Chương 843: Lực lượng nhân quả

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trải qua một tràng tàn sát bừa bãi của Đại yêu, toàn bộ kinh thành đã hoàn toàn thay đổi. Trong vòng một đêm, từ nơi phồn hoa nhất Thiên nam đã trở thành nơi chôn xương.

Phàm nhân chết trong miệng Đại yêu có tới hơn chục vạn người, còn có nhiều người bị mắc kẹt trong những gian phòng ốc bị sụp đổ không rõ sinh tử. Nếu Đại yêu không rút đi, e là cả kinh thành cũng đã bị diệt sạch rồi.

Cũng may có cường giả giới tu hành tiến đến đánh lùi đám Đại yêu đáng sợ kia. Trong mắt phàm nhân, xem như kinh thành cuối cùng đã được được cứu trợ.

Mai Hương lâu sụp mất một nửa, chẳng qua đa số phòng lớn vẫn còn, xem như chỉ bị tổn thất nhẹ. Mai Tam Nương không đưa được Bàng Hồng Nguyệt đi, rốt cuộc nàng cũng không đi mà chờ trong sân, chờ đệ đệ về hoặc chịu chết trong trường hạo kiếp này.

Mai Tam Nương đã hơn năm mươi, thừa rõ sinh tử theo số, cũng đã sớm nhìn thấu sinh tử. Chỉ cần Từ Ngôn bình yên vô sự thì Tam tỷ nàng có chết cũng không đáng kể chút nào.

Đợi đến lúc Đại yêu rút đi rồi, Mai Tam Nương lại càng thêm lo lắng cho Từ Ngôn. Thế nhưng nàng đã sớm nhìn thấy Từ Ngôn cùng Hồng Nguyệt, bèn vui đến phát khóc, liên tục lau nước mắt.

Từ Ngôn trấn an Tam tỷ vài câu, vội vã hỏi: “Tam tỷ, thi thể trong sân đâu rồi?”

Lúc trước hắn đã đánh chết Đại yêu nhện ngay trong đại viện Mai Hương lâu, lúc này lại không thấy thi thể đâu bèn nhíu mày hỏi.

“Bị Tiểu Hắc kéo vào trong viện tử rồi.” Lúc này Mai Tam Nương mới nhớ đến thi thể Hồng Vân. Đại yêu đầy thành, nàng nào nhớ đến một bộ thi thể làm gì.

Nghe nói Tiểu Hắc kéo thi thể đi, Từ Ngôn khẽ nhíu mày đi nhanh tới tiểu viện tử của mình.

Trong sân, Tiểu Hắc còn to hơn heo rừng đang lười biếng nằm ngoài chuồng, khò khè ngáy o o.

Nhìn bốn phía không phát hiện thi thể Đại yêu nhện đâu, Từ Ngôn bèn một cước đá tỉnh heo đen dậy hỏi: “Tiểu Hắc, thi thể đâu?”

Khò khè…!

Con heo Tiểu Hắc đang ngủ say, bị người đánh thức bèn kêu lên kỳ quái hết sức bất mãn. Quả nhiên chỉ có con heo này mới có thể ngủ ngon lành trong lúc Đại yêu tàn sát bừa bãi thế này mà thôi, chó tuyệt không thể nào làm được.

Trong sân không có thi thể, nhưng lúc Tiểu Hắc ngẩng đầu lên, vết máu trên cằm nó lập tức rơi vào trong mắt Bàng Hồng Nguyệt. Chưa kể trên hai nanh heo chìa ra ngoài miệng còn quấn vài cọng tóc dài.

Bàng Hồng Nguyệt che miệng lại, nước mắt tong tong chảy xuống, sắc mặt biến trắng đổi hồng luân phiên. Dưới nỗi lòng cuồn cuộn đó, một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra.

Mai Tam Nương nói thi thể bị heo đen kéo đi, lúc này không thấy thi thể đâu, miệng heo lại có tóc dài, nói rõ thi thể mẫu thân mình đã tiến vào bụng heo này rồi.

Đáy lòng nóng nảy đã khiến Bàng Hồng Nguyệt phun máu tươi, suýt nữa té xỉu. Sắc mặt Bàng Thiếu Thành cũng trở nên trắng như tờ giấy, môi run rẩy không nói nên lời, còn Sở Bạch bên cạnh chỉ biết im lặng lắc đầu.

Y có thể từ huyết nhục thi thể phân biệt ra được đối phương rốt cuộc là người hay yêu, thế nhưng một lọn tóc không thì không thể.

Bàng Hồng Nguyệt cố nén bi thương, sững sờ nhìn Từ Ngôn còn đang đứng ngây tại chỗ. Rồi nàng đẩy Bàng Thiếu Thành đang đỡ mình, chạy ra khỏi cửa.

“Hồng Nguyệt!”

Từ Ngôn cũng bước ra một bước định đuổi theo nhưng lại không biết giải thích như thế nào. Thi thể đã không còn, chuyện oan uổng thế này đã không ai rõ được chân tướng nữa.

Bàng Thiếu Thành nặng nề thở dài, chạy ra khỏi Mai Hương lâu đuổi theo muội muội của mình.

“Tiểu Hắc!” Từ Ngôn giận tím mặt, quát mắng: “Ngươi muốn hại chết ta à? Ăn thi thể? Ngươi là heo, không phải là yêu!”

Khò khè…

Tiểu Hắc không dám tranh luận, cũng không biết nói chuyện, chỉ nghe được giọng điệu đầy tức giận của chủ nhân. Nó bèn cúi đầu heo thấp xuống, nằm rạp trên mặt đất không phát ra tiếng nào, cái lỗ tai lớn thỉnh thoảng ve vẩy một cái như thể rất nhàm chán.

Sở Bạch thở dài, vỗ vỗ bả vai sư đệ rồi rời khỏi đây. Đây là chuyện nhà hắn, người ngoài không thể giúp được.

“Sao phải ăn thi thể?”

Trong tiểu viện không người, Từ Ngôn lạnh lùng nhìn nó hỏi.

Khò khè…

Heo đen vô tội phát ra tiếng kêu trầm thấp.

“Yêu tộc mới ăn huyết thực, ngươi là heo mà!”

Khò khè…

“Ngươi từng ăn thịt người rồi, đúng không?” Từ Ngôn ngồi xuống bên cạnh heo đen, nhìn ánh mặt trời nơi cuối chân trời, lẩm bẩm: “Lúc ở Nguyên sơn trại, trong Kỳ Uyên hạp, thi thể binh sĩ cũng là ngươi ăn.”

Nhớ tới năm đó mình bị vây trong Kỳ Uyên hạp, chung quanh là đủ loại dã thú và cả Yêu vật bị thi thể hấp dẫn mà đến. Từ Ngôn rốt cuộc cũng xác nhận âm thanh cổ quái đến ăn thi thể kia chính là do Tiểu Hắc phát ra, cũng chính con heo nhỏ này đã dọa đuổi đám mãnh hổ đuổi theo sau Từ Ngôn năm đó.

“Ngươi không phải heo, đúng không.. Tiểu Hắc, rốt cuộc ngươi là thứ gì? Ta, là thứ gì đây?”

Từ Ngôn chán ghét nhất là quái vật, vậy mà phát hiện ngoài hắn, đến heo Tiểu Hắc bên người cũng có thể là một quái vật kinh khủng. Ngoại trừ cười gượng gạo ra, hắn chỉ còn biết thở dài bất đắc dĩ.

Heo Tiểu Hắc gắn bó với hắn từ nhỏ đã trở thành yêu quái ăn thịt người. Bộ răng nanh thẳng từ trên xuống tuyệt không phải răng nanh heo. Hơn nữa mõm Tiểu Hắc càng lúc càng vươn dài về phía trước, môi dày mũi rộng nhìn như thể lạc đà hoặc cá sấu. Mắt nó càng lúc càng nhỏ như mắt thỏ, cổ cũng dài và nhỏ nhìn như thể cổ rắn. Phối hợp với bộ răng nanh thẳng đứng kia, nó căn bản không ra heo, cũng không phân ra được quái vật nào có hình thù như thế cả.

Ngoại trừ có một thân hình như heo ra, Tiểu Hắc hôm nay đã không thể gọi là heo được nữa.

Không chỉ không nhìn thấu Tiểu Hắc là thứ gì, đến Từ Ngôn cũng không nhìn thấu được chính hắn. Cái suy đoán mình có có quan hệ với Ma tộc kia đã trở thành phần sợ hãi lớn nhất trong lòng hắn.

Nếu không phải không phải Nhân tộc, những năm gần đây hắn đau khổ tu luyện còn có ý nghĩa gì?

Nếu như không phải Nhân tộc, nương tử có thể vì đại nghĩa diệt thân hay không? Sư huynh có chặt đứt tình cảm hay không? Tam tỷ có thể bị chôn sống theo hay không?

Từ Ngôn lại lần nữa lâm vào vũng bùn, hai mắt nhìn bầu trời trở nên vô thần. Bên cạnh hắn, heo đen như phát giác được chủ nhân mê mang, trong lỗ mũi phát ra tiếng khò khè nhẹ nhàng như đang an ủi.

Lúc này không chỉ có Từ Ngôn đang mê mang, mà Bàng Hồng Nguyệt trở lại trong Bàng phủ cũng hai mắt vô thần, không nói chuyện với kẻ nào. Nàng một mình trở về viện tử của mình, đóng cửa lại không tiếp người.

Bàng Hồng Nguyệt bi thương, tâm thần đã sớm loạn cả lên, cũng bởi vậy mà đã gợi lên trong nàng một loại tâm tình khó hiểu khác.

Đó là một loại cảm giác buồn vui lẫn lộn. Buồn vì mẫu thân bỏ mình, vui vì phu quân trở về. Hai loại đại bi đại hỉ này xâu chuỗi lại với nhau đã tạo thành một loại lực lượng nhân quả.

Lực lượng nhân quả này ở nơi tối tăm mơ hồ, lại dần dần mở ra nội tâm của Bàng Hồng Nguyệt. Một loại trí nhớ không thuộc về kiếp này dần bị kéo lên, chẳng qua nhất thời nàng không nhớ nổi, cũng không nhớ ra, mà càng không thể tưởng tượng được …

Tu hành giả cũng là người, không phải là chân tiên. Nếu đã là người thì cũng bị rất nhiều phiền não vây khốn. Muốn phá vỡ cần phải có một cơ hội nào đó.

Nói về cơ hội, đó lại là thứ mờ mịt vô tung, có lẽ mất cả đời cũng không tìm ra, mà cũng có lẽ còn đang ở nơi xa tiến đến.

Nơi gian nhà gỗ trong ngọn núi hoang ở Lam Vũ quốc, Bàng Vạn Lý hao hết khí lực, lại được cua xanh nhỏ hiệp trợ cuối cùng cũng thoát khỏi được lưới nhện trói chặt. Nhìn thấy được ánh mặt trời, Bàng Vạn Lý khô gầy không mừng vui gì cả, chỉ nhanh chóng tìm chút ít quả dại ăn đỡ đói rồi lập tức lên đường, chạy về phía Đại Phổ.

Ở một phương hướng khác, nước sông Thông Thiên hà đang tại cuồn cuộn, sóng lớn càng lúc càng cao. Hạo kiếp diệt thế ngàn năm một lần nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người đã hoàn toàn bộc phát…