Chương 1077: Phong Thái Hoa khác thường

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bên ngoài Lưỡng Nghi viên, dưới chân núi thứ mười, bản thể Phong Thái Hoa đang ngồi xếp bằng trước cửa vào hang động vốn đang nhắm mắt bất động chợt mở to hai mắt ra.

Trong đôi mắt đẹp mang theo đầy khiếp sợ, sau đó đồng tử mắt co rút lại như thể gặp phải chuyện gì không thể tin được.

Một tiếng hô khẽ vang lên trong miệng bản thể Phong Thái Hoa. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần mang theo vẻ xấu hổ, hai má ửng đỏ. Lúc này vị thiên kiêu Địa Kiếm tông chợt đưa hai tay che lấy ngực mình.

“Ngươi muốn chết!”

Tiếng mắng thầm của nàng ta còn kèm cả run rẩy khó nhận ra, khí tức cũng trở nên phập phồng. Trong mắt nàng ta mang đầy vẻ phẫn nộ và xấu hổ không cách nào ức chế được, tâm thần chấn động mãnh liệt, rồi nàng ta không nhịn được nữa mà trực tiếp chặt đứt mối liên hệ tâm thần với Huyễn Thủy phân thân.

Phong Thái Hoa phun ra một ngụm máu tươi, khí tức cũng trở nên uể oải.

Tự chặt đứt liên hệ với phân thân có nghĩa là từ bỏ Huyễn Thủy phân thân, cho nên bản thể sẽ gặp phải cắn trả không ít.

Mất đi phân thân không đáng là gì, chỉ cần vài ngày là có thể khôi phục lại như thường. Thế nhưng chuyện Phong Thái Hoa phun ra một ngụm máu tươi đã khiến các Nguyên Anh Địa Kiếm tông khác hoảng sợ không thôi.

“Làm sao vậy?”

Không đợi tông chủ hỏi han, Triệu Thiên Hoành của Vân Thượng Phong đã cướp lời quát hỏi. Dù sao Phong Thái Hoa cũng là thiên kiêu của cả Vân Thượng Phong, không thể để nàng ta có chuyện được.

“Bị kẻ xấu đánh lén.”

Phong Thái Hoa cúi đầu bình ổn lại tâm tình và hơi thở mình. Phân thân trải qua chuyện gì, bản thể nàng ta nhận biết được chuyện đấy, cho nên tình cảnh vừa rồi đã khiến nàng ta không nói nên lời.

Tuy nói phân thân bị người ta khinh bạc không ảnh hưởng tới bản thể nhưng Phong Thái Hoa vẫn hoàn toàn cảm nhận được mọi cảm giác đó.

Thân là một trong ba đại thiên kiêu Địa Kiếm tông, địa vị của Phong Thái Hoa ở Địa Kiếm tông có thể nói là dưới một người trên vạn người. Nàng còn là cường giả thuộc Ngũ Hành điện của Vân Thượng Phong, không chỉ có sự kiêu ngạo của một con phượng hoàng mà còn có cả thực lực mạnh mẽ nữa. Cũng chỉ có vài đồng môn đếm được trên đầu ngón tay được lọt vào mắt xanh của nàng ta.

Thiên kiêu như thế mà hôm nay lại trải qua một màn kinh khủng như vậy, đủ khiến vị thiên kiêu này tái nhộ mặt mày, lửa giận vạn trượng.

“Hắn phải chết!”

Phong Thái Hoa kìm nén lửa giận và xấu hổ trong lòng xuống, rồi đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào cửa vào núi thứ mười.

“Không được làm bậy!”

Tông chủ Cổ Phan Kỳ nhìn ra Phong Thái Hoa đã nổi lên sát khí bèn gấp gáp nói: “Bản thể Nguyên Anh không thể tiến vào Lưỡng Nghi viên, nếu không Tam Tài điện sẽ sụp đổ. Thái Hoa, rốt cuộc Huyễn Thủy phân thân của ngươi đã bị kẻ nào đánh lén chẳng lẽ đã bị hủy rồi?”

Cổ Phan Kỳ nghi hoặc khó hiểu, mấy Nguyên Anh khác cũng tương tự. Bọn họ không nghĩ ra chuyện hóa cảnh nhà mình có thể xuất hiện kẻ địch nào được. Băng Nhai hóa cảnh là nơi ba vị cường giả Hóa Thần bế quan, sao lại có người ngoài đi vào được?

“Huyễn Thủy phân thân quả thật đã bị hủy!”

Phong Thái Hoa nghiến răng nghiến lợi quát: “Gia hỏa đánh lén kia không phải người của Địa Kiếm tông, có người ngoài trà trộn vào Băng Hỏa lộ!”

“Cái gì?”

Cổ Phan Kỳ và đám cường giả Nguyên Anh chợt giật mình kinh ngạc, sau đó là một tràng nghị luận nổi lên.

“Làm sao vậy được, chúng ta có nhiều Nguyên Anh tọa trấn như vậy, sao có ngoại nhân trà trộn vào được?”

“Phong Thái Hoa ngươi nhìn rõ chứ? Chẳng lẽ có kẻ thù bên ngoài nào xâm nhập vào hóa cảnh Địa Kiếm tông ta?”

Nghe các các trường lão khác hỏi, Phong Thái Hoa không trả lời, cũng không thèm trả lời mà chỉ bình ổn tinh thần, hồi tưởng lại dung mạo của đối phương.

Bàn tay như ngọc nhấc lên, Phong Thái Hoa dùng linh lực dung hợp với đất cát vẽ lên không trung một bức họa. Người thanh niên trên bức họa có bộ dáng tuấn tú, trẻ tuổi, khóe môi nhếch lên vui vẻ tà mị, lông mày ngọn núi rậm rạp.

“Người này là kẻ đã trà trộn vào Băng Hỏa lộ trong Lưỡng Nghi viên. Có lẽ hắn lẻn vào trong hàng ngũ đệ tử Trúc Cơ, chẳng qua là không ai phát hiện mà thôi!”

Phong Thái Hoa vẽ ra hình ảnh người này xong rồi lẩm bẩm vài lời. Thế nhưng Vương Chiêu và Phí Tài vẫn đứng sau lưng Hồng Tâm Vũ lại đầy chấn động, vì người trên bức họa không ai khác lại chính là Từ Ngôn.

“Từ sư huynh!”

Vương Chiêu còn ổn trọng không lên tiếng, có điều Phí Tài lại không nhịn được kinh hô lên, tuy âm thanh không lớn nhưng đã bị Phong Thái Hoa nghe được.

“Ngươi nhận ra hắn?”

Phong Thái Hoa hóa thành cuồng phong vọt thẳng tới trước mặt Phí Tài, giam cầm đối phương lại rồi lạnh giọng chất vấn: “Gia hỏa trên bức họa là ai?”

“Là…là Từ sư huynh Từ Ngôn a, chúng ta là đệ tử Trúc Cơ là đến từ đảo Lâm Uyên. Từ sư huynh là người thành thật, chưa từng gây chuyện gì.” Phí Tài bị dọa hoảng sợ bèn nói rõ lai lịch của mình, còn cả nói rõ ràng thân phận của Từ Ngôn nữa.

“Người thành thật?”

Phong Thái Hoa không nghe thấy ba từ ‘người thành thật’ còn đỡ, vừa nghe xong đã giận tím mặt, một tay chụp vào hư không. Một luồng kiếm quang kinh người hiện lên. Trong tay nàng ta đã có thêm một thanh trường kiếm lành lạnh.

“Nếu các ngươi là người thành thật thì trên đời này không còn ai thành thật nữa rồi, đi chết đi!”

Kiếm quang bổ thẳng về Phí Tài. Chẳng ai ngờ Phong Thái Hoa lại nổi điên tới mức thế này, cũng may Hồng Tâm Vũ ở bên cạnh nên đã tế pháp bảo ra, kịp thời cản được trường kiếm của Phong Thái Hoa lại.”

“Hồng Tâm Vũ!” Phong Thái Hoa tức giận quát: “Ngươi định che chở cho đồng đảng của kẻ trộm sao?”

Phong Thái Hoa coi như đang bị lửa giận công tâm. Nàng ta vừa nói vậy, đa phần người khác đã hiểu ra vấn đề. Đến nàng ta cũng chợt hối hận, mặt hết chuyển đỏ sang trắng, phẫn nộ tới mức muốn giết chết Phí Tài ngay tại chỗ, thậm chí còn không định buông tha cho cả Vương Chiêu.

“Mong rằng Phong trưởng lão nghĩ kỹ lại.”

Hồng Tâm Vũ đẩy Phí Tài ra sau lưng nói: “Ta không biết bên trong hóa cảnh đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hai người này luôn bên cạnh ta, sẽ không đánh lén phân thân của Phong trưởng lão. Về phần đệ tử đảo Lâm Uyên thứ ba kia, nếu quả thật hắn tiến hành đánh lén phân thân của Phong trưởng lão, Hồng Tâm Vũ ta tuyệt không bao che.”

“Hừ!”

Phong Thái Hoa nén lửa giận xuống. Nàng ta cũng biết bây giờ không phải là thời điểm so đấu với cường giả cùng giai bèn hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi tới trước cửa hang động.

Nàng ta lạnh lẽo tế ra một lúc ba thanh pháp bảo trường kiếm không giống nhau đứng ngoài cửa động, chờ đợi tên gia hỏa dám làm nhục phân thân của mình đi ra ngoài.

Nếu không tính rõ khoản nợ nần này, Phong Thái Hoa nàng không thể nào nuốt trôi cơn giận này được.

Bỏ qua chuyện của đám Nguyên Anh dưới chân núi thứ mười, lúc này ở sâu trong Băng Hỏa lộ, Nguyên Anh Từ Ngôn cũng đang chửi rủa tên Chung Ly Bất Nhị, đồng thời vừa khống chế Nguyên Anh của Ngọc Nữ oanh kích vết rạn trên cấm chế Tử Phủ.

Ngọc Nữ đang bị coi là công cụ phá cấm hoàn toàn không nghĩ tới Từ Ngôn không chút dấu hiệu nào đã hạ tử thủ xuống mình. Bà ta đã chuẩn bị ra rất nhiều lý do, trong đó còn không thiếu đủ loại tin tức đến Nguyên Anh nghe thấy cũng phải động tâm. Bà ta nắm chắc chín phần mười cơ hội đó thể khiến Từ Ngôn tạm dừng tay, từ đó tìm ra cơ hội thoát thân.

Có điều bà ta không ngờ một khi Từ Ngôn lâm vào hiểm cảnh, Nguyên Anh của Ngọc Nữ cũng đừng mong sống sót được.

Nguyên Anh của Ngọc Nữ lần lượt đánh vào cấm chế, cuối cùng cả hai triệt tiêu lẫn nhau.

Nguyên Anh của Ngọc Nữ càng lúc càng suy yếu, linh lực càng thêm yếu ớt, còn vết rách trên Tử Phủ cũng càng lúc càng lớn, linh lực có thể chui ra khỏi Tử Phủ của Từ Ngôn càng lúc càng nhiều.

Đến khi trên cấm chế nổ ra một tiếng giòn vang, Nguyên Anh của Ngọc Nữ cũng kêu rên lên một tiếng cuối cùng. Bên ngoài Tử Phủ của Từ Ngôn đã xuất hiện một lỗ thủng lớn, luồng linh lực Kim Đan sơ kỳ từ bên trong ầm ầm lao ra hội tụ vào kinh mạch của bản thể.

Ngọc Nữ đến chết vẫn nghĩ mãi không rõ, đến cùng Chung Ly Bất Nhị đã làm gì mà khiến Từ Ngôn hận thấu xương như vậy? Bởi đến lúc chết đi, bà ta vẫn nghe thấy tiếng Nguyên Anh của Từ Ngôn đang mắng chửi tên Chung Ly Bất Nhị.