Chương 568: Xuất sư bất lợi

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Móng vuốt mọc lông trắng, gặp kinh sợ thì dựng ngược lên, nhanh như gió táp, cường bạo như gấu hổ, chính là Bạch Chưởng viên.

Vừa nhìn thấy đám Yêu thú Viên Hầu này, Từ Ngôn lập tức nhận ra nơi này là sào huyệt của Bạch Chưởng viên. Hắn tin chắc mình trốn được, thế nhưng trăm tên đệ tử sau lưng không thể trốn thoát, cho nên tất nhiên phải động thủ.

Ánh đao lưỡi kiếm xuất hiện đã đánh thức trăm tên đệ tử, tích tắc sau trong động đá vôi đã trở thành chiến trường ác chiến.

Trăm tên đệ tử Thiên Hải lâu đối mặt với năm sáu chục con Yêu vật Viên Hầu, còn Từ Ngôn thì một mình đại chiến với hai con Cự Viên Yêu linh.

Một tu sĩ Trúc Cơ có thể đối chiến ngang với một con Yêu vật, trăm tên đệ tử Thiên Hải lâu đủ sức ứng đối với vài chục con Bạch Chưởng viên. Thế nhưng Từ Ngôn lại phải ngăn cản hai con Yêu linh.

Trường Phong kiếm vung ra đã bị Yêu linh chộp thẳng vào trong tay, huyết quang lóe lên, móng vuốt sắc bén của con Yêu linh đã có thêm một vệt máu dài.

Nhìn thấy đồng bạn bị thương, con Cự Viên bên kia vọt tới càng thêm hung mãnh, đưa trảo đón lấy Thanh Lân đao. Hai tay nó chấn động định đánh văng pháp khí đi, có điều nó không gặp may, bởi Trường Phong kiếm chỉ là pháp khí thượng phẩm nhưng Thanh Lân đao lại chính là pháp khí cực phẩm hàng thật giá thật.

Đừng nhìn Từ Ngôn như thể đang dốc sức liều mạng với Yêu linh trước mặt, kỳ thật hắn lại tính toán chém giết con Cự Viên Yêu linh bên kia đánh tới. Linh khí trên Thanh Lân đao đã đạt tới cực hạn.

Rặc rặc một tiếng, song chưởng kiên cố nhất của Bạch Chưởng viên đã bị cắt xuống, ánh sáng xanh chói mắt hiện ra, soi rõ nụ cười lạnh trên mặt Từ Ngôn.

Thực lực của Yêu linh vốn ngang với tu sĩ Hư Đan, thế nhưng Yêu linh bình thường khó mà ngăn cản được pháp khí cực phẩm, lại thêm trong kim đan của Từ Ngôn còn chứa đựng một lượng linh khí kinh khủng. Với thực lực của hắn hôm nay, đừng nói chống lại hai con Cự Viên Yêu linh mà độc chiến với sáu bảy con Yêu linh cũng chưa chắc bị thua. Đó là hắn còn chưa sử dụng tới Sơn Hà pháo, nếu dùng Sơn Hà đồ thì làm thịt một hơi mười đầu Yêu linh không có gì khó cả.

Song chưởng bị chém, Cự Viên Yêu linh rên lên, té ngã trên đất. Con Yêu linh bên kia lập tức đỏ bừng hai mắt, không để ý đến vết thương trên người mà lại lao lên đánh giết.

Đối mặt với Cự Viên đánh tới như cuồng phong, Từ Ngôn vẫn không đổi sắc mặt, khóe miệng cười lạnh ẩn hiện sát cơ lạnh lẽo. Hắn đưa tay chụp ra sau lưng, Thanh Lân đao đã đánh trung mục tiêu lập tức quay về trong tay hắn.

“Chết đi!”

Từ Ngôn gào thét, trường đao vung lên như một Chiến Thần, đao thế kinh khủng khiến toàn bộ trăm tên đệ tử Thiên Hải lâu phải chấn động. Kể cả đám Viên Hầu Yêu vật trong động cũng cảm nhận được sát cơ đáng sợ, toàn bộ trong động đá vôi lập tức đình trệ cả lại, mọi ánh mắt đồng thời nhìn về phía chiến trường giữa Từ Ngôn và Cự Viên.

Tích tắc sau, Cự Viên phẫn hận đánh ra một trảo, thế nhưng Từ Ngôn mang theo trường đao với xu thế động trời lại bỗng nhiên biến mất.

Phong độn…

Ngâm khẽ một tiếng, cả người Từ Ngôn vọt tới như đâm thẳng vào bụng cự viên, sau đó hóa thành gió mát biến mất không thấy gì nữa. Thoắt cái, hắn đã hiện ra phía sau lưng Cự Viên.

Hai bàn tay tập trung tất cả man lực của Bạch Chưởng viên nện hụt vào không khí bèn lật vòng lên, có điều sau lưng nó đã xuất hiện một luồng ánh sáng xanh chói lọi. Cả người cự viên đã bị chém thành hai nửa.

Leng keng … Pháp khí của Vương Bát Chỉ lại lần nữa rớt xuống đất.

Thanh thế to lớn chém núi trảm biển kia, đến cả Yêu thú cũng tin là thật, kết quả lại chỉ là phong độn…

Đây là kỳ tài a!

Vương Bát Chỉ vội vàng nhặt pháp khí lên, âm thầm tán thưởng một câu. Loại người đến Yêu linh còn lừa gạt thì khó mà dùng từ vô sỉ ti tiện miêu tả được. Có lẽ tặng cho cái danh xưng đệ nhất thiên hạ độc thủ vẫn còn chưa xứng lắm.

Hai con Cự Viên Yêu linh đã có một con bị đánh chết, con còn lại đang ôm hay tay bị chém đứt mà kêu rên. Không kéo dài quá một nén nhang, cục diện ác chiến kia đã triệt để chấm dứt.

Từ Ngôn đi tới trước mặt con Cự Viên bị trọng thương, ánh kiếm lóe lên, một kiếm đâm thủng tim nó.

Hai con Yêu linh toi mạng đã lập tức khiến đám Viên Hầu Yêu vật hoảng sợ, nhao nhao chạy trốn tứ tán. Đám Bạch Chưởng viên đã bị đệ tử Thiên Hải lâu đánh chết hơn phân nửa, chỉ còn vài con còn sót lại chạy thoát khỏi hang động đá vôi, biến mất trong bóng đêm.

Từ Ngôn không có hứng thú với Yêu vật bình thường nên cũng mặc kệ đám Bạch Chưởng viên kia, chỉ nhìn chằm chằm vào hai con Yêu linh đã chết mà thôi.

Trong mắt Từ Ngôn, từ con Yêu linh đầu tiên bị chết có một linh thể cỡ nắm tay vô cùng ngưng thực dần hiển hiện. Nó toan chạy trốn nhưng đã bị Từ Ngôn dùng linh khí giam cầm lại, ngay sau đó linh thể từ con Yêu linh thứ hai cũng dần hiển hiện mà ra, lại bị Từ Ngôn giam cầm ngay trên không trung.

Tu hành giả cảnh giới Hư Đan có thể dùng linh khí giam cầm tu sĩ Trúc Cơ hoặc linh thể, mà giá trị của hai hồn phách Yêu linh này không nhỏ, hắn không thể bỏ phí được.

Phong Hồn tinh cũng chỉ chứa bốn hồn phách Yêu vật là hổ báo sài lang mà thôi, nếu có thể luyện hóa hai luyện hồn Yêu linh này thì coi như Từ Ngôn đã có thêm một phần trợ lực to lớn. Dù sao hồn phách Yêu linh được ngưng tụ bởi tất cả lực lượng thần hồn Yêu linh, uy lực không thể khinh thường, dù có dùng để bạo nổ cũng dư sức trở thành thủ đoạn chạy thoát thân hữu hiệu.

Bây giờ không phải là thời điểm luyện hồn, Từ Ngôn chỉ có thể giam cầm hai hồn phách con vượn này lại, rồi thu vào Phong Hồn tinh.

“Từ trưởng lão, da lông hai con Bạch Chưởng viên này là tài liệu luyện khí thượng hạng đó.”

Một vị đệ tử Thiên Hải lâu tiến lên nói: “Da trên hai tay vượn này có thể luyện chế pháp khí phòng ngự, huyết nhục Yêu linh có thể luyện chế đan dược.”

“Cho các ngươi nửa khắc quét dọn chiến trường, da lông Yêu linh hay Yêu vật gì đó các ngươi tự phân chia nhau đi.” Quét mắt nhìn đám người chung quanh, nói: “Nửa khắc đồng hồ sau, chúng ta xuất phát.”

Nghe trưởng lão nói không cần thi thể Yêu linh khiến cả đám đệ tử Thiên Hải lâu mừng không khép miệng lại được.

Bọn hắn không có thực lực chém giết Yêu linh, loại chuyện tốt thế này lần đầu tiên gặp đc. Bọn họ miệng vừa than thở Từ trưởng lão phóng khoáng, vừa vội vàng lục soát chiến trường. Chỉ một lát sau, hai con Yêu linh Cự Viên đã bị phân chia sạch sẽ.

Lai lịch Vương Bát Chỉ quá nhỏ bé, không thể lấy được da của bạch mao viên, chỉ cướp được nửa cái chân sau. Gã mặt mày ủ rũ mang theo móng vuốt vượn đi tới cạnh Từ Ngôn.

“Ngôn ca nhi, ngươi không muốn thì cho ta đi, không thể để người ngoài kiếm lợi như thế được a.”

Vương Bát Chỉ thấp giọng nói, ngữ khí vô cùng ai oán, ánh mắt lại càng giống như một oán phụ.

“Lần sau sẽ để cho ngươi một con sống.”

Từ Ngôn không buồn nhìn về phía Vương Bát Chỉ, thuận miệng nói. Vương Bát Chỉ nghe xong bèn gật gật đầu, về sau hiểu rõ mới hoảng sợ lắc đầu từ chối.

Để cho gã một con Yêu linh còn sống, không bị nuốt mất mới lạ.

Đám đệ tử khác nhanh nhẹn thu thập tài liệu, còn Từ Ngôn thì đánh giá hang động đá vôi này một phen.

Động quật cực lớn như một cái hồ lô, chỉ có một cửa ra ngoài. Nhìn qua, có lẽ có không ít hang động đá vôi thế này trong Ma La động, có điều Từ Ngôn không may ở chỗ vừa đi vào đã xuất hiện ngay trong hang ổ của Yêu thú.

“Xuất sư bất lợi rồi, không có nghe nói vừa vào đã đụng phải Yêu linh bao giờ đấy…”

Từ Ngôn thấp giọng tự nói, rồi tập trung tinh thần lại. Từ khi đi vào Ma La động, hắn luôn cảm giác như có một mối nguy hiểm sâu xa vẫn luôn lượn lờ bên người.

Nửa khắc sau, tất cả đệ tử Thiên Hải lâu đã thu thập xong xuôi, ai ai cũng có thu hoạch. Kẻ nào kẻ nấy nhìn về phía Từ Ngôn với một ánh mắt nóng cháy, cho rằng đi theo Từ trưởng lão xem như đúng đắn, vừa mới bắt đầu đã vậy thì ắt hẳn sau này sẽ càng có thu hoạch lớn hơn nữa.

“Đi theo sau ta, có biến cố chớ tự tiện ra tay.”

Từ Ngôn phân phó một câu, dẫn đầu đi ra khỏi động đá vôi. Bên ngoài là một đường hầm hẹp dài tĩnh mịch, uốn lượn dẫn xuống phía dưới, không rõ thông đến nơi nào.

Một nhóm hơn trăm người vừa chuẩn bị từ trạm thứ nhất của Ma La động xuất phát, có điều vừa tới cửa động thì bước chân Từ Ngôn đã đột ngột ngừng lại.

Bên ngoài cửa động, một bóng người áo đen vừa vặn tiến tới, hầu như mặt đối mặt với Từ Ngôn.