Chương 941: Thay xà đổi cột

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vào lúc giữa trưa, bãi biển đảo Lâm Uyên đã tụ tập đông đúc tu sĩ.

Cũng như hôm qua, tu sĩ đảo Lâm Uyên và đảo Bát Lan mỗi bên một phía, chừa một khoảng đất trống ngay giữa bãi biển.

Tu sĩ đảo Lâm Uyên dưới sự cầm đầu của đại sư tỷ Vương Chiêu tới đây có hơn ngàn người, còn sau lưng Tam công tử Liễu Tác Nhân cũng chỉ có hơn trăm người mà thôi. Chẳng qua khí thế tu sĩ đảo Bát Lan cũng không yếu, tên nào tên nấy đều trợn trừng mắt đằng đằng sát khí.

Ngày hôm qua đệ tử Luyện Khí Kỳ tỷ thí, lực lượng đảo Lâm Uyên thắng một bậc, ba trận thắng hai. Hôm nay nếu như thi đấu Trúc Cơ cảnh còn có thể thắng được đảo Bát Lan thì coi như đại hoạch toàn thắng.

Dù thắng hay bại, đối với đám đệ tử hải đảo hai phe đều tạo thành một loại động lực tu luyện, cũng là tình huống mà cả hai đảo chủ đều muốn thấy. Cho nên môn nhân hai bên mới thường có những trận đấu lén lút thế này.

“Nổi sóng rồi hả?”

Đứng ở bờ biển có thể thấy được nước biển dưới chân đang từng lớp từng lớp cọ rửa bãi biển. Bờ biển so với mấy ngày trước có thêm vài điểm khác biệt.

Sóng biển mãnh liệt hơn vài phần.

Hiện tượng triều tịch này không có gì ngoài ý cả. Từ Ngôn không nghĩ nhiều. Lúc này sau lưng hắn đã truyền đến tiếng các đệ tử hò hét. Đã gần trưa, tỷ thí Trúc Cơ cảnh sắp bắt đầu.

Từ Ngôn thu ánh mắt nhìn về phía biển rộng lại, đi tới cạnh Vương Chiêu, tay trái cầm theo thanh pháp khí trường đao.

Phía đối diện là Tam công tử mặc một thân áo gấm đầy ngạo nghễ, tay cầm một thanh trường kiếm đầy uy phong. Đứng cạnh Liễu Tác Nhân là một thanh niên lạ lẫm, gương mặt phổ thông, cũng đang cầm trường kiếm trong tay…

Vị đệ tử Luyện Khí Kỳ có tướng mạo bình thường này chính là đối thủ của Từ Ngôn, còn Liễu Tác Nhân thì giao thủ với Vương Chiêu.

Đặc thù của trận đấu này là có hai người hợp thành một tổ, một Trúc Cơ một Luyện Khí. Kiểu thi đấu này chưa từng xảy ra ở trước đó, bởi tu sĩ Luyện Khí Kỳ không hề có trợ lực nào với tu sĩ Trúc Cơ cả.

Chính thức phân ra thắng bại đều dựa cả ở Vương Chiêu và Liễu Tác Nhân. Chỉ cần có một người chiến thắng, dù đệ tử Luyện Khí Kỳ có thắng hay bại thì cũng không thể chống lại được Trúc Cơ.

Đệ tử Luyện Khí Kỳ nhìn qua vướng tay vướng chân, căn bản cũng chỉ có thể biểu diễn cùng đối thủ một trận, không cần phải vận dụng toàn lực. Bởi căn bản thắng bại của Luyện Khí cũng không quan trọng.

“Nếu như không địch được, lập tức trốn ngay sau lưng ta.” Vương Chiêu thấp giọng nói với Từ Ngôn, ánh mắt khóa chặt Liễu Tác Nhân.

Với Vương Chiêu mà nói, trận chiến này vô cùng trọng yếu, liên quan tới chuyện có thể hủy bỏ hôn ước được hay không. Chỉ cần nàng thắng, sau này sẽ không còn liên quan gì tới Liễu gia nữa.

Vì vận mệnh của mình, vị đại sư này đã quyết liều mạng tỷ thí. Từ Ngôn đứng cạnh nàng đầy ngây ngốc, cũng nhìn chằm chằm vào đối thủ của mình.

“Thắng bại nhờ vào một trận chiến này! Bắt đầu đi!”

Liễu Tác Nhân khẽ quát một tiếng, mắt nổi lên hung tợn, chân đạp mạnh xuống lún vào trong cát. Sau đó gã hất mạnh chân lên, còn chưa ra tay đã hất tung một mớ cát bay đầy lên phía trước.

Sau khi hất cát làm mù mịt chiến trường, Liễu Tác Nhân phi thân lên phóng tới Vương Chiêu. Tên môn nhân đảo Bát Lan Luyện Khí Kỳ bên cạnh gã cũng đồng thời tấn công Từ Ngôn.

“Làm như trẻ con đánh nhau hay sao mà còn hất cát!”

“Tên khốn âm hiểm!”

“Đại sư tỷ cẩn thận đất cát đấy!”

Đám môn nhân đảo Lâm Uyên ngay ngắn hò hét trợ uy đại sư tỷ nhà mình. Bên phía môn nhân đảo Bát Lan cũng không yếu thế, tên nào tên nấy hò hét rung trời. Bờ biển thoáng cái đã ầm ĩ cả lên.

Cát đất bay mù, bốn bóng người lập tức bùng nổ. Trận thi đấu đã chính thức bắt đầu.

Nằm ngoài dự liệu của mọi người… Tràng tỷ đấu này vừa mới bắt đầu đã xuất hiện bất ngờ.

Trường kiếm của Liễu Tác Nhân chỉ thẳng đến cổ họng Vương Chiêu, tốc độ cực nhanh, kiếm rít soàn soạt. Vương Chiêu nhanh chóng bạt ngang kiếm che chắn, đồng thời vận chuyển linh khí mạnh mẽ, hào quang trên kiếm sáng rực.

Một tiếng choang vang lên…

Trường kiếm của Tam công tử bị đánh bay lên cao hơn nửa trượng, cả gã cũng bay ngược ra, rõ ràng đã bị một kích đánh văng tung tóe!

Chỉ dùng phòng ngự đã đánh văng đối thủ không làm Vương Chiêu cao hứng, mà ngược lại trên mặt nàng đã xuất hiện vẻ giật mình kinh hãi.

Lúc này nàng đã nhận ra không đúng. Bởi vì uy lực một kích toàn lực của Liễu Tác Nhân quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ ở trình độ Luyện Khí Kỳ, căn bản không đạt được tới Trúc Cơ.

Thay xà đổi cột!

Vương Chiêu vừa mới xuất hiện suy đoán này, lòng đã trầm xuống định rống to lên một tiếng cảnh báo Từ Ngôn có nguy hiểm.

Tam công tử trước mặt nàng tuyệt không phải là gã ta, mà là một tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Như vậy đối thủ của Từ Ngôn mới thật sự là Liễu Tác Nhân!

Tên tu sĩ Luyện Khí có tướng mạo bình thường của đảo Bát Lan nhe răng cười, trường kiếm chém ra. Một kiếm này của gã mang theo uy lực Trúc Cơ hậu kỳ, coi như có là đệ tử Luyện Khí Kỳ đỉnh phong cũng không cản được. Tên tiểu nhân đáng giận kia tất phải bị cắt thành đầu thân hai phần dưới kiếm này!

Liễu Tác Nhân không tính là tinh thông bản lĩnh hóa trang, chỉ có điều trên đảo Bát Lan có vị trưởng lão Kim Đan là cao thủ hóa trang. Hơn nữa lần này ông ta cũng đi theo tới đảo Lâm Uyên.

Để giết chết Từ Ngôn, Liễu Tác Nhân còn dùng cả thuật cải trang biến đổi dung mạo, lại cải trang tên môn nhân Luyện Khí Kỳ thành chính gã. Do đó gã đã thành công che giấu được ánh mắt của đám người đảo Lâm Uyên, lấy mạnh hiếp yếu thành công. Thủ đoạn nham hiểm này có thể nói là vô cùng sắc bén!

Mắt thấy sắp tới mục tiêu, khóe miệng Liễu Tác Nhân không khỏi phủ đầy đắc ý.

Dưới một kích toàn lực của gã, đối phương đừng mong sống sót. Coi như Vương Chiêu có phát hiện ra cũng đã trễ, một tên đệ tử Luyện Khí Kỳ tuyệt đối không thể tránh được một kiếm này.

Liễu Tác Nhân đoán không sai. Quả thật Từ Ngôn không chạy trốn, hơn nữa vẫn còn giữ nguyên bộ dáng ngốc nghếch, đến chuôi pháp khí trường đao hạ phẩm không nhập lưu kia còn không kịp nhấc lên.

Không chỉ không nâng thanh trường đao bên tay trái, Từ Ngôn còn vung tay phải ra khiến Liễu Tác Nhân thầm cười to không thôi.

Tên đần độn này chết chắc rồi…

Câu chửi thầm vừa xuất hiện, Liễu Tác Nhân chợt phát hiện trong tay phải đối phương nắm thứ gì đó. Gã còn chưa nhìn kỹ thì từng tiếng gió rít đã kéo tới.

Vèo! Vèo! Vèo!

Có tổng cộng năm tiếng tiếng xé gió xuất hiện, sau đó là một tiếng ầm giòn vang.

Lúc trường kiếm Liễu Tác Nhân sắp chém tới Từ Ngôn, vị Tam công tử đã hóa trang này chợt đơ cứng cả người. Trên trán, hai vai trái phải và hai đầu gối bị dán lên năm tấm bùa.

Từ Ngôn không đưa tay đánh phi thạch mà đánh ra năm tấm bùa hạ phẩm, Định Thân phù.

Kỳ thật Liễu Tác Nhân hóa trang rất cao minh, trước khi gã ra tay Từ Ngôn cũng không phát hiện ra. Hắn lại không cách nào vận dụng được linh thức để cảm giác. Chỉ đến khi Tam công tử giả mạo hất cát lên mới khiến Từ Ngôn phát hiện đối thủ có điểm khác lạ.

Cùng giai đối chiến với nhau sao phải dùng đến đất cát làm mù mịt chiến trường làm gì? Nếu như người ta đã cố tình, tất phải có mục đích. Chưa kể vẻ đắc ý cùng hận ý trong mắt đối thủ của hắn cũng đủ để Từ Ngôn kết luận gã này không đơn giản.

Dù sao lúc trước hắn vẽ ra cả trăm lá bùa, trong đó có tới hơn hai mươi tấm Định Thân phù. Nếu đối thủ đã quái lạ như vậy, Từ Ngôn đành tung ra một chút bùa vậy. Dùng bùa chú như phi thạch đánh ra.

Một tấm Định Thân phù hạ phẩm đủ định trụ tu sĩ Luyện Khí Kỳ nhưng nếu phải đối phó với tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ thì có hơi kém một chút. Coi như năm tấm thì tu vi Trúc Cơ hậu kỳ cũng có thể gồng mình dứt ra được.

Xoạt!

Năm tấm Định Thân phù bị xé mất. Tam công tử còn chưa kịp chém ra một kiếm thì lại có bóng đen lóe lên, tấm Định Thân phù thứ sáu đã đánh tới trước mặt, dán thẳng lên mặt Liễu Tác Nhân.

“Rách hết cho ta!”

Liễu Tác Nhân gào thét, hai mắt đỏ bừng. Trong cơn giận dữ, gã bắt đầu khởi động linh khí, khí tức cường hoành quanh người bùng lên xé rách tấm bùa kia ra. Thế nhưng tiếng gió rít lại xuất hiện, một tiếng bộp vang lên, tấm bùa thứ bảy đã đến.