Chương 703: Thằn lằn trên tường

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tuấn tài yêu mỹ nữ. Phóng nhãn khắp toàn bộ Thiên Nam Thiên Bắc đều như thế cả. Cho nên Thương Mộc xem ra, Từ Ngôn giữ lấy nữ tử Trúc Cơ nho nhỏ của Thương Hổ lâm căn bản là chuyện rất nhỏ.

Từ Ngôn cũng không giải thích. Sau khi đồng ý chặn đứng đường lui của Thương Hổ thì lại lần nữa nhắm mắt ngồi xếp bằng.

Hắn không tu luyện mà đang dùng Linh thức mịt mờ cảm giác lấy cả tòa đại trại.

Ác chiến sắp đến, cho nên cần phải cân nhắc đường lui. Mặc kệ Thương Mộc và Thương Hổ ai thắng ai bại thì Từ Ngôn cũng sẽ rời khỏi Thương Hổ lâm.

Cảm giác hết cả đại trại, hàng mày Từ Ngôn chợt khẽ động một chút, rồi hắn nhanh chóng thu hồi Linh thức.

Trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc cùng kinh ngạc.

Vừa rồi ở trong cảm giác của mình, Linh thức hắn vô tình đảo qua bức tường bên cánh Bắc đại trại. Nơi đó được kiến tạo từ những khúc cây tròn lớn tạo thành bức tường, không chỉ kiên cố mà còn đầy khí tức hoang dã. Chỉ đó điều ở một nơi chỗ bức tường đó, Từ Ngôn mơ hồ xuất hiện một loại cảm giác cổ quái.

Bức tường đại trại chỗ đó trở nên dày nặng hơn, khác hẳn với những chỗ khác.

Khúc cây tròn có kích thước tương tự nhau, cho nên độ rộng của bức tường đại trại không có gì khác, nhưng mà chỗ đó lại dày hơn. Độ dày chừng gấp đôi nơi bình thường, như thể có một lớp bùn đặc dính chặt lên bề mặt.

Linh thức vừa mới tiếp cận đến bức tường đại trại cổ quái kia, Từ Ngôn đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm. Hắn căn bản không cẩn thận cảm giác thêm nữa mà thu hồi Linh thức lại.

Mang theo một tia nghi hoặc, hắn đứng dậy nhòm theo khe cửa sổ ra ngoài bức tường mạn Bắc.

Nhìn lại chỗ có điểm cổ quái kia, hắn lại thấy bức tường đại trại hết sức bình thường, không có chút khác biệt nào cả.

Không đúng…

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, mắt trái khẽ trừng lên, một đạo tinh văn chuyển động.

Vận dụng năng lực của mắt trái, Từ Ngôn đã dần dần nhìn ra được khác biệt.

Bức tường đại trại nơi đó không có gì cổ quái, chẳng qua trên bờ tường xuất hiện một hình thù rất lớn, như thể một tầng vỏ cây nằm ngang trên bức tường. Tỉ mỉ nhìn kỹ, đó chính là một con thằn lằn cực lớn!

Con thằn lằn chẳng biết đã xuất hiện trong đại trại từ khi nào, bản thân ngụy trang hoàn hảo với cảnh vật xung quanh. Dám can đảm xuất hiện tại nơi có Đại yêu hiện thân thế này, có thể nói con thằn lằn này tuyệt không phải bình thường.

Là trợ thủ của Thương Mộc?

Đóng cửa sổ lại, Từ Ngôn âm thầm trầm ngâm. Không để hắn suy nghĩ nhiều, ngoài cửa đại trại đột nhiên vang lên tiếng hổ gầm, ngay sau đó là một tiếng thét lớn truyền tới.

“Hổ vương đại nhân trở về, nhanh chóng ra nghênh đón!”

Tiếng hô rát họng báo Hổ vương trở về mang theo vô cùng tự hào vang lên, Thương Hưng là kẻ đầu tiên xông vào đại trại. Hai con Yêu linh canh cổng ngoài cửa vừa được thay mới bị Thương Hưng bành bành hai chân đá qua một bên.

Xem ra trước mặt Yêu linh hóa hình, Yêu linh mãnh hổ canh cổng ở Thương Hổ lâm chẳng qua chỉ là quả bóng da, là dùng để đá đấy.

“Cmn chết cả rồi hả? Hổ vương đại nhân đã trở về, còn chưa cút ra đây tham kiến!”

Thương Hưng mang theo một đội nhân mã xông vào đại trại, không nhìn thấy bao nhiêu người, lập tức chống nạnh giận dữ rống lên.

Tu dưỡng mấy năm, thương thế của gã đã sớm khỏi hẳn. Dựa vào khí lực mạnh mẽ của Yêu tộc, Thương Hưng năm đó suýt nữa bị Từ Ngôn giết chết có thể thoải mái lại rồi.

Theo tiếng thét to của Thương Hưng, hàng loạt bóng người nhao nhao đi ra khỏi phòng lớn. Thương Phong đón đầu đi trước, còn cười mắng vài câu với Thương Hưng. Vừa lúc này, một bóng người thân ảnh cao lớn bước vào đại trại.

Người này mặc một thân giáp nón vàng kim, khoác áo choàng màu vàng cực lớn, thân hình còn cao lớn hơn cả Thương Hưng và Thương Phong. Sau lưng gã còn cắm hai thanh đại đao màu vàng, uy phong lẫm liệt, như thể thiên thần hạ phàm.

“Bái kiến Hổ vương đại nhân!”

Thương Phong bái kiến đầu tiên, mọi người sau lưng nhao nhao cúi đầu theo.

“Trong khoảng thời gian này không có kẻ nào đến gây chuyện chứ? Thương Lâm và Thương Sâm đâu?”

Thương Hổ to lớn đi nhanh vào trong, vừa đi vừa hỏi tung tích đám tâm phúc.

Gã không quá coi trọng Thương Phong, dù sao y cũng là chính là thủ hạ năm xưa của lão Hổ vương Thương Mộc. Tuy nói hôm nay y đã quy thuận, nhưng vẫn không tính là tâm phúc chân chính.

“Hai người bọn họ đi ra ngoài rồi, nghe nói là muốn đi qua thành Ngũ Địa một chuyến, muốn bán ít đồ trong đấu giá hội. Bọn họ vừa đi chưa tới hai ngày.”

Thương Phong cúi đầu khom lưng giải thích hành tung của đám người kia, bước chân Thương Hổ chợt dừng lại, nói: “Vừa mới đầu tháng, đấu giá hội thành Ngũ Địa chỉ cử hành cuối tháng kia mà. Hai người bọn họ không ở lại trấn thủ Thương Hổ lâm cho bổn vương mà vội đi tới thành Ngũ Địa làm gì?”

Phát hiện Thương Hổ đã có hoài nghi, Thương Phong vội vàng lui về sau hai bước. Một lão giả vẫn luôn cúi đầu phía sau y đột nhiên ngẩng đầu lên. Đó đúng là Thương Mộc đang ngụy trang thành môn nhân bình thường.

“Hổ vương đại nhân coi chừng!”

Thương Hổ sắp sửa chất vấn tiếp thì cửa phòng bên kia đột ngột mở rộng ra, một nữ tử vọt ra lớn tiếng nói. Nghe được câu này, Thương Hổ lập tức cả kinh, trở tay rút hai thanh cự đao màu vàng ra.

Người kêu lên vừa rồi không phải ai khác, mà là Hoa Đóa vẫn luôn trốn trong phòng Từ Ngôn lúc trước!

Hoa Đóa chỉ là một nô lệ Trúc Cơ ở Thương Hổ lâm mà thôi, không ai nghĩ nàng ta lại có thể báo tin cho Thương Hổ biết trước như vậy. Ngoài kinh hãi, Thương Hổ còn liếc nhìn lại về phía lão giả gần mình trong gang tấc.

“Thương Mộc!”

“Thương Hổ, ngươi nên đi chết đi!”

Thương Mộc hét to một tiếng, hai tay đột ngột hóa thành hai trảo lớn, nhanh như chớp đánh ra, kéo lê mấy đường sáng bạc trong không khí.

Rầm!!!

Móng vuốt Đại yêu hổ mang theo man lực của vạn quân, lại là đánh lén lúc gần trong gang tấc nên Thương Hổ không thể tránh né được. Gã khó khăn lắm mới dùng hai thanh cự đao ngăn cản lại được, sau một khắc cự đao cũng bị ép đẩy ngược trở về, đụng vào thân thể gã. Bộ kim giáp uy phong lẫm liệt của gã lập tức bị nện nát bấy.

Nếu không sớm nhận được cảnh báo, dùng cự đao miễn cưỡng ngăn cản thì Thương Hổ không chỉ có thêm vài vết thương thế này, mà có thể đã bị Thương Mộc móc nát bụng rồi.

“Thương Mộc! Lão già chết tiệt!”

Thương Hổ nổi giận gầm lên, mở miệng khổng lồ cắn xuống. Thương Mộc ngụy trang thành đệ tử Trúc Cơ tức thì cười lớn, bay ngược ra, đồng thời áo bào y cũng căng nứt ra, hiện ra Hổ thân cũng to lớn không kém.

Hai vị Hổ vương vừa thấy mặt đã đồng loạt dùng bản thể chém giết. Loại tình huống này đại biểu cho một lần tranh đấu Hổ vương lần nữa. Lúc này đám thủ hạ của Thương Hổ đang ngây ngốc như tượng, mà Thương Hưng thì cũng há to miệng đứng yên tại chỗ.

Thương Mộc chính là vị Vương nhiều năm trước chiến bại, sau đó chẳng rõ đã đi đâu. Đám người Thương Hưng còn tưởng rằng lão Hổ vương đã sớm tha hương đi xa, không dám trở về. Không nghĩ tới người ta chẳng qua chỉ ẩn mặt, hôm nay rõ ràng lại trở về đánh giết.

“Trợ chiến cho Hổ vương!”

Sau một lát, rốt cuộc Thương Hưng đã phản ứng lại được, rống lớn một tiếng. Lúc này Thương Phong cũng mãnh liệt vọt tới, hai người lập tức ác chiến với nhau.

Trong lúc nhất thời, tình cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.

Sau khi Thương Mộc thu nạp Thương Hổ lâm xong xuôi, vốn đội ngũ đã bạo tăng lên gấp mấy lần. Mà Thương Hổ mang theo không ít thủ hạ. Cho nên mấy trăm Yêu linh mãnh hổ đồng thời cắn xé nhau, tình cảnh đầy kinh người. Thủ hạ Nhân tộc hai bên cũng nhao nhao tế ra phi kiếm, thi triển pháp thuật, cả tòa đại trại lập tức bị lửa rung chớp giật bao phủ.

Tiếng vang động trời!

So với tu sĩ và Yêu linh, thì chiến đấu giữa hai Đại yêu càng thêm đáng sợ. Từng gian phòng lớn bị Đại yêu ác đấu mà chèn ép thành bột mịn. Thương Mộc không đuôi lộ ra vô cùng hung hãn, cắn thẳng một miếng huyết nhục trên người Thương Hổ xuống. Mà Thương Hổ chịu đau đớn cũng mãnh liệt vung đuôi cọp như roi thép lên, lưu lại từng đạo vết thương cong vòng trên người Thương Mộc.

Thương Hổ bị đánh lén, cho nên từ đầu đến cuối đều rơi vào thế hạ phong. Lúc này gã nhảy dựng lên, giương móng vuốt đẩy cú vọt cắn của đối phương ra, theo đó cũng sau đó xoay người phóng ra bên ngoài đại trại.

Thương Hổ đã nhìn ra, e là Thương Mộc mai phục đã lâu. Bởi vì đám thủ hạ của gã tại Thương Hổ lâm không có kẻ nào xuất hiện, chủ yếu là chính là thủ hạ mang theo từ Thần Mộc hạp tương trợ mà thôi.

Nếu như thất bại, bỏ chạy mới là thượng sách, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun.

Thương Hổ hết sức e ngại lão Hổ vương Thương Mộc. Nếu lần tranh đoạt ngôi vương lần trước, gã không hạ độc thủ, sớm bẻ gãy đuôi cọp của Thương Mộc thì căn bản sẽ không cách nào đoạt được vị trí Hổ vương, cũng không cách nào trục xuất được Thương Mộc đi. Hôm nay người ta đã trở lại báo thù, mai phục cũng đã lâu, có cố sống cố chết chiến đấu thì Thương Hổ gã cũng không có lợi lộc gì.

Mãnh hổ cực lớn, tung nhảy hai cái đã ra tới cửa đại trại. Thương Hổ sắp sửa lao ra khỏi trại, còn chưa kịp đáp xuống đất thì trước mặt đột ngột xuất hiện một mảnh sấm sét. Mười thanh lôi mâu lôi mâu ánh sét nổi lên hào quang kinh người.

Bên trong sấm sét vang dội, Thương Hổ còn nhìn thấy một cái mặt nạ quỷ,

Ánh mắt âm trầm, trên khóe miệng khẽ cong nở ra một nụ cười giả tạo, hệt như ác quỷ leo ra khỏi U Minh. Trong ánh cười lạnh của mặt quỷ kia, mười thanh lôi mâu đồng thời nổ tung ra, hình thành một luồng sóng lôi điện kinh khủng bao trùm lấy cự hổ.