Chương 645: Nhắm mắt làm ngơ

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một chuyến mua hàng cũng chỉ bốn năm ngày mà thôi, lúc trở lại thì cua đá đã nở thành cua con cả rồi!

Nhìn một đống cua con trong dòng sông, Từ Ngôn khẽ kinh ngạc, sau đó cười khổ một tiếng.

Đám cua đá hơn mười năm trước xem ra là đã đến lúc phá xác rồi. Một khi được thả ra, cả đám đều tách hòn đá chui ra ngoài.

Hơn một ngàn con cua xanh nhỏ phủ cả một mảng đáy sông, thấy có người đến gần lập tức trừng hai mắt, vung vẩy càng cua thị uy.

Đám cua nhỏ còn không tới Yêu vật này ngoại trừ bị ăn ra, thì không có nửa điểm uy hiếp nào với tu sĩ Hư Đan cả. Từ Ngôn cười mắng một câu, sau đó có chút kỳ quái.

Con cua xanh nhỏ nở ra đầu tiên không có ở trong sông, không biết chạy đến nơi nào.

“Cua ngốc quả nhiên không đáng tin cậy, bảo nó trông coi đám cua đá này, không ngờ nó lại còn đi trước.”

Tự nói một câu, Từ Ngôn đi dọc theo sông nhỏ tìm kiếm. Dù sao cũng là con Linh cầm đầu tiên của hắn, không thể chưa nuôi đã vứt bỏ thế kia được, bị người khác biết được chẳng phải làm trò cười hay sao.

Phương pháp thuần dưỡng Linh cầm của Bàng gia chính là lưu một giọt tinh huyết vào trong đầu Linh cầm, rồi vận dụng pháp quyết thu phục Yêu thú. Chỉ cần là Yêu vật nuôi dưỡng từ nhỏ, phần lớn đều có thể thành công, chẳng qua phải có điều kiện tiên quyết.

Linh cầm không thể quá mức hung tàn, giống như các loại hung thú gấu hổ… Tu sĩ Trúc Cơ rất khó thu phục, thậm chí tu sĩ Hư Đan cũng không có xác xuất thành công cao bao nhiêu. Cho nên phần lớn tu hành giả thu phục Linh cầm thuộc loại có nhân tính, cực ít những loại hung tàn.

Đám cua nhỏ không đạt tới Yêu vật kia không tính hung gì, chỉ cần vận dụng pháp quyết một chút để cảm giác, Từ Ngôn bèn đi tới mảnh rừng hoang gần bờ sông.

Bước chân Từ Ngôn chậm chạp đi sâu vào trong rừng hoang. Hắn đi theo một con rùa đen cực lớn. Đó là con rùa cạn có mai to bằng cái cối xay, trên mai phủ đầy một loại rêu màu vàng xám. Mà con cua nở ra đầu tiên kia đang nằm trên mai cua, không ngừng gặm ăn rêu bám trên mai rùa.

Mai rùa sinh rêu là chuyện bình thường. Dù là rùa cạn nghỉ ngơi trong núi cũng phải uống nước, thậm chí thường nghỉ ngơi ở mép nước, thế nhưng chuyện cua nhỏ ăn rêu lại khá quái lạ.

Không chỉ có chuyện đó, Từ Ngôn còn kinh ngạc ở chỗ con cua xanh nhỏ mới chỉ lớn bằng đầu ngón tay mà thôi. Sau vài ngày không gặp, nó đã to ra gấp đôi, lớn hơn đám huynh đệ tỷ muội trong sông của nó nhiều lắm.

Đi theo con rùa cạn kia vài bước, Từ Ngôn trực tiếp bắt con rùa lớn kia lại.

“Hóa ra ăn loại rêu này lại lớn nhanh như vậy, vậy cứ ăn nhiều vào đi. Để xem ngươi có thành được Yêu vật hay không.”

Từ Ngôn cầm theo con rùa quay trở về bờ sông. Hắn do dự một chút rồi bắt hết tất cả con của nhỏ trên sông lại, bỏ hết vào trong một cái túi da nhỏ.

Túi trữ vật chỉ có thể chứa các loại tử vật như ít linh thạch, linh thảo hoặc là tài liệu. Cua nhỏ trong viên đá có thể bỏ vào, nhưng một khi nở thành con hoàn chỉnh lại không thể cho vào được nữa, bởi vì túi trữ vật không cách nào thu nạp vật còn sống.

Từ Ngôn xuất ra cái túi da nhỏ này chính là túi linh thú, chuyên môn thu nạp vật còn sống. Phàm là tu sĩ Hư Đan đều mang theo, Từ Ngôn cũng không ngoại lệ, không nghĩ tới quả thật cần dùng tới.

Tuy rằng túi linh thú có thể chứa vật còn sống nhưng chỉ giới hạn ở dã thú bình thường hoặc là Linh cầm đã thuần hóa. Yêu thú vô chủ không thể chứa vào được, không khéo còn bị Yêu thú phá vỡ túi linh thú, tất nhiên sẽ làm tu hành giả bị thương theo.

Cũng may con cua nhỏ ngốc nghếch, không có gì đáng uy hiếp, tất cả đều bị Từ Ngôn tống vào trong túi, rồi mang về động phủ.

Hắn thả con rùa xuống đất, lật ngược con rùa lên, đứng quan sát cua xanh nhỏ trên mai rùa một lúc lâu. Rồi hắn lấy ra Trường Phong kiếm mở một một gian phòng trong động phủ dùng để nuôi dưỡng cua.

Phòng mới có diện tích rất lớn, trống không, hơn một ngàn con cua nhỏ ở đây cũng không tốn bao nhiêu diện tích. Vừa phòng xuất chúng, đám cua xanh nhỏ lập tức leo lên mai rùa, tiếp tục gặm ăn rêu khô kia.

Lúc trước hẳn là rùa bò nhanh hơn, ngoại trừ con cua nở đầu tiên thì đám cua khác không đuổi kịp. Lần này rùa bất động, lập tức cua xanh nhỏ bao phủ.

Nhìn xem cua nhỏ leo lên mai rùa, Từ Ngôn không khỏi cười cười. Hắn cảm nhận túi trữ vật một phen rồi dứt khoát đổ tất cả con cua đá đi ra, có tới chừng vạn khối.

Nhiều tảng đá như vậy, nở ra sẽ là vạn con cua nhỏ.

Có thể nuôi lớn nổi không?

Kỳ thật Từ Ngôn không thèm để ý, đám cua này là chuẩn bị cho những lúc đói bụng, có đồ ăn vào bụng đấy!

Từ Ngôn trở về phòng mình, lấy một mớ tài liệu ra, vận chuyển Đan hỏa tiếp tục luyện khí vẫn còn dang dở kia. Một kiện bảo giáp hộ thân cổ quái trong Đan hỏa lúc sáng lúc tối dần dần xuất hiện hình dạng.

Đến khi toàn bộ tài liệu mua sắm dùng hết, trước mặt Từ Ngôn có thêm một bộ áo giáp cổ quái xanh đỏ giao nhau.

Pháp khí bảo giáp Hộ thân tuy có năng lực phòng ngự khác nhau nhưng cơ bản có chung một bộ dạng, đó là như nội giáp. Từ Ngôn luyện chế bảo giáp này cũng có hình dạng nội giáp, chỉ có điều trên cổ lại có thêm một tấm mặt nạ nữa.

Mặt nạ vẫn có màu xanh đỏ giao nhau. Màu chủ đạo là xanh, chỉ có hốc mắt và miệng mới có viền đỏ. Thực ra khóe miệng của mặt nạ còn hơi nhếch lên đầy vẻ cười giả tạo nữa.

Bộ dáng bảo giáp không tính đặc biệt, hết sức bình thường, duy chỉ có tấm mặt nạ này không khác gì mặt quỷ, nhìn qua đầy âm trầm dọa người.

Thiên Phong giáp dung hợp hoàn mỹ với dải gấm đỏ kia tạo thành một kiện pháp khí phòng ngự thượng phẩm, không chỉ có năng lực phòng ngự không kém mà còn giữ được cả năng lực độn pháp nữa.

Không cần thi triển độn pháp, chỉ cần thúc giục bảo giáp này là có thể hòa vào trong gió, xuyên qua phòng không khác gì năng lực phong độn cả.

Pháp khí Phòng ngự hộ thân tăng thêm năng lực độn pháp, có thể nói kiện pháp khí này tinh xảo đến độ Khâu Hàn Lễ nhìn thấy sẽ phải kinh ngạc sợ hãi thán phục, có thể nói là vô cùng khéo léo.

Nhìn bảo giáp mà mình hao phí nhiều ngày mới luyện chế ra được, Từ Ngôn thoả mãn gật đầu. Chẳng qua lúc nhìn thấy mặt nạ kia, vẻ mặt hắn có chút lúng túng.

Đắc tội Quy Nguyên tông rồi, cho nên Từ Ngôn đã định luyện chế một tấm mặt nạ che đậy dung mạo, vừa vặn luyện hóa bảo giáp nên hắn luyện thêm một tấm mặt nạ dính liền với bảo giáp luôn. Nếu không cần đến có thể ẩn trong nội giáp, rất thuận tiện. Thế nhưng lúc luyện chế xong bảo giáp với hai năng lực đặc thù xong, hắn bèn thuận tay luyện phần mặt nạ như những quỷ sứ ở Thiên Quỷ tông luôn.

Sau khi bảo giáp sắp hoàn thành, Từ Ngôn cũng phát hiện mặt nạ luyện chế quá âm trầm như một gương mặt quỷ. Cho nên hắn mới cố tình làm khóe miệng nhếch lên như mỉm cười.

Không nghĩ tới không làm ra khóe miệng nhếch cười còn đỡ, làm như vậy càng giống quỷ hơn. Bởi mép miệng là chỉ đỏ của gấm đỏ còn sót lại, nhìn thế nào cũng là đầm đìa máu tươi…

“Được rồi, dù sao mình cũng không nhìn thấy, nhắm mắt làm ngơ.”

Tự an ủi mình một câu, tâm tình hắn đỡ hơn không ít. Hắn đứng dậy mặc bảo giáp vào, khẽ động Linh lực, cả người cứ vậy biến mất không thấy gì nữa.

Thử năng lực phong độn mấy lần xong, Từ Ngôn lại càng thêm hài lòng.

Sửa chữa gấm đỏ vào Thiên Phong giáp coi như hắn cố hết sức. Nếu bắt hắn tự mình luyện chế một kiện bảo giáp có năng lực phong độn đặc thù thì tạo nghệ luyện khí hiện nay của hắn tuyệt không thể luyện ra được.

Hắn vừa thu lại Linh lực, thân hình xuất hiện lần nữa trong động phủ. Sau đó là tiếng mắng chửi không ngừng.

Nghĩ tới chiếc gấm đỏ, Từ Ngôn lại mắng to Vương Bát Chỉ cùng Mập Cửu một lần, đây gần như trở thành thói quen của hắn trong khoảng thời gian bế quan.