Chương 378: Đùa thành thật

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ Ngôn mang theo Bàng Vạn Lý đi một vòng lớn, cuối cùng lại trở về con đường dẫn đến Bàng phủ. Chỉ có điều không đi vào bằng cửa chính, mà đi từ cửa sau tiến vào Mai Hương lâu.

“Mai Hương lâu!”

Mặt mo của Bàng Vạn Lý trở nên xanh mét. Khó trách lúc trước lão cảm thấy tòa lầu các ba tầng kia trông quen mắt đến lạ. Tòa thanh lâu đó đối diện Bàng phủ bọn hắn, cho nên dù không thích nơi bướm hoa này, mỗi khi đi ra ngoài vẫn nhìn thấy đấy.

“Hồ đồ! Đưa ta rời khỏi thanh lâu.”

Bàng Vạn Lý bị thương không nhẹ, lúc này thương thế cũng đã đỡ hơn nhiều, có điều đi lại vẫn rất mất công tốn sức. Lão có thể từ địa vị gia chủ Bàng gia lưu lạc đầu đường, nhưng không thể nào ở lại thanh lâu được. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, thanh danh Bàng gia tất phải rớt xuống ngàn trượng.

“Gian viện phía trước là thanh lâu, còn viện tử nhỏ này là nơi ở của ta!”

Từ Ngôn bất đắc dĩ giải thích: “Nhạc phụ ở nhà con rể là đạo lý hiển nhiên, là dưỡng thương chứ không phải chơi bời trong thanh lâu. Hơn nữa nơi này gần với Bàng phủ, Bàng gia có động tĩnh gì đều không qua khỏi được Mai Hương lâu. Quan trọng nhất, nơi này căn bản không ai tới quấy rầy cả, làm gì có ai nghĩ tới gia chủ Bàng gia, Đông gia Tiền tông ẩn mình trong thanh lâu chứ?”

Đã có thể dưỡng thương, lại có thể tránh được Hứa gia, còn biết được động tĩnh Bàng gia, một nơi có nhiều chỗ tốt như vậy khiến Bàng Vạn Lý không khỏi trầm ngâm.

Sau nửa ngày, Bàng Vạn Lý cười khổ thở dài nói: “Không nghĩ tới kẻ làm Đông gia Tiền tông như Bàng Vạn Lý ta lại rơi vào tình trạng ẩn thân trong thanh lâu. Đành vậy, coi như là cái số đi…”

Một đời gia chủ quyền thế lại phải rơi vào kết cục cư trú trong thanh lâu. Khó trách Bàng Vạn Lý thở dài. Chẳng qua Từ Ngôn lại cảm thấy chẳng có gì không tốt cả. Nơi ẩn thân an toàn thế này có đốt đèn lồng tìm kiếm cũng khó có a.

Dù sao tâm tư Bàng Vạn Lý cũng trầm ổn, chỉ thở dài một câu mà không hề có chút hối tiếc. Lão thừa hiểu chỗ tốt của Mai Hương lâu. Hơn nữa đã thoát ly khỏi Bàng gia thì không còn là người Bàng gia nữa, mấy thứ như thanh danh có cũng được, không có cũng chẳng sao cả.

Đưa mắt nhìn Từ Ngôn, Bàng Vạn Lý cau mày nói: “Chỉ Kiếm, thanh lâu này có liên quan gì với ngươi?”

Từ Ngôn chưa kịp đáp lời thì cửa sân đã bị người đẩy ra. Mai Tam Nương nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Hắc, biết Từ Ngôn trở về, bèn mang theo hai hộp cơm cỡ lớn đi tới.

Đệ đệ này của nàng cái gì cũng được, chỉ có một điểm không tốt là không chịu được đói bụng. Đói thì phải ăn ngay.

Vừa vào nhà, Mai Tam Nương phát hiện trong phòng không chỉ có một người. Nhìn thấy Bàng Vạn Lý, Mai Tam Nương lập tức thu vẻ dụ hoặc của mình lại, cung kính hành lễ vạn phúc với Bàng Vạn Lý, nói: “Tam Nương Mai gia, bái kiến Bàng gia chủ.”

Bàng Vạn Lý khẽ ngạc nhiên, không ngờ tú bà thanh lâu trước nhà lại là một tiểu thư khuê các.

Lão khoát tay ý bảo đối phương đứng dậy, đồng thời đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Từ Ngôn.

“Đây là Tam tỷ của ta. Năm xưa chúng ta trải qua kiếp nạn trên Nguyên Sơn trại mà quen biết nhau, rồi cùng nhau chạy khỏi ổ phỉ. Năm đó ta còn là một tiểu đạo sĩ…”

Thân phận Từ Ngôn đã có thể công khai nên hắn cũng không giấu giếm nữa, bèn nói qua thân thế của mình một lượt. Bàng Vạn Lý nghe thấy mà trợn mắt há mồm.

Quả thật Bàng Vạn Lý không nghĩ ra con tin ở rể nhà mình lại không phải người Tề quốc, mà xuất thân ở Đại Phổ.

Đọc thánh chỉ của Từ Ngôn xong, Bàng Vạn Lý thở phào một hơi. Nỗi lo lắng sâu trong lòng lão đã tản đi cả.

Thân phận của Từ Ngôn vẫn luôn là điểm mà Bàng Vạn Lý cố kỵ. Lão không chán ghét vị cô gia Thái Bảo đến từ Tề quốc này, thế nhưng vẫn không thể nào thật sự coi Từ Ngôn trở thành người một nhà được. Hôm nay chân tướng rõ ràng, Bàng Vạn Lý nhìn vào Từ Ngôn đã có thêm vẻ nhu hòa của bậc trưởng bối.

“Không nghĩ tới xuất thân của ngươi cũng quá khổ sở đi. Qua lại hai nước, trải qua hai phái chính tà, khổ cho ngươi rồi…”

Bàng Vạn Lý là thật sự cảm khái trong lòng, điểm này Mai Tam Nương có thể nghe ra được. Nàng cười tươi bày đồ ăn ra bàn. Trước khi đi nàng còn sợ Bàng Vạn Lý không an lòng, cố ý nói rõ tài sản gia nghiệp Mai Hương lâu này là nàng và Từ Ngôn đồng sở hữu. Rồi nàng không quấy rầy hai người, cứ vậy lui ra ngoài.

Dụng ý của Mai Tam Nương rất đơn giản. Gia nghiệp con rể Bàng Vạn Lý ngươi, cho nên ngươi có thể an tâm ở lại đi.

Biết được chuyện cũ của Từ Ngôn và Mai Tam Nương, tâm bệnh của Bàng Vạn Lý coi như tiêu tán. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, lão chợt cảm thấy thẹn với Từ Ngôn.

Tuy nói là cha vợ, nhưng cũng là một vở kịch mà thôi.

“Đợi thương thế ta tốt hơn, sẽ rời đi nơi khác ở. Chỉ Kiếm, đa tạ ngươi rồi!” Bàng Vạn Lý gật gật đầu, trầm giọng nói.

“Nhạc phụ cứ an tâm ở tại nơi này. Đến nơi khác, không nói chuyện người khác chê cười, mà không khéo lại còn bị đám người Hứa gia tính toán. Ngài thoát ly khỏi Bàng gia, còn có cô gia ta đây. Ta cũng không phải là người Bàng gia nha.”

“Tuy là vậy, nhưng ta cũng không phải cha vợ thật sự của người. Nếu cứ liên quan tới Bàng Vạn Lý ta thế này, tình cảnh ngày sau của ngươi sẽ không tốt cho lắm.”

“Ngài là nhạc phụ ta a, không sai.” Từ Ngôn ăn cơm như hổ đói, cũng không ngẩng lên nhìn Bàng Vạn Lý một lần. Lúc ăn cơm, hắn chưa từng muốn làm chuyện gì khác nữa.

“Chỉ là trò đùa mà thôi. Nếu vậy mà làm phiền đến ngươi, lương tâm ta không nỡ!” Bàng Vạn Lý lại không nuốt nổi, cau mày nói nhỏ.

“Cái gì mà trò đùa? Đùa thành thật mất rồi…”

Từ Ngôn vừa cắn đùi ăn vừa nói. Hắn chợt phát hiện đối phương không lên tiếng bèn ngẩng đầu lên. Sắc mặt Bàng Vạn Lý lúc trắng lúc xanh, biểu lộ rất đặc sắc như thể gặp quỷ đến nơi.

“Giả… thành thật! Khục khục khục!”

Bàng Vạn Lý tức giận đến ho khan người. Lão không nghĩ tới thiếu niên đối diện đã trở thành cô gia thật sự của mình từ lúc nào.

Từ Ngôn có chút lúng túng. Hắn là đang đối diện với cha ruột Bàng Hồng Nguyệt nha. Hứa gia còn chưa thực hiện xong kế hoạch mà người ta đã vì con gái dốc sức liều mạng với Hứa gia. Từ Ngôn hắn đã làm xong mọi chuyện, Bàng Vạn Lý không dốc sức liều mạng với hắn đấy chứ?

Không cẩn thận lỡ miệng, Từ Ngôn đành phải lúng túng giải thích. Bắt đầu từ chuyện mình trúng độc ở Quỷ Vương môn, sau bị nhốt trong Lưu Lan cốc với Hồng Nguyệt, rồi cũng nói kĩ càng công hiệu của Ngư Vĩ liên. Vì tương lai không bị nhạc phụ mình đuổi giết mà Từ Ngôn không dám giấu diếm thứ gì cả, chỉ thiếu nước dạy Ích Vân thức cho nhạc phụ này nữa mà thôi.

May mắn là Bàng Vạn Lý bị thương quá nặng không nhúc nhích được. Nghe xong ngọn nguồn, Bàng Vạn Lý cười khổ thở dài một tiếng.

Biết rõ ràng tính cách con gái mình, Bàng Vạn Lý chỉ đành bất đắc dĩ, cũng không ảo não. Kỳ thật trong lòng lão hết sức coi trọng đứa trẻ Từ Ngôn này. Hôm nay, gạo đã nấu thành cơm, lão không thừa nhận cũng không được.

Bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng, khóe miệng Từ Ngôn giật giật, không biết nói gì cho phải. Đúng lúc này, ngoài viện tử vang lên tiếng bước chân, là hai huynh đệ Bàng Thiếu Thành cùng Bàng Thiếu Vĩ tìm tới.

Nơi mà Bàng Thiếu Thành thích nhất dĩ nhiên là thanh lâu. Cho nên vị nhị thiếu gia này mười phần chắc chắn cha mình được Từ Ngôn đưa tới Mai Hương lâu.

Quả nhiên nhìn thấy Từ Ngôn và Bàng Vạn Lý trong hậu viện, Bàng Thiếu Thành cười ha ha, nói: “Vẫn là Chỉ Kiếm thông minh, ai nghĩ ra được lão đầu tử Bàng Thiếu Thành ta ẩn nấp trong thanh lâu được chứ, ha ha ha! Ái da!”

Một chiếc giày bay thẳng đến khiến Bàng Thiếu Thành vội ngậm miệng lại. Bàng Vạn Lý thở phì phò, không giận mà uy.

“Đại ca nhị ca, phải tránh truyền tin tức nhạc phụ ở chỗ này ra bên ngoài.” Từ Ngôn cẩn thận nói.

“Yên tâm, ngoại trừ lão tổ tông, sẽ không ai biết đâu.” Bàng Thiếu Vĩ gật đầu lia lịa.Thấy phụ thân đã có đặt chân, y cũng an tâm không ít.

“Chỉ Kiếm, ngươi cũng ở đây sao. Gần đây tông môn bắt đầu chiêu nạp môn nhân. Ngươi không đi tìm nương tử mình à?” Bàng Thiếu Thành ngượng ngùng đặt chiếc giầy dưới chân phụ thân lại, nháy mắt ra hiệu cho Từ Ngôn.

Nhắc tới cùng tông môn, không chỉ có Bàng Thiếu Thành, ánh mắt Bàng Vạn Lý cùng Bàng Thiếu Vĩ cũng nhìn vào hắn.