Chương 654: Tiệm thợ rèn

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Có lẽ ba người Trảm Yêu Minh kia không chết, nếu không Hải Đại Kiềm sẽ không kéo lấy thi thể vô dụng đi làm gì, nhìn đối phương đi xa, Từ Ngôn cũng hòa vào đám người.

Đấu giá còn hai ngày nữa sẽ mở ra, thành Ngũ Địa càng lúc càng đông đúc, hàng ngày người người nườm nượp vào thành, có đủ cả tu sĩ thế lực lớn và Yêu tộc từ đủ khắp các nơi hội tụ.

Trên đường cái thập phần náo nhiệt, tiếng rao hàng bên tai không dứt.

Từ Ngôn bước trên đường phố tấp nập, lại dùng mặt nạ che kín mặt, chẳng qua là sắc mặt vẫn luôn biến đổi.

Hắn và Trảm Yêu Minh chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, mặc dù Trảm Yêu Minh bị người đào móc hang ổ vẫn chẳng liên quan gì tới Từ Ngôn hắn. Chẳng qua bảo bối Mập Cửu đã từng để lại ở Trảm Yêu Minh kia lại chính là một kiện Pháp bảo thật sự.

Đến tu sĩ cảnh giới Hư Đan còn không đoạt lấy được, nói rõ kiện pháp bảo kia thập phần nặng nề. Nếu đã không nhúc nhích được, tu sĩ Hư Đan chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.

Chỉ có cường giả Nguyên Anh mới có thể thúc giục được Pháp bảo, mặc dù Hư Đan có thể lấy lên được cũng chỉ thi triển ra kiếm khí mà thôi, căn bản không triển khai được uy lực chính thức. Cầm không được lại không thúc giục được, chỉ có thể trở thành một kiện tử vật vô dụng mà thôi.

Sống chết của Trảm Yêu Minh, Từ Ngôn không muốn quản nhiều. Kiện pháp bảo kia mới là thứ hắn quan tâm ở đây. Với Kim đan quái dị của hắn, nói không chừng thật sự có thể thúc giục pháp bảo. Còn về phần cầm không được thì lại không sao, Súc linh quyết có thể đơn giản giải quyết.

Suy tư về hướng đi của Phí Minh Viễn, Từ Ngôn tùy ý đi lại trên đường. Hải Đại Kiềm nhìn thấy hắn thì sao? Dù bức họa hắn dán đầy trên bố cáo đầu đường, chỉ cần đeo mặt nạ, thay đổi áo bào là rất khó nhận ra được.

Hắn suy nghĩ xem có nên cứu đám người Tiểu Linh Đang cùng Bình thúc ra hay không. Bởi Từ Ngôn không muốn gia nhập Trảm Yêu Minh, lại muốn lấy được Pháp bảo cho nên cách tốt nhất là dùng nhân tình để đổi.

Liên minh Nhân tộc rất hiếm thấy ở Thiên Bắc, cho nên Từ Ngôn không nỡ lừa đảo đám người này, mới định dùng cách cứu người để đổi pháp bảo.

Đinh đinh đang đang…

Tiếng rèn sắt từ một cửa tiệm thợ rèn truyền ra, đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Từ Ngôn.

Cửa hàng thật lớn, đứng ngoài cửa còn có thể nhìn thấy tia lửa tung tóe bên trong, có mấy tráng hán đang vung mạnh tay chế tạo từng kiện binh khí cực đại. Ngoài cửa có một cỗ xe ngựa ngừng lại, còn có không ít hộ vệ bao quanh.

“Phụ một tay, phụ một tay nào!”

Bốn tên tu sĩ Trúc Cơ đang mặc giáp bạc kéo một cái rương lớn từ trong cửa hàng đi ra, cực kỳ cố sức. Vừa ra tới ngoài đã hò hét đồng bạn, lập tức có năm sáu người tiến lên hỗ trợ.

“Nặng vậy! E là không dưới ba ngàn cân.” Một người trong đó kinh hô một tiếng. Mười tên tu sĩ Trúc Cơ cố sức mà còn không nhấc rương lớn lên được.

“Nói nhảm, binh khí của thành chủ sao có thể dưới năm ngàn cân được, ráng sức chút đi.”

Những hộ vệ này hô hào, phí hết khí lực cả buổi mới đặt được rương lớn lên xe. Bánh xe lập tức phát ra một tràng cọt kẹt..t..tttt.

Đợi đến lúc xe ngựa đi xa, Từ Ngôn kinh ngạc đánh giá tiệm thợ rèn này một phen.

Yêu linh hóa hình khinh thường sử dụng đao kiếm bình thường, ít nhất phải là pháp khí mới được, không chỉ phải là loại cực nặng, mà còn cứng rắn đến đáng sợ. Cự chùy của Hải Đại Kiềm không thua gì pháp khí thượng phẩm, Trường Phong kiếm chém vào mà đầy vết rạn, như vậy nhất định thành chủ thành Ngũ Địa cũng có pháp khí thượng phẩm mới đúng.

Có thể rèn binh khí cho thành chủ tuyệt không phải người thường. Chẳng qua là Từ Ngôn không nghĩ ra được sao thành chủ cố ý phái người tới lấy binh khí mà không thu nạp tiệm thợ rèn này để dùng riêng?

Yêu tộc đã định trước là không thông hiểu pháp môn luyện đan luyện khí. Có lẽ thời đại cách đây lâu đời vẫn có Đại yêu luyện chế được pháp khí Pháp bảo, thế nhưng yêu linh hóa hình tuyệt đối không luyện chế ra được. Cho nên chủ nhân tiệm thợ rèn này nhất định phải là tu sĩ Nhân tộc.

Tò mò, hắn tiến vào cửa hàng.

Thấy có khách ghé qua, lập tức một gã sai vặt tươi cười đón chào. Từ Ngôn đeo mặt nạ, nhìn cách ăn mặc không khác với yêu linh hóa hình, cho nên gã sai vặt trong cửa hàng cực kỳ cung kính.

“Có chế tạo được pháp khí hai ngàn cân không?” Từ Ngôn trầm giọng hỏi.

“Pháp khí quá ngàn cân thì chỉ có Tam gia rèn ra, chẳng qua giá trị xa xỉ. Khách quan nhất định cần có pháp khí hai ngàn cân sao?”

“Nói nhảm, gọi Tam gia các ngươi tới gặp ta.” Ngữ khí Từ Ngôn bất thiện. Hắn càng khí phách như thế, đối phương sẽ càng tin tưởng hắn là yêu linh hóa hình.

“Có lẽ khách quan tới tiểu điếm chúng ta lần đầu, Tam gia không thể tiếp khách, mời ngài vào bên trong, mời vào bên trong này.”

Dẫn Từ Ngôn đi vào một tòa nhà gỗ đơn độc phía sau cửa hàng, ngữ khí gã sai vặt cung kính xin chỉ thị, được bên trong đồng ý mới khom người lui ra.

Nghe ra trong phòng truyền đến thanh âm là một nam tử trung niên giọng khàn khàn, Từ Ngôn khẽ nheo hai mắt, bước vào trong gian nhà gỗ đang mở rộng cửa.

Leng keng…

Trong phòng là một gian rèn, một vị tráng hán đầu trọc đang vung mạnh đại chùy, từng nhát từng nhát đập mạnh vào một thanh kiếm bản rộng trong tay, mỗi nhát đều có lực đạo mấy trăm cân. Không bao lâu sau, kiếm bản rộng đã dần dần thành hình.

Ùng ục ục, Đại hán kia thấy thanh kiếm bản rộng không sai biệt lắm, vừa nắm bầu rượu ực một hớp rượu, phun thẳng lên thân kiếm. Lập tức trong phòng bay lên một vùng sương mù.

Dùng rượu tôi kiếm, chuyện mới lạ thế này là lần đầu tiên Từ Ngôn nhìn thấy.

Mùi rượu bốn phía, sương mù tràn ngập, hai luồng kiếm rít truyền đến. Kiếm bản rộng cứ vậy được tế luyện mà ra, chẳng qua người đúc ra thanh kiếm này còn không thèm nhìn, ném thẳng qua một bên.

Một tiếng loảng xoảng, thanh kiếm bản rộng rơi xuống đất, nhà gỗ chấn động một chút. Nhìn qua có vẻ chuôi kiếm bản rộng này nặng chừng hơn ngàn cân.

“Muốn loại vũ khí thế nào?”

Tráng hán đầu trọc lau mồ hôi trên đầu, liếc nhìn Từ Ngôn, cúi đầu tìm kiếm tài liệu. Theo động tác của gã, dưới chân truyền đến tiếng dây xích leng…keng…

“Pháp khí trường đao thượng phẩm, không biết các hạ có thể tế luyện ra được không?”

Từ Ngôn thuận miệng nói, trên chân phải của tráng hán đầu trọc nhếch qua một bên, hiện ra một sợi xích, tản ra vầng sáng đỏ sậm, tuyệt không phải là vật phàm, đầu này móc vào trên đùi tráng hán, đầu kia chôn sâu xuống đất. Cho nên tráng hán kia chỉ có thể hoạt động trong gian nhà gỗ này, không thể đi được ra ngoài cửa lớn nữa là.

Hèn chi gã sai vặt nói Tam gia không tiếp khách, hóa ra chính là bị nhốt.

“Pháp khí thượng phẩm, cần năm thế lực lớn cho phép mới có thể tế luyện, đây là quy củ.”

Nghe nói pháp khí thượng phẩm, tráng hán ngừng động tác, đưa mắt nhìn thanh niên ngoài cửa, nói: “Ngươi là người thuộc trưởng lão thế lực nào? Có lệnh bài không?”

“Không có.” Từ Ngôn thẳng thắn đáp: “Giá tiền gấp đôi.”

“Hai ngàn linh thạch, tài liệu tự chuẩn bị.”

Tráng hán đầu trọc trầm ngâm một chút, trực tiếp ra giá. Giá này rất rẻ so với Thiên Nam, nhưng đặt ở Thiên Bắc thì hai ngàn linh thạch là một con số khổng lồ.

“Hai nghìn linh thạch, giá mắc quá…”

Linh lực Từ Ngôn khẽ động, mặt nạ rút đi, hiện ra chân dung nói: “Trước đây không lâu bị người liên lụy, phế mất một kiện pháp khí thượng phẩm. Trảm Yêu Minh các ngươi không thể bồi thường ta một kiện sao?”

Một câu Trảm Yêu Minh vừa ra, ánh mắt vị tráng hán tên Tam gia lập tức lạnh lẽo, gắt gao nhìn thẳng vào thanh niên ngoài cửa.

“Các hạ rốt cuộc là ai, Thiết Tam Mộc ta chưa từng gặp qua ngươi.”

“Ta là ai?” Từ Ngôn cười nhạt một tiếng, cũng không khách khí, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống nói: “Hỏi Minh chủ các ngươi chẳng phải sẽ biết sao?”

Dứt lời, ánh mắt Từ Ngôn quét về một góc sâu trong nhà gỗ. Trong mắt trái của hắn, một con luyện hồn loại hổ đang yên lặng không một tiếng động ngồi nơi góc tường, đúng là đầu luyện hồn mãnh hổ của Phí Minh Viễn.