ ném ra như vậy. Có thể thấy được lực lượng của gã đạt đến mấy ngàn cân, sớm vượt khỏi người thường, thậm chí đến mấy tên thiết kỵ Man tộc kia cũng không cách nào theo kịp được.

Trên người đối phương không có linh khí, chứng tỏ gã không phải tu hành giả. Nhưng đồ đằng rực rỡ trên mặt gã lại khiến Từ Ngôn hãi hùng khiếp vía.

Trên mấy đồ đằng kia, có một loại khí tức quái dị lưu chuyển!

Cao thủ Man tộc…

Cuối cùng Từ Ngôn cũng đụng độ phải cao thủ chân chính của Man tộc nơi nhà lao trống không dưới lòng đất này. Đối phương khó chơi, đến cao thủ Trúc Cơ cũng khó lòng giải quyết được, vượt xa cả A Thất ở Ngọc Lâm tự mà hắn từng giết. Ít nhất nếu lấy cảnh giới Từ Ngôn lúc này, có giao đấu cũng chưa chắc thắng được đối phương.

Trong hoàn cảnh sinh tử đánh đấm thế này, Từ Ngôn không thể nào ngồi chờ chết, càng không thể nào liều mạng với người ta được.

Bước chân khẽ động, cả người Từ Ngôn vọt lên. Từng hòn đá trong tay hắn được đánh ra, bay thẳng đến hai mắt và cổ họng gã to con.

Đinh! Đinh! Đinh!

Gã to con này dùng chùy sắt cực lớn như một tấm thuẫn bảo vệ kín mặt mình. Còn về vị trí hòn đá đánh ngay ngực trái của gã lại càng không để tâm.

Từ Ngôn đánh Phi Hoàng có thể làm toác cả da thú trên người đối phương, nhưng cũng chỉ tạo thành một điểm đỏ trên da gã.

Đây là lần đầu tiên có chuyện Từ Ngôn dùng Phi Hoàng với khoảng cách gần như thế mà chỉ khiến da thịt người ta sưng đỏ. Điều này khiến Từ Ngôn giật mình. Khí lực gã to con không chỉ vô cùng mạnh mẽ, trình độ da dày thịt béo đã không thua gì Yêu vật rồi!

Khó giải quyết…

Từ Ngôn nắm chắc chạy ra được địa lao, thế nhưng hắn chạy thoát, Sở Linh Nhi sẽ bị ăn sạch, cũng sẽ bị biến thành tượng băng. Dù sao công chúa Đại Phổ chính là mồi câu tốt nhất của Man tộc.

Vì có thể cứu được nàng công chúa đáng chán ghét kia, lại hiểu được nguy cơ mà Tả tướng sắp gặp phải, Từ Ngôn quyết định phải giết chết gã to con.

Phi thạch không làm gì được người ta, nhưng trong lồng ngực của hắn vẫn còn có ít Thần Võ đạn kia mà.

Địa lao lờ mờ, ánh kiếm lóng lánh. Từ Ngôn rút Trường Phong kiếm ra, linh khí vẫn chuyển, một kiếm bổ ra thẳng đến trước mặt gã to con.

Một tiếng ầm vang, kiếm khí bị chùy sắt cực lớn ngăn lại. Mặt ngoài chùy sắt xuất hiện một vết kiếm sâu hơn một xích. Có điều chùy cũng không bị cắt làm hai nửa, cho thấy chùy sắt được chế tạo từ sắt thép không tầm thường, có thể còn được pha thêm tài liệu cứng rắn nào vào trong đó.

Tuy không chém đứt đôi chùy sắt, gã to con cũng phải lùi về chục bước dưới đạo kiếm khí đó. Kiếm khí từ thượng phẩm pháp khí chém ra quả khó mà địch lại được, trừ phi là yêu linh, còn không nếu bị chém lên người chắc chắn sẽ phải phân làm hai mảnh rồi.

“Kiếm Khí… Trúc Cơ cảnh!”

Rõ ràng gã to con này đã bị đau bèn hung dữ gầm nhẹ. Gã nhanh chóng vọt lên, vung hai thiết chùy lao đến.

Đừng nhìn thân thể gã này to lớn, tốc độ lại không chậm. Một chùy sắt soàn soạt sinh gió, còn một chùy vẫn luôn được chắn trước người gã,

Gã to con đuổi tới, Từ Ngôn lại trốn tránh. Địa lao trống trải đã trở thành khu vực săn giết.

Vốn là lực sĩ Man tộc, gã không để mắt đến đối thủ của mình.

So với những võ giả Tiên Thiên và binh lính Man tộc, lực sĩ Man tộc có võ dũng và khí lực mạnh mẽ hơn, cũng là điểm đáng sợ nhất của Man tộc. Một lực sĩ Man tộc có thể đơn giản đánh bại hơn một trăm binh sĩ Man tộc bình thường khác. Mà những thiết kỵ Man tộc khác kia lại có thể dốc sức chiến đấu được với cả tu hành giả Trúc Cơ cảnh.

Lực lượng lớn vô cùng, lại thêm khí lực sánh ngang với Yêu vật, đối phó một kẻ như vậy phải có hơn mười tu hành giả Trúc Cơ cảnh liên thủ chiến đấu. Còn nếu đấu đơn độc, một tên lực sĩ Man tộc tuyệt đối có thể dễ dàng xâu xé một tu hành giả Trúc Cơ cảnh.

Gã to con này đã từng giết qua Trúc Cơ cảnh, hơn nữa không chỉ một hai tên.

Tại thời điểm Man tộc bất ngờ tập kích Hoàng thành Tề quốc, gã đã từng đại khai sát giới trong khắp Hoàng cung.

Ngày hôm đó có tới vài chục lực sĩ xông vào Hoàng thành Tề quốc, bằng không Phi Long quân cũng không dễ bị đánh bại như thế. Có đến bốn năm vị thiên tướng Phi Long quân chết trong tay gã to con này. Thậm chí quốc chủ Tề quốc cũng bị chính tay gã xé thây thành hai mảnh, còn có hơn mười vị tân phi nũng nịu trong hậu cung bị gã cắn chết tươi nữa.

Man tộc ưa thích ăn sống, lực sĩ Man tộc càng thêm thích thú ăn tươi nuốt sống. Hơn nữa, bọn chúng thích nhất chính là những nữ tử da thịt mềm mịn kia.

Con chuột trước mắt rất nhanh nhẹn, nhưng gã to con không để ý. Gã chỉ cần đề phòng kiếm khí đối phương bổ tới là được. Đợi đến lúc con chuột nhỏ hết khí lực, gã sẽ dùng chùy sắt của mình nghiền nát đối thủ.

Từ Ngôn dần chạy ra xa thủy lao hơn, vừa chạy lại không ngừng đánh ra phi thạch. Làm vậy không chỉ cản bước chân đối phương, cũng là để làm tư duy của đối thủ chậm chạp đi.

Nếu như phi thạch không đau không ngứa, gã kia cũng không cần phải để trong lòng làm gì, chỉ chằm chằm để ý đến trường kiếm trong tay Từ Ngôn. Bởi vì chỉ có thanh trường kiếm kia mới có thể uy hiếp được lực sĩ Man tộc gã mà thôi.

Vèo!

Một hòn đá bị Từ Ngôn run tay đánh thẳng tới, nhắm thẳng vào giữa trán đối thủ.

Sẽ không ai chịu đựng nổi nếu bị hòn đá đánh thẳng vào mắt, lực sĩ Man tộc cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy hòn đá bay đến, gã kia giơ chùy sắt trong tay đầy tùy ý hất hòn đá qua một bên.

Hòn đá này bị ngăn chặn, thế nhưng gã lại không kịp chặn hòn đá tiếp theo.

Đó là một hạt châu trong trẻo đánh tới ngay sau hòn đá, tích tắc đã đập trúng một chùy của gã.

Ầm ầm! !

Tiếng nổ trầm đục inh tai nhức óc, ánh lửa lóe lên rồi chớp tắt. Cả người to cao của gã lực sĩ tung tóe máu tươi, rồi như thể một con diều đứt dây bắn ra một bên rồi rơi xuống đất, hai cái chùy sắt lại bay qua một bên khác.

Cái giá của chủ quan, chính là cái chết. Dù có là da dày thịt béo, chỉ cần là thân thể con người sẽ không thể ngăn cản được uy lực đạn pháo.

Để gài bẫy được đối phương, Từ Ngôn hiếm khi xuất ra toàn lực, thậm chí phi thạch của chỉ là biểu hiện giả dối qua mặt đối phương mà thôi. Đến kiếm khí cũng không thể dễ dàng tiêu diệt đối phương, thì chỉ có dùng Thần Võ đạn bắn mà thôi.

Bạo tạc kịch liệt khiến một góc địa lao phải sụp xuống, bóng dáng của gã kia bị chôn vùi dưới lớp đổ nát, không rõ sống chết.

Âm thanh ầm ầm sụp đổ vẫn chưa ngừng. Vốn địa lao được xây dưới lòng đất, không thể chịu nổi uy lực của Thần Võ đạn. Nhìn thấy đất đá sụp xuống càng lúc càng nhiều, Từ Ngôn không kịp xem xét đối thủ đã chết hay chưa đã vội vàng quay về thủy lao, dùng dây thừng buộc chặt Sở Linh Nhi sau lưng mình.

Bị hăn lăn qua lăn lại, vị công chúa đầy suy yếu đã chậm rãi mở mắt ra.