Chương 1075: Tháp đá và bong bóng khí

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hơn một trăm Kim Đan đứng dưới tảng đá đều trợn tròn mắt nhìn nhau, nghi hoặc muôn phần, không ai hiểu nổi.

Không ai ngờ được trong một ngàn đệ tử Trúc Cơ chịu chết kia vẫn còn có một người sống sót. Hắn không chỉ còn sống mà còn lợi dụng hơn một trăm Kim Đan làm lao động tay chân cho mình, mượn nhờ sức lực của một trăm Kim Đan cùng ba trăm Trúc Cơ mà thành công trốn vào trong hang động, vứt bỏ toàn bộ đám đồng môn dốc sức vô ích bên ngoài này.

“Khốn nạn!” Tu sĩ họ Triệu giận tím mặt, nện một quyền vào tảng đá.

“Có gan trêu đùa một trăm Kim Đan, hắn không muốn sống chăng?”

“Thật to gan, nếu rời khỏi hóa cảnh này, nhất định phải cho hắn biết tay!”

“Nhớ cho kỹ bộ dáng hắn, không tha cho hắn!”

“Mọi người yên tâm, ta đã nhớ kỹ hình dáng tên kia rồi, các ngươi nhìn xem!”

Nói xong, một tu sĩ Kim Đan lão luyện dùng mũi kiếm vẽ một bức họa trên nền đất, hơn bốn trăm tu sĩ Địa Kiếm tông mang theo tám trăm con mắt đầy phẫn hận nhìn chằm chằm vào bức họa Từ Ngôn.

Dù sao khi trốn vào trong hang động, Từ Ngôn cũng đã tính tới chuyện bị người ghi hận rồi.

Từ Ngôn có thể vạch kế hoạch thúc đẩy hơn một trăm Kim Đan cùng hơn ba trăm Trúc Cơ với tu vi chủ yếu là Trúc Cơ hậu kỳ xuất lực vô ích, nhưng không cách nào làm sạch sẽ không để lại dấu vết được.

Dù có bị ghi hận thì Từ Ngôn vẫn phải làm, bởi hắn đã quyết định phải rời khỏi hiểm địa đi ra ngoài mới được, bằng không đến khi băng lộ vỡ vụn, có khi hắn còn không rõ lý do vì sao phải chết nữa.

Chiến trường của hai Hóa Thần tuyệt không phải là nơi tốt lành!

Hắn dùng Minh Vân tước dò đường, bước đi trong sơn động trống trải. Ngoài tiếng bước chân vang vọng, sơn động này hoàn toàn tĩnh lặng khiến người ta phải cảm thấy áp lực.

Không lâu sau, trước mặt hắn xuất hiện một lối rẽ, một đường lớn một đường nhỏ. Trong đó đường nhỏ kia tương tự như con đường hắn đang đi, có lẽ là con đường hỏa lộ dẫn tới, giao nhau với băng lộ lại đây.

Hắn không đi sâu vào bên trong mà sai Minh Vân tước đi ngược lại con đường hỏa lộ, xác nhận lối đó không có ai mới bắt đầu đi về phía trước.

Lúc này tốc độ của hắn đã nhanh hơn, chân chạy như bay, hơn nữa còn không gây ra tiếng động nào.

Thừa dịp hỏa lộ vẫn chưa có người xuất hiện, Từ Ngôn phải nhanh chóng đi đến cuối đường. Như vậy hắn chỉ cần phải đề phòng nguy hiểm trước mặt, không cần đề phòng sau lưng nữa.

Với Từ Ngôn, người bên Địa Kiếm tông không tính là gì, kể cả ba phân thân Nguyên Anh kia cũng không đáng coi là nguy hiểm. Nguy hiểm thật sự phải là gia hỏa Chung Ly Bất Nhị kia.

Vừa đi hắn vừa phân ra một tia tâm thần thúc giục Nguyên Anh của mình.

Bên trong Tử Phủ, hắn chất vấn Nguyên Anh của Ngọc Nữ lần nữa. Lần này hắn hỏi về những tin tức có liên quan tới Địa Kiếm tông, có điều không thu được tin nào hữu dụng cả. Tông chủ Kim Ngọc phái đương nhiên không biết về chuyện cơ mật của Địa Kiếm tông, càng không thể biết được mục đích của ba đại trưởng lão Hóa Thần Địa Kiếm tông được.

Hỏi Ngọc Nữ không thu được kết quả gì, Từ Ngôn cũng không lãng phí tâm thần nữa mà dồn toàn lực đề phòng sơn động càng lúc càng trở nên rộng lớn này.

Không tới một bữa cơm, phần cuối sơn động với ba mươi sáu ngọn tháp đá xuất hiện. Mỗi ngọn tháp đá cao mười trượng, được sắp xếp thành một vòng tròn với trung tâm là một bong bóng khí trong suốt.

Bong bóng khí rộng chừng một trượng, lơ lửng ở không trung, đứng yên bất động, không bay đi, nhìn khá lạ kỳ. Bên trong bong bóng khí còn có một tòa đại điện mờ ảo. Bên trong điện còn có mấy pho tượng, có điều hình ảnh mờ ảo không rõ ràng, còn lập lòe sáng tối.

“Đại điện trong bong bóng khí trận cơ này hẳn là chỗ sâu nhất của hóa cảnh. Nếu hai Hóa Thần chết ở trong đó, vậy hẳn nhục thân cũng đã gần điêu tàn. Nếu vào trong đó có lẽ thu gặt được không ít chỗ tốt.”

Từ Ngôn dừng chân ngoài tháp đá, thầm suy nghĩ.

Từ chuyện Băng Hỏa lộ hình thành, không khó nhìn ra hai vị Hóa Thần đang tranh đấu với nhau. Hơn nữa e là thời gian của hai trưởng lão Hóa Thần Địa Kiếm tông này đã không còn nhiều, nếu không đã không phải dùng đến tính mạng của hai ngàn Trúc Cơ đến phá vỡ cấm chế rồi.

Hóa Thần gần chết, nói rõ sẽ có cơ hội lấy được dị bảo, vũ khí hoặc có thể là truyền thừa của Hóa Thần. Cơ hội này có thể nói là tạo hóa của đám môn nhân Địa Kiếm tông, thế nhưng với Từ Ngôn mà nói thì có cũng được, không có không sao cả.

Với tâm trí của hắn, tuyệt sẽ không có chuyện sắp chết còn mê luyến dị bảo lưu lại. Hắn cần phải tự bảo vệ mình trong hiểm địa này, bình yên rời khỏi đây quan trọng hơn lấy được dị bảo nhiều.

Băng Hỏa lộ là một nơi tuyệt hiểm, cho nên Từ Ngôn mới không tiếc công lừa một trăm Kim Đan để xông vào trong sơn động. Thế nhưng đến phần cuối Băng Hỏa lộ này, hắn chợt lộ vẻ do dự.

Tiến vào bong bóng khí hẳn sẽ phải đối mặt với cường giả Hóa Thần, không tiến vào sợ rằng không có cơ hội đi ra khỏi hóa cảnh.

“Hai vị Hóa Thần đấu pháp với nhau từ ba trăm năm trước, như vậy tính ra hẳn là đã không còn thừa bao nhiêu sức lực. Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đánh đấu lẫn nhau, vậy Đại trưởng lão đã đi đâu rồi?”

Hàng mày núi của Từ Ngôn cau chặt lại, nhanh chóng suy đoán. Đột nhiên xa xa chợt có cơn gió lùa tới như thể đang có người tới gần đây.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, bèn lách mình trốn vào trong một tòa tháp. Tháp đá có cửa lớn, bên trong đen kịt, trốn vào rồi hắn mới phát hiện bề ngoài tháp đá bình thường nhưng bên trong đầy linh khí đủ để ngăn trở toàn bộ khí tức của hắn đi.

Quả là nơi ẩn thân tuyệt hảo! Sau khi trốn vào tháp đá trận cơ, Từ Ngôn mới an tâm vài phần. Minh Vân tước ở bên ngoài cũng lập tức bay đến một ngọn tháp đá khác. Một khi chim nhỏ không nhúc nhích sẽ rất khó bị phát hiện ra, mắt chim vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lối đi duy nhất.

Hai bóng người một nam một nữ nhanh chóng xuất hiện, là hai phân thân của Triệu Như Phong và Phong Thái Hoa.

“Cuối cùng đã tới, thạch tháp tụ lâm, tam tài thành điện!” Triệu Như Phong đi tới cạnh tháp đá, nhìn chằm chằm vào bong bóng khí cực lớn ở trung tâm nói.

“Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão bị nhốt trong Tam Tài điện đã nhiều năm, chỉ sợ nhục thân đã mất sinh cơ, có khi Nguyên Thần cũng sắp tiêu tán.” Phong Thái Hoa trầm thấp nói.

“Nếu hai trưởng bối Hóa Thần vẫn lạc thật, như vậy chúng ta phải cố nắm bắt lấy cơ hội cuối cùng này, cơ hội lấy được truyền thừa và linh bảo!” Ánh mắt Triệu Như Phong càng lúc càng sáng, càng không che giấu vẻ tham lam.

“Chỉ cần đạt được một kiện linh bảo là chúng ta có cơ hội sát nhập vào mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng lần tiếp theo. Hóa Thần không xuất, Địa Kiếm tông yên lặng nhiều năm, không khí tông môn trầm lặng, cũng nên nhân cơ hội này mà thay đổi.” Phong Thái Hoa gật đầu đồng ý với Triệu Như Phong.

“Tam Tài điện, rốt cuộc vì sao ba vị Hóa Thần lại bị mắc kẹt trong đó? Đại trưởng lão đã sớm tọa hóa nhiều năm nhưng nhục thân vẫn không hủ. Trong chuyện này nhất định có bí mật nào đó mà chúng ta không biết.” Triệu Như Phong thu liễm tham niệm, mắt lóe sáng ngời. Không hổ là thiên kiêu có thể tùy ý khống chế tham niệm.

“Bí mật đến tông chủ còn không biết thì ai mà biết được? Nếu lúc này có thể lấy được ba kiện linh bảo của ba vị trưởng lão, coi như chuyến đi này không tệ, dù phân thân tan nát cũng đáng.” Huyễn Thủy phân thân Phong Thái Hoa lóe lên lưu quang, mắt đẹp ánh lên vẻ mong đợi.

Hai người vừa nói vừa đi vào trung tâm vòng tròn tháp đá, đến cạnh bong bóng khí.

Triệu Như Phong quan sát bong bóng khí cực lớn một phen chợt trầm mặt xuống, nhìn về một dúm gỗ vụn nhỏ dưới chân.

“Mộc nhân ma của Lam Ngọc Thư đã đi vào rồi, chúng ta đi!” Triệu Như Phong miết miết mẫu gỗ vụn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Mộc nhân ma bị mài mòn một chút chứng tỏ Lam Ngọc Thư đã mang đám Kim Đan Vân Hạ Phong theo, nếu không với năng lực của y có thể dễ dàng đi tới Tam Tài điện.” Phong Thái Hoa suy nghĩ một chút nói: “Ngươi vào Tam Tài điện trước đi, ta đợi đám Kim Đan đằng sau. Kim Đan phải dùng toàn lực mới có thể xuyên qua được tầng cầm chế này, có ta giúp đỡ, bọn hắn sẽ tiết kiệm nhiều sức lực hơn.”

“Được!”

Triệu Như Phong gật đầu đồng ý, rồi trải rộng linh lực ngoài thân, phi thân nhảy vào bong bóng khí. Người gã lóe lên rồi biến mất. Bong bóng khí cực lớn phát sáng lên, có điều cũng nhanh chóng mờ đi.