Chương 702: Hoa Cơ và Hoa Đóa

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Uy áp hổ cốt Yêu vương nhất thời khiến Từ Ngôn dừng bước không tiến được, thế nhưng bước chân Thương Mộc không ngừng lại mà đi thẳng tới gần đầu hổ.

Thương Mộc đưa lưng về phía Từ Ngôn, có thể nghe thấy tiếng bước chân đối phương dừng lại. Vì vậy y âm thầm cười lạnh, trong tươi cười còn mang theo đầy ý khinh thường.

Tiếng bước chân lại lần nữa nhanh chóng vang lên khiến Thương Mộc giật mình kinh hãi, vẻ khinh thường trên mặt cũng tiêu tán không còn gì.

Nhất thời kinh ngạc khiến Từ Ngôn lâm vào uy áp còn sót lại của di cốt Yêu vương. Thế nhưng hắn nhanh chóng vùng ra được, dùng kim đan đặc thù và bản thể mạnh mẽ chậm rãi bước đi trong cỗ uy áp này, cuối cùng đứng bên cạnh Thương Mộc.

“Di cốt của Yêu vương quả nhiên kinh người. Đây quả là dị bảo hiếm có.”

Ngửa đầu nhìn qua đầu hổ cực lớn, Từ Ngôn thầm tán tưởng một tiếng trong lòng. Nếu có thể đoạt được cả bộ hổ cốt Yêu vương này, tế luyện trở thành pháp bảo, có lẽ hắn có cơ hội tế luyện ra được một kiện pháp bảo thượng phẩm chân chính!

Pháp bảo rất hiếm hoi, cũng chia hai phẩm thượng hạ. Phần lớn pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh là hạ phẩm. Pháp bảo thượng phẩm chỉ có cường giả Thần Văn dùng thiên tài địa bảo chân chính mới có thể luyện chế ra được, số lượng hiếm có.

“Diệt trừ Thương Hổ, ngươi có được một nửa bộ di cốt Yêu vương này.”

Thương Mộc nói xong, không ở lại thêm mà đi ra khỏi phòng bảo tồn di cốt Yêu vương. Từ Ngôn được sắp xếp đến một gian phòng không người, chuẩn bị cho cuộc ác chiến chính thức vào hai ngày tới.

Đến lúc không người, Từ Ngôn mới âm thầm tính toán.

Lần giao dịch với Thương Mộc này từ đầu đến cuối đều là một tràng tính toán. Đối phương lợi dụng lúc thợ rèn tiến giai mà đè ép, Từ Ngôn không thể không đến hỗ trợ. Nói là phân cho hắn một nửa bộ di cốt Yêu vương, thế nhưng bộ hài cốt nặng đến mấy chục vạn cân, đừng nói Hư Đan Nhân tộc mà cả Đại yêu hổ tộc như Thương Mộc và Thương Hổ cũng không thể cầm đi được.

Nhìn thấy di cốt Yêu vương rồi, Từ Ngôn có tràn Linh thức ra ngoài ước lượng bộ hài cốt. Dưới cảm giác của hắn, bộ hài cốt này vô cùng nặng nề.

Bên trong xương cốt không rỗng mà đặc ruột, còn tồn tại một lực lượng nóng rực, như thể bên trong có hỏa diễm đang cháy.

“Đến Yêu vương các ngươi còn không cầm đi được. Chia cho ta phân nửa sao? Lừa thần gạt quỷ…”

Biết rõ đối phương chỉ nói miệng, Từ Ngôn lại một mực không biết phải làm sao.

Không ai mang bộ hài cốt cực lớn kia đi được. Nếu không bị các Đại yêu khác dòm ngó như vậy, thì nó đã không còn an ổn bày ở Thương Hổ lâm này.

Thương Mộc có thể đơn giản chiếm lĩnh Thương Hổ lâm, Đại yêu khác cũng có thể. Cho nên bộ di cốt Yêu vương kia có thể nói là dị bảo, nhưng cũng là một phần gân gà. Có lẽ đám Yêu thú hổ tộc tu luyện bên cạnh di cốt sẽ có chỗ tốt, nhưng với Yêu tộc khác, hoặc với tu sĩ nhân tộc thì lại không có tác dụng gì.

Trừ phi thật sự di chuyển đi được.

“Di cốt Yêu vương, không biết Súc linh quyết có hữu hiệu hay không đây…”

Ngoại trừ con cua xanh nhỏ bò ra khỏi ống tay áo hắn, không ai nghe thấy mấy tiếng lẩm bẩm trầm thấp này cả.

Từ Ngôn không nghĩ nhiều nữa, mà vận chuyển tâm pháp điều chỉnh Linh lực bản thân. Đại chiến chính thức sắp tới, đứng giữa hai Đại yêu quần nhau cũng không phải là chuyện dễ dàng. Sơ sẩy một chút là có thể vẫn lạc như chơi.

Một ngày trôi qua, đại trại đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn không ra nửa điểm máu me hay vết tích đánh nhau. Thương Mộc bày ra thiên la địa võng xong xuôi, chỉ còn chờ Thương Hổ nhảy vào lưới mà vong mạng.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Từ Ngôn đã đột ngột mở mắt ra. Linh lực hắn đã được khôi phục được tới đỉnh phong, có điều thời gian còn chưa tới.

Hắn nghe được có tiếng bước chân rất nhỏ, là hai người, hai nữ nhân.

Cọt kẹt.t.. tttt, cửa phòng bị đẩy ra. Hoa Cơ nhanh chóng tiến vào, lôi kéo theo một nữ tử có vẻ ngoài tương tự như nàng ta.

“Vị này chính là Quỷ Diện đại nhân, ngươi phải hầu hạ cho tốt. Chọc giận Quỷ Diện đại nhân thì tỷ tỷ cũng không cách nào cứu được ngươi.”

Dứt lời, Hoa Cơ lôi kéo nữ tử đẩy vào trong phòng, còn mình thì cổ quái nhẹ nhàng cúi đầu với Từ Ngôn, khẩn cầu: “Hoa Đóa là được ta mang ra khỏi địa lao, mong Quỷ Diện đại nhân tạm thời thu lưu nàng. Với tâm tính của Hổ vương đại nhân, chỉ cần diệt trừ Thương Hổ xong, thì không ai trong đám tu sĩ Nhân tộc bị giam giữ trong nhà lao sống sót được.”

Lúc đầu, trước khi đến Hoa Cơ có truyền âm khẩn cầu là vì muốn đưa muội muội đến ở bên cạnh Từ Ngôn. Nói cách khác, chỉ cần để muội muội nàng trở thành người của Từ Ngôn, Thương Mộc mới có thể mở một mặt lưới giữ lại tính mạng cho Hoa Đóa. Nếu không, Hoa Cơ thừa hiểu với tính cách của Thương Mộc, một khi đánh chết Thương Hổ đoạt lại vị trí Hổ vương lần nữa, chưa chắc đám Yêu tộc bên người Thương Hổ bị giết sạch, nhưng chắc chắn tất cả tu sĩ nhân tộc đều bị giết chết một cách vô tình.

Nhốt vào địa lao chẳng qua chỉ nhằm giảm bớt giết chóc, sợ rằng mùi máu tanh quá nồng sẽ khiến Thương Hổ cảnh giác mà thôi.

Không để Từ Ngôn mở miệng, Hoa Cơ vội vã rời khỏi gian phòng, để lại Hoa Đóa sợ hãi, chân tay luống cuống đứng trong góc tường.

Một tiếng vù vang lên, luồng linh lực vô hình đã khóa kín cánh cửa lại. Hoa Cơ tái nhợt mặt mày, quay đầu nhìn lại.

“Ta chỉ đáp ứng ngươi không giết nàng, cũng không đồng ý cứu nàng. Hoa Cơ, yêu cầu của ngươi có phải quá mức rồi không?”

Ánh mắt Từ Ngôn lạnh lùng, mở miệng nói.

“Quỷ Diện đại nhân, mong ngài đại phát thiện tâm. Nếu để cho Hoa Đóa ở lại địa lao, nàng thật sự chết chắc.” Hoa Cơ không đi ra ngoài được, đành phải quay người cầu khẩn.

“Ngươi là tâm phúc của Thương Mộc, ta chỉ là ngoại nhân. Chẳng lẽ đến muội muội mình mà ngươi còn không bảo vệ được?” Giọng điệu của Từ Ngôn cũng trở nên rét lạnh.

“Đại nhân có chỗ không biết, trước mặt Yêu vương, Hư Đan nhân tộc chúng ta cũng chỉ như đầy tớ mà thôi. Dù ta có được Hổ vương xếp vào dạng tâm phúc ở Thương Hổ lâm, nhưng địa vị tu sĩ là nhân tộc quá thấp. Ta có cầu khẩn Hổ vương đại nhân thì Hoa Đóa cũng không giữ được tính mạng. Trong mắt Đại yêu, thân tình giữa Nhân tộc cũng chỉ là trò đùa, bọn hắn sẽ không để ý tới.”

Hoa Cơ nói ra chuyện tu sĩ Nhân tộc có địa vị thấp kém ở Thương Hổ lâm, nàng cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ mới làm vậy. Chỉ có dị loại như Từ Ngôn, có được vài phần kính trọng của Đại yêu may ra mới giữ cho Hoa Đóa không phải chết. Dù là sau này bị Từ Ngôn mang di thì cũng tốt hơn ở lại Thương Hổ lâm chờ chết.

Từ Ngôn vẫn còn nhíu mày trầm ngâm, Hoa Cơ đã đi tới sau lưng muội muội. Đột nhiên nàng ta tuột y phục Hoa Đóa xuống, một bộ dáng mê người hiện ra.

“Cầu xin đại nhân thương tiếc, bảo vệ nàng một mạng…”

Để lại một câu nói đầy đắng chát, Hoa Cơ quay người lao ra ngoài cửa. Từ Ngôn kinh ngạc, khiến linh khóa kín cửa phòng giảm đi, Hoa Cơ cũng có tu vi Hư Đan, miễn cưỡng đi ra ngoài.

Cọt kẹt…t. tttt một tiếng, cửa phòng cũng bị Hoa Cơ từ bên ngoài đóng lại.

Nữ tử dựa lưng vào cửa phòng, đắng chát thở dài, lẩm bẩm: “Hoa Đóa, tỷ tỷ chỉ có thể giúp ngươi như vậy. Có thể giữ được mạng hay không còn phải xem ở chính ngươi.”

“Quỷ… Quỷ Diện đại nhân, ta… Ta là Hoa Đóa, là muội muội của Hoa Cơ.”

Nữ tử lấy tay che mấy chỗ hiểm, ánh mắt đầy kinh hoảng nói.

Dung mạo Hoa Đóa không tầm thường, tu vi lại không cao, chỉ mới Trúc Cơ mà thôi. Dáng điệu sợ sệt như vậy của nàng này lại rất phù hợp với dáng người tinh xảo trắng nõn kia, kiến cho ai nhìn thấy cũng không kìm lòng mà sinh ra suy nghĩ thương xót.

Từ Ngôn Thở dài, vẫy vẫy tay nói: “Đừng quấy rầy ta tu luyện, ngươi ở một bên chờ đợi chiến sự chấm dứt là được.”

Hoa Cơ không nói lời gì mà giao muội muội cho hắn, nếu Từ Ngôn đuổi đi không khác nào tự tay chôn vùi Hoa Đóa. Dù sao hắn cũng không ở lại Thương Hổ lâm, Hoa Cơ có nhờ vả cũng chỉ là nhờ tới địa vị hắn trong mắt Thương Mộc, thuận tay cứu thêm một tu sĩ nhân tộc cũng được.

Tuy rằng nữ tử Hoa Đóa ở lại có một bộ dáng xinh đẹp thanh tú, nhưng Từ Ngôn không liếc mắt nhìn nhiều, chỉ bảo đối phương mặc quần áo vào rồi ngồi tĩnh tu trong góc.

Một ngày không dài, đêm xuống, đại trại càng thêm yên tĩnh. Ngọn đuốc lớn ngoài cửa trại khẽ lắc lư, tỏa sáng trắng cả một vùng.

Sáng mai, chính là thời điểm ác chiến tiến tới.

Ngay khi vừa tảng sáng, Thương Mộc đã đích thân tới an bài Từ Ngôn chặn đứng đường lui của Thương Hổ. Nhìn thấy trong phòng hắn có thêm một nữ tử, Thương Mộc xem như đã hiểu, chỉ gật đầu không thèm để ý chút nào.