Chương 336: Cái chết của Lê Dịch Tiên

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một nam nhân, phải bảo vệ vợ con mình.

Năm năm trước Bàng Vạn Lý đã mất đi vợ mình, mấy tháng trước thiếu chút nữa lại mất đi đứa con gái. Ông ta thừa hiểu tính tình Bàng Hồng Nguyệt, nếu Hứa Kính Chi đạt được mục đích, nhất định con gái lão sẽ đồng quy vu tận cùng đối phương.

Một tên Hứa Kính Chi căn bản không dám dùng thủ đoạn hèn hạ này. Cho nên Bàng Vạn Lý chắc chắn chỉ có thể là Hứa Chí Khanh xui khiến Hứa Kính Chi. Cho nên hôm nay, ông ta quyết định tự tay chém đầu Hứa Chí Khanh xuống!

Bước lên đài đấu, vốn là Bàng Vạn Lý ôm theo mục đích báo thù mà đến.

Hứa Chí Khanh phát hiện ra mục đích của Bàng Vạn Lý thì đã trễ, thế nhưng nhờ vào tu vi thâm hậu, dù Bàng Vạn Lý dốc sức liều mạng cũng chưa chắc giết chết được lão.

Cục diện đã sớm định là lưỡng bại câu thương. Thương thế như vậy, hai người căn bản không còn sức đấu tiếp. Bên Hứa gia có cao thủ đón đỡ lấy Hứa Chí Khanh, còn Bàng gia có Bàng Hồng Nguyệt chạy ra đầu tiên đỡ lấy phụ thân mình.

Hai nhà Bàng Hứa thi đấu thiếu chút nữa là cùng chết với nhau. Tranh đấu giữa hai nhà Lê gia và Vạn gia cũng không tốt đẹp hơn.

Lê Cảnh Điền bị thương không nhẹ, một chân đầm đìa máu tươi. Bụng phệ của Vạn Đại Tài có hai vết cứa thật sâu, mỡ máu lòi ra, nhìn qua mà kinh người.

Hai trận thi đấu, kết cục cả hai đều là lưỡng bại câu thương, một loại cục diện chưa từng xuất hiện trong các cuộc tranh đoạt Đông gia bao năm qua.

Kết cục nằm ngoài dự liệu chẳng những khiến người trong Tứ đại gia tộc trợn mắt há hốc mồm, đến xung quanh cũng lặng ngắt như tờ. Cao thủ Trúc Cơ quả thực đánh nhau rất đặc sắc, nhưng cũng quá mức máu tanh tàn nhẫn. Thậm chí không thiếu kẻ nhát gan ngất xỉu.

“Bên kia có khói bốc lên, hình như có hỏa hoạn!”

“Phương Bắc, hình như là ở phố lớn Ngọc Phúc.”

“Lão Lý, nhà ngươi ở phố lớn Ngọc Phúc mà, nhanh về coi nhà đi.”

Lửa cháy phía xa khiến không ít người gấp gáp, có người kinh ngạc nói: “Thế lửa không nhỏ a, nhà ai hỏa hoạn vậy, không phải là Bàng gia sao?”

Bàng phủ, tọa lạc ở phố lớn Ngọc Phúc.

Từ xa đã nhìn thấy lửa lớn, từng luồng khói đặc ngút lên. Lúc này đột ngột có một bóng người từ trong đội ngũ Bàng gia đứng dậy, trượng đầu rồng chống đỡ từ đám người vọt ra ngoài. Đúng là lão tổ tông Bàng gia.

Tu hành giả Trúc Cơ cảnh không thể so được với cao thủ Hư Đan ngự khí phi hành. Bàng Phi Yến bay ra ngoài cũng khiến cho đám người bên ngoài quảng trường lập tức kinh hô lên.

Có thể bay được mới chính thức là cường nhân. Dù sao trong lòng mỗi người, nhìn thấy các gia chủ đánh giết nhau không đáng kinh sợ bằng việc nhìn thấy người ta bay lên trời.

“Hầu gia, ngươi không đi qua Bàng phủ dập lửa hay sao?”

Lê Dịch Minh nhìn qua phương hướng lão tổ tông Bàng gia bay đi, không khỏi nghi hoặc hỏi. Y nói cả buổi vẫn không thấy Từ Ngôn đáp lại câu nào. Hắn chỉ đang ngẩn người nơi đó. Hơn nữa không ai phát hiện ra, xung quanh có không ít bóng người với ánh mắt lạnh như băng đang dần chen lấn lại gần hắn.

Hỏa hoạn, đích xác là ở ngay Bàng phủ. Điểm này Từ Ngôn thừa biết, chẳng qua hắn đang bận suy tư nên phớt lờ Lê Dịch Minh mà thôi.

Từ lúc ban đầu đưa nửa cây quạt giấy làm tín vật, đến lúc sau thuận lợi định thời gian đánh lén Vạn gia với Tiêu Lôi, Từ Ngôn cảm thấy có nhiều chỗ không thích hợp. Trước đó hắn chỉ nghĩ tới thù hận giữa Lê gia và Hứa gia, cho rằng mình đã tính sót đến chuyện của Lê Dịch Tiên. Thế nhưng tới bây giờ, Từ Ngôn mới giật mình. Mọi chuyện tiến triển dường như không như hắn dự tính.

Hắn nghĩ tới cái chết của Lê Dịch Tiên.

Lê Dịch Tiên bị Hứa Kính Chi và Tiêu Mộng tính kế giết chết, điểm này không có gì đáng bàn. Thế nhưng quá trình giết chết Lê Dịch Tiên lại có một mấu chốt quan trọng bị bỏ quên.

Nơi mai phục ở ngoại thành, cách kinh thành mười dặm. Vì sao cuối cùng Lê Dịch Tiên lại chết ở miếu Thành Hoàng gần cửa thành?

Hắn phỏng đoán, năm đó Hứa Kính Chi và Tiêu Mộng mai phục Lê Dịch Tiên Lê gia, lấy tu vi Tiên Thiên Ngũ mạch, một kẻ Tiên Thiên Tứ mạch cùng một số thủ hạ cũng không vây được Lê Dịch Tiên, lại để y chạy thoát về đến kinh thành. Đến khi Lê Dịch Tiên chưa kịp chạy đến cửa thành đã bị người ta bắt đến miếu Thành Hoàng, lúc đó mới bị giết chết không để lại dấu vết. Bởi vì chỉ có như vậy, người ngoài mới không nhìn được ra chân tướng.

Cửa thành là nơi náo nhiệt nhất, người ra kẻ vô ngày ngày không dứt. Nếu có án mạng xảy ra, tất sẽ có nhiều người nhìn thấy.

Lê gia vẫn không tìm ra được chút manh mối gì, cũng không có nhân chứng nhìn thấy Lê Dịch Tiên bị giết chết.

Lúc ấy tu vi của Lê Dịch Tiên đã là Tiên Thiên Ngũ mạch. Chỉ có cao thủ Trúc Cơ mới có thể bắt một kẻ Tiên Thiên Ngũ mạch mà không gây ra chút động tĩnh nào mà thôi.

Nghĩ tới chân tướng cái chết của Lê Dịch Tiên, đồng tử hai mắt Từ Ngôn càng là co rút lại. Rốt cuộc hắn đã biết chỗ nào không đúng.

Chẳng lẽ người giết chết Lê Dịch Tiên không phải là Tiêu Mộng hay Hứa Kính Chi, mà là Tiêu Lôi?

Trừ phi đích thân Hứa Chí Khanh ra tay, bằng không chỉ có thể là môn chủ Chỉ Phiến môn ra tay giết chết Lê Dịch Tiên mà thôi.

Năm ngoái, Tiêu Lôi đã tới kinh thành.

Suy đoán ra điều này, đáy lòng Từ Ngôn không khỏi rét lạnh.

Lúc ở quán rượu nơi phường thị, hắn từng nghe Tiêu Mộng nói năm ngoái có gặp qua Hứa Thiếu Diêm. Nếu năm đó quả thật Tiêu Lôi giết chết Lê Dịch Tiên, như vậy năm ngoái có thể Tiêu Lôi cũng đã gặp mặt Hứa thiếu Diêm!

Mối thù truyền kiếp giữa Lê gia và Hứa gia chỉ là một sơ hở mà thôi. Chính thức chí mạng chính là thân phận mà Từ Ngôn đã từng sử dụng trước mặt Tiêu Lôi.

Tiêu Lôi chưa từng gặp qua thập thất Thái Bảo của Quỷ Vương môn, nhưng đã từng gặp Hứa Thiếu Diêm. Từ Ngôn lợi dụng tên tuổi Hứa Thiếu Diêm lừa gạt Tiêu Lôi, vậy chẳng phải lúc hắn vừa báo danh thì đã bị lộ tẩy rồi sao?

Nghĩ tới đây, Từ Ngôn chợt tỉnh ngộ. Cách đó không xa, chỗ ngồi của Bàng Phi Yến đã trống không.

Không hay…

Mục đích của Từ Ngôn khi dẫn dụ Bàng Phi Yên đi là nhằm khiến Chỉ Phiến môn không cố kỵ động thủ với Vạn gia. Mà ý định của hắn cũng chỉ để Bàng Phi Yến giả đò qua đó một thoáng rồi trở lại, đi nhanh về nhanh. Chỉ cần có cường giả Hư Đan cảnh tọa trấn, hỗn chiến có phát sinh thì Bàng gia vẫn bình an vô sự. Thế nhưng lúc này Bàng Phi Yến rời đi, cục diện càng thêm khó khống chế.

Một cảm giác nguy hiểm như độc xà chạy lên não hắn. Từ Ngôn suy đoán lúc đó Tiêu Lôi cũng lừa gạt chính mình. Lúc đó mưu mô tương kế tựu kế, không chỉ có Từ Ngôn hắn mà còn có cả môn chủ Chỉ Phiến môn nhìn qua không khôn khéo cho lắm nữa. Hơn nữa có vẻ như mưu đồ của Hứa gia và Chỉ Phiến môn vẫn luôn giữ vững, chẳng qua có thể thay đổi mục tiêu mà thôi.

Tính kế Lê gia quả thật có thể loại trừ được một minh hữu của Bàng gia. Thế nhưng nếu có cơ hội trực tiếp làm Bàng gia trọng thương, nhất định Hứa Chí Khanh sẽ không để ý đến Lê gia nhỏ yếu nữa. Mà cơ hội này, chính là kẻ ở rể của Bàng gia!

Thừa cơ giết chết Từ Ngôn đang mang thân phận con tin, tất khiến Bàng gia bước bước lâm nguy. Chẳng những Bàng gia phải gánh chịu hết thảy mọi trách nhiệm, gián tiếp hại chết công chúa Đại Phổ được gả cho Tề quốc, còn gánh lấy lửa giận của Hoàng đế. Lúc đó, với Bàng gia thì đó không thua gì một trận kiếp nạn. Hơn nữa nếu Chỉ Phiến môn ra tay, Hứa gia không cần phải đếm xỉa gì đến. Dù sao gây nên chuyện là tà phái, không có liên quan gì đến Hứa gia bọn họ.

Chẳng lẽ người bọn hắn muốn đối phó…là ta!

Trong lòng Từ Ngôn vừa kinh hô, thì bên phía đối diện đã có người chửi ầm lên, mấy chén trà chứa sâu lông cũng bị đám đệ tử Hứa gia đập nát. Bọn chúng chỉ vào đám người Vuong Bát Chỉ quát mắng không thôi.

Lấy tiếng chén vỡ làm hiệu, không nghĩ phần đại lễ mà Từ Ngôn chuẩn bị cho Vạn gia lại rơi lên đầu mình. Mấy chiếc chén vừa vỡ nát, hơn mười thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đồng loạt từ sau lưng Từ Ngôn đâm thẳng tới. Lúc trước xung quanh là đám dân chúng xem náo nhiệt, hiện tại lập tức đã biến thành võ giả Tiên Thiên cả. Đáng sợ hơn nữa là trong vô số kiếm quang lao đến đó, có một đạo kiếm khí kinh khủng cách không bổ xuống gáy Từ Ngôn.