Chương 470: Thế thân

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ Ngôn đang xem xét giải dược thì Phỉ lão tam đã bu lại. Phát hiện đối phương tới đây, hắn bèn cất giải dược đi, nói: “Đi, đi khu Đông.”

Phỉ lão tam cúi đầu khom lưng dẫn đường, vẻ mặt Từ Ngôn lại như suy nghĩ không thôi.

Vừa rồi chỉ vội vàng nhìn lướt qua, thế nhưng trong mắt trái Từ Ngôn lại thấy bề ngoài giải dược kia có vài điểm đen, như thể một loại dấu vết kỳ quái nào đó.

Mắt phải không nhìn ra, mắt trái lại có thể nhìn thấy nói rõ vết tích đó vô cùng mờ mịt. Những người khác căn bản không phát hiện ra được.

Chẳng lẽ giải dược bị người ta động tay chân?

Từ Ngôn mang đầy nghi hoặc đi theo Phỉ lão tam tới một khu cư trú đệ tử khổng lồ khác cách đó cũng không xa.

Đệ tử Thiên Quỷ tông ở khu Đông rất nhiều, gần gấp đôi khu Tây. Khắp khu cư trú đều có thể nhìn thấy người người đi lại, đồi núi hai bên còn có người đang luận bàn kiếm pháp. Quảng trường rộng kia vẫn có Sát Huyết đài, chẳng qua đài đá vắng vẻ, căn bản không ai bén mảng gần đó.

So với khu Tây, khu Đông giống với tông môn tu hành hơn nhiều. Dù nơi đây vẫn là tà phái, vẫn có đồng môn tàn sát nhưng không quá nhiều. Nếu không có lẽ đệ tử Thiên Quỷ tông đã sớm bị đồng môn giết sạch. Đã không có đệ tử thì tông môn cũng sẽ dần dần suy bại mà thôi.

Nhìn cảnh tượng khu Đông như vậy, Từ Ngôn thầm thở dài một hơi. Hắn bị phân đến khu Tây quả nhiên là không may mà.

Mới vừa vào khu Đông đã có một gia hỏa gầy teo tiến lên hỏi han. Gã này có vẻ rất thân thiết với Phỉ lão tam. Có người hướng dẫn, Từ Ngôn nhanh chóng đi vào một loạt phòng trống sâu phía trong khu cư trú.

“Triệu Lĩnh ở bên kia. Kẻ này rất thành thật, rất ít khi ra khỏi cửa.”

Tên gầy dẫn đường nói một câu, Từ Ngôn mỉm cười cảm ơn. Rồi để Phỉ lão tam ở ngoài, tự mình gõ cửa. Nghe thấy bên trong có tiếng ho khan, hắn mới đẩy cửa vào.

Gian phòng hơi tối tăm, vừa vào cửa đã nghe thấy mùi thảo dược khá nồng, có một cái lò đặt trên bếp như đang nấu thứ gì đó, sôi sùng sục đầy bong bóng.

Trên giường phía sâu bên trong là một trung niên gầy gò, ánh mắt vô thần, vừa rồi cũng chính người này ho khan.

“Triệu sư huynh.”

Từ Ngôn quét mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào người gã trung niên kia. Miệng chào sư huynh, nhưng đáy mắt đã có chút kinh ngạc hiện lên.

Mắt trái của hắn lại thấy được trên người của đối phương đang tản ra một luồng hắc khí cổ quái. Mà loại hắc khí này thể hiện cho cái khí tức chỉ có âm quỷ mới có thể mang theo.

“Ngươi là?”

Triệu Lĩnh nheo mắt, ánh mắt lộ đầy vẻ trống rỗng mê mang.

“Sư đệ Từ Ngôn, cùng quê với Triệu sư huynh đây a.” Từ Ngôn bình tĩnh nói, đồng thời đưa Quỷ Môn lệnh tới.

Tiếp nhận lệnh bài rồi nhìn ngó tỉ mỉ một lúc, Triệu Lĩnh mới mỉm cười nói: “Quả nhiên là đồng hương, khục khục khục, đã đến đây thì đều là người một nhà cả. Đây là chút quà quê, mang về nếm thử đi, khục khục khục.”

Vừa ho khan, Triệu Lĩnh vừa lấy ra một viên đan dược ném qua cho Từ Ngôn.

“Đa tạ Triệu sư huynh.” Từ Ngôn nhận lấy đan dược, lên tiếng nói tạ ơn đầy cung kính.

“Trở về đi, nếu như có chuyện ta sẽ cho người tìm ngươi.” Triệu Lĩnh khoát tay áo, cũng không nhiều lời. Từ Ngôn tức thì gật gật đầu đi ra khỏi phòng.

Thuận lợi nhận được giải dược nhưng sắc mặt Từ Ngôn lại không chút cao hứng. Lúc hắn chuẩn bị rời khỏi khu ốc xá này, ánh mắt như tùy ý lướt qua một gian phòng khác cách không xa chỗ ở của Triệu Lĩnh.

“Từ gia, không ôn chuyện thêm một lúc nữa sao, nhanh như vậy đã rời đi?” Phỉ lão tam đang cười cười nói nói với tên dẫn đường kia, nhìn thấy Từ Ngôn đi ra vội hỏi.

“Thân thể của hắn không tốt lắm, không tiện quấy rầy nhiều. Tiếp đón một phen như vậy đã đủ tâm ý rồi.”

Từ Ngôn cũng làm bộ một chút rồi rời đi, đến lúc đi xa rồi mới như tùy ý hỏi tên gầy gò dẫn đường.

“Gian phòng cách phòng của Triệu Lĩnh hai gian là của ai ở vậy?”

Tên dẫn đường kia gãi gãi đầu, quay lại nhìn thoáng qua, đếm kỹ gian phòng Từ Ngôn hỏi rồi mới cười nói: “Gian phòng ốc kia sao? Là của một gã nhát chết tên là Trương Mậu. Theo lý mà nói, Trương Mậu này tu luyện đã tầm mười năm, thế nhưng sợ nhất là động thủ với người, đến luận bàn cũng không dám. Chúng ta gọi hắn là tên nhát chết.”

Trương Mậu…

Từ Ngôn nhớ kỹ cái tên không có gì đặc biệt này, sau đó theo Phỉ lão tam đi ra khỏi khu Đông.

Đi trên con đường giữa những đống cát đen kia, Từ Ngôn vẫn luôn nghĩ tới thứ mà mắt trái mình nhìn thấy lúc nãy.

Trên người Triệu Lĩnh tồn tại một chút Âm khí cổ quái. Tình huống này có thể là bị bố trí Quỷ vật phụ thể. Rời khỏi nơi ở của Triệu Lĩnh, Từ Ngôn còn nhìn thấy một tia Âm khí mỏng manh kết nối với phòng Triệu Lĩnh. Mà phần cuối của tia Âm khí đó chính là chỗ ở của Trương Mậu.

Thế thân!

Xem thấu chân tướng Triệu Lĩnh, Từ Ngôn không chút biểu hiện lạ nhanh chóng rời đi.

Xem ra đệ tử Tự Linh đường lẩn vào Thiên Quỷ tông nhiều năm quả nhiên không phải là phàm phu. Đến liên hệ với đồng môn cũng chỉ dùng thế thân ra mặt, còn chân thân của mình vẫn luôn ẩn nấp núp trong bóng tối.

Loại người này lòng dạ thâm sâu, chỉ cần giải dược là thật thì tốt nhất không nên giao tiếp cùng đối phương nữa.

Đạt được giải dược rồi, Từ Ngôn có nhìn sơ qua. Bề mặt giải dược của mình cũng có vết đen quỷ dị giống hệt như giải dược của Lưu Khuê.

Có lẽ giải dược không giả.

Nếu như giống với giải dược của Lưu Khuê, nói rõ đối phương không nhằm vào một người riêng lẻ nào cả.

Chẳng lẽ vì muốn khống chế đám đệ tử chính phái ăn giải dược vào mà Triệu Lĩnh đã động tay động chân?

Nghĩ đến khả năng này, Từ Ngôn thầm hừ lạnh một tiếng.

Tự Linh đường muốn đảm bảo tân đệ tử phải bái nhập vào tà phái mà ép buộc mỗi người phải nuốt độc đan. Nếu nhận được giải dược ở Thiên Quỷ tông này, không thể không nói sẽ có vài người nảy sinh ý niệm bỏ trốn. Bởi như vậy, Triệu Lĩnh không thể khống chế được mấy người khác, chỉ có động chút ít tay chân trên giải dược mới có thể khống chế đám đệ tử chính phái kia được.

Với thủ đoạn của Hứa gia, có làm ra chuyện âm hiểm như thế cũng không tính là bất ngờ gì. Ngoại trừ việc hắn thầm mắng hai tiếng ra thì chỉ còn cách trở về rồi nghiệm chứng đan dược sau mà thôi.

“Từ gia, mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt chứ? Không có bị tiếng kêu rên nửa đêm đánh thức chứ?” Trên đường nhàn rỗi, Phỉ lão tam cảm thấy buồn miệng bèn hỏi một câu.

“Ngươi cũng nghe thấy tiếng kêu khóc rồi hả?” Từ Ngôn nghi ngờ

“Ngày nào mà không nghe được? Ta nghe thấy đã nhiều năm rồi.” Phỉ lão tam quyệt miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Lão điên kia cứ mỗi nửa đêm là phát bệnh, mỗi lần phát bệnh thì kêu khóc như quỷ than vậy. Lúc mới tới khu Tây ta còn tưởng khu Tây phát sinh chuyện ma quái kia đấy, về sau mới biết là cứ mỗi khi trời tối thì lão điên lại kêu rên.”

Nghe nói là một lão điên khùng, Từ Ngôn không hứng thú nghe tiếp nữa.

Khu Tây còn có chuyện tùy tiện giết người, thì chuyện có người điên cũng không tính là ngoài ý.

“Từ gia, ngài nói xem. Một trưởng lão cảnh giới Hư Đan mà cả ngày điên điên khùng khùng, khóc la như con nít. Thế thì loại người này còn sống có ý nghĩa gì? Nếu là ta à, sớm đã tự cắt cổ mình rồi.”

Phỉ lão tam vô tình nói ra lý do khiến Từ Ngôn nghe được mà cả kinh.

“Tên điên Hư Đan cảnh?” Từ Ngôn ngừng chân hỏi: “Khu Tây có cả trưởng lão cư trú?”

“Không tính là trưởng lão, chỉ là một tên điên mà thôi. Nhìn ai cũng nói người ta là quỷ, bị hù giật mình cũng đủ dọa lão khóc được a.”

Nói đến lão điên trong khu Tây, Phỉ lão tam cười nhạo nói: “Lão điên kia tên là Kim Hào. Nghe nói trước kia là một trưởng lão Hư Đan, về sau biến mất nhiều năm, lúc trở lại tông môn thì đã biến thành điên dại thế kia rồi. Lão ta ở phòng cuối cùng sâu bên trong khu Tây, mỗi đêm đều kêu khóc đến vài canh giờ đấy.”