Chương 662: Đấu giá hội thành Ngũ địa (thượng)

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đấu giá hội ồn ào tấp nập người, chỉ một lát sau, mười mấy gian phòng trên tầng hai đã đầy người. Lúc này có người bước lên đài trong đại sảnh.

Xuất hiện ở trên đài cao là một kẻ lưng còng, mặt nạ giấy xanh, nhìn qua thập phần âm trầm. Đúng là Thanh Bì.

Chủ nhân Đấu giá hội vừa xuất hiện, trong đại sảnh trở nên lặng ngắt như tờ. Dù là tu sĩ Nhân tộc hay Yêu linh hóa hình ở Ngũ địa đều hết sức kiêng kỵ với Thanh Bì này.

Bọn họ không chỉ kiêng kị Quỷ Nhãn tông sau lưng Thanh Bì mà đáng kể nhất chính là thực lực của bản thân Thanh Bì. Nhiều năm trước, năm vị trưởng lão Hư Đan Trảm Yêu Minh đã ra tay ám sát Thanh Bì, kết quả Thanh Bì bị năm vị Hư Đan bao vây lại không tổn hao lông tóc. Ngược lại bên kia lại có hai người bị đánh chết tại chỗ, hai người trọng thương, chỉ còn một người cuối cùng chạy thoát được.

Trải qua một lần ám sát kia, Thanh Bì chưa bao giờ xuất thủ trước mặt người khác đã thành mục tiêu kiêng kị của tất cả mọi người. Yêu tộc Ngũ địa tham dự đấu giá hội cũng không dám quá mức làm loạn, ít nhất cũng không ai dám quấy rối ngay trên đấu giá hội.

“Lại đến cuối tháng, đấu giá hội lúc này đã đến lúc cử hành.”

Thanh Bì đứng trên đài, khàn khàn nói: “Vẫn quy củ cũ, vô luận bảo vật nào, ai trả giá cao nhất thì được. Nếu phát sinh chuyện gì không vui, chư vị có thể phân rõ sinh tử bên ngoài kia, đánh nhau tới long trời lở đất, Thanh Bì ta cũng không hỏi qua một câu. Thế nhưng nếu ai dám làm hỏng quy củ trong đấu giá hội này, hoặc là nhịn không được ra tay, thì đừng trách ta trở mặt.”

Nói xong một câu, toàn hội trường chợt yên tĩnh như tờ. Thanh Bì khẽ gật đầu, nói: “Nếu như không ai có dị nghị, như vậy đấu giá hội lần này, bây giờ bắt đầu.”

Không hổ là chủ nhân đấu giá hội, Thanh Bì thân hình thấp bé lưng cong nhưng lại có khí thế chấn nhiếp cường nhân Ngũ địa, đến đám gia hỏa như Thương Hưng và Minh Phi không sợ trời không sợ đất cũng không dám lên tiếng.

Nói rõ có thể tùy tiện tranh đoạt bên ngoài, động cơ của Thanh Bì không chỉ có chấn nhiếp người bên ngoài, mà ít nhất trong mắt Từ Ngôn thì chủ nhân đấu giá hội kia còn có chút ít dụng ý châm ngòi trong đó nữa.

Gia hỏa tâm tư âm hiểm!

Nhìn kẻ thấp bé trên đài cao kia, Từ Ngôn có thể cảm nhận được cái khí tức âm hiểm trong đó, không khỏi đề phòng Thanh Bì thêm vài phần.

Nói câu đấu giá hội bắt đầu, Thanh Bì đi xuống đài cao. Lão là chủ nhân đấu giá hội, không thể tự mình chủ trì, mà có thuộc hạ lên đài chịu trách nhiệm.

Chủ trì đấu giá hội chính là một Hư Đan Nhân tộc lệ thuộc Quỷ Nhãn tông. Sau khi lên đài lập tức vỗ tay một cái, lập tức có ba nữ tử dáng người thướt tha đi đến đài cao. Ba người đều có tu vi Trúc Cơ, hai tay trống trơn không cầm gì cả, không biết đấu giá là vật gì.

“Nữ tu Trúc Cơ Nhân tộc, trăm linh thạch một vị!”

Tu sĩ Hư Đan chủ trì đấu giá hô to một tiếng, trong đại sảnh lập tức sôi trào lên, không ngừng có người tăng giá. Hóa ra vật phẩm cạnh tranh đầu tiên chính là ba nữ tử Trúc Cơ.

Từ Ngôn khẽ nhíu mày. Tuy rằng hắn đã sớm biết có cả tu sĩ Nhân tộc cũng bị đấu giá trong đấu giá hội thành Ngũ Địa, thế nhưng tận mắt nhìn thấy loại cảnh tượng này vẫn khiến hắn cảm thấy thập phần khiếp sợ.

Thiên Bắc rốt cuộc là Yêu tộc thế lớn, một tổ chức Trảm Yêu Minh không thể quẫy nên sóng gió gì. Nhân tộc xuống dốc đến tình trạng như thế, ngoại trừ tâm tình băng lạnh thì còn biết làm thế nào?

Hắn đang trong tình cảnh cứu người nước sôi lửa bỏng, nên không còn nghĩ ngợi. Hơn nữa, không nói đến cứu người, chỉ liếc mắt nhìn thần thái ba nữ tử trên đài, một chút trắc ẩn trong lòng Từ Ngôn cũng đã không cánh mà bay.

Bởi giá cả càng ngày càng cao, ba nữ tử chẳng những không sợ hãi mà càng vui mừng. Nhất là sau khi một Hư Đan Nhân tộc không rõ lệ thuộc thế lực nào ra giá, ba nữ tử vui mừng khôn xiết, như thể được Hư Đan mua đi khiến các nàng hết sức cao hứng.

Đã trở thành hàng hóa, không chỉ không đau buồn mà còn mừng rỡ. Loại việc lạ này chỉ có thể nói rõ Nhân tộc ở Thiên Bắc đã chết lặng, đến chính bọn họ cũng không còn cho mình là Nhân tộc nữa.

Có cường nhân Hư Đan ra giá, tuy rằng giá cả không tính cao nhưng tu sĩ bình thường trong đại sảnh cũng không dám tăng giá tiếp. Có người thở dài, cũng có người thất vọng.

Nói là đấu giá hội, nhưng một khi ra khỏi phòng đấu giá đã không có người quản. Đến lúc đó chọc phải người không thể chọc vào, còn sống rời khỏi thành Ngũ Địa hay không cũng khó nói được. Cho nên phàm là thứ Hư Đan nhìn trúng, tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ không ai dám tăng giá.

Ba nữ tử bị bán xong, tiếp đến là vật đấu giá thứ hai lên đài. Đó là ba hạt hạ phẩm Phục linh đan, giá quy định là một trăm linh thạch.

Phục linh đan tại Thiên Nam căn bản không đắt lắm, là một loại để tu sĩ Trúc Cơ hồi phục linh khí nhanh chóng, đến Thiên Bắc trở thành trân quý gấp bội. Dù vậy vẫn có rất nhiều người ưa thích, âm thanh tăng giá nhất thời không ngừng. Không bao lâu, một hạt có giá cuối cùng lên đến một trăm năm mươi linh thạch.

Kiện đấu giá thứ ba là một thanh phi kiếm trình độ pháp khí thượng phẩm, giá quy định năm trăm linh thạch. Kiếm này vừa ra, lập tức bị tranh mua, cuối cùng bị một tu sĩ Hư Đan mua mất.

Những vật phẩm đấu giá tiếp theo là vài thứ tài liệu cổ quái trân quý, rồi đến Linh quả óng ánh, cây cỏ quái dị đen như mực, có tài liệu luyện khí như nham thạch các loại. Đa phần các loại tài liệu không quá đắt, chỉ chừng một hai trăm linh thạch mà thôi.

Từ Ngôn nhìn từng kiện từng kiện vật phẩm đấu giá, một mực chưa từng ra tay. Mục tiêu của hắn chỉ có mấy người của Trảm Yêu Minh, những vật khác với hắn là vô dụng.

Thương Hưng nếu có hứng thú với Linh quả nào cũng chỉ ra giá hai lần, nếu giá cả tăng hơn, gã cũng không hứng thú mua nữa.

Sau một canh giờ, vật phẩm xuất hiện trên đài đấu giá đã càng lúc càng trân quý hơn. Sau khi một viên Hư Đan Nhân tộc được bán với giá sáu trăm linh thạch, thì một mai rùa cực đại được bê đi lên.

Bê mai rùa lên đài là bốn gia hỏa thấp bé mặc một thân áo giáp cổ quái. Bọn chúng nó không đi tới mà là bò lên, nhìn qua như thể mấy đứa bé sáu bảy tuổi, trước mặt nạ của bọn chúng còn thò ra từng cọng râu dài, hơn nữa phần trước cũng được làm dài nhọn ra.

Căn bản bọn chúng không phải là người, mà là bốn con chuột bự mặc áo giáp!

“Một cái mai rùa, trình độ Yêu linh, giá quy định là một ngàn năm trăm linh thạch.”

Tu sĩ chủ trì đấu giá lớn tiếng giới thiệu. Phàm là mai rùa đạt tới trình độ Yêu linh đều là tài liệu chế tạo áo giáp tốt nhất, rất được những Yêu linh hóa hình kia coi trọng. Cho nên giá quy định được nâng cao tới một ngàn năm trăm linh thạch. Chỉ với cái giá này, coi như đã đoạn tuyệt cơ hội của tu sĩ Trúc Cơ rồi.

“Mai rùa loại nào phải nói cho rõ ràng, nếu là mai rùa bình thường thì giá cũng không hơn được hơn một ngàn linh thạch.”

Trong phòng tầng hai có tiếng người chất vấn. Tu sĩ chủ trì đấu giá chỉ nói mai rùa, không có nói là mai của loài rùa gì. Tuy nói mai rùa Yêu linh đều đáng giá, nhưng cũng có giá nhiều ít khác nhau.

Tu sĩ chủ trì đấu giá trên đài có chút do dự, đưa mắt nhìn về một cửa sổ trên tầng hai. Nếu như người gửi bản không chịu nói rõ, y cũng không được phép nói ra chân tướng.

“Mai rùa Yêu linh Xích Nguyên quy. Ngươi đã hỏi, vậy thì ít hơn ba ngàn linh thạch sẽ không bán.”

Một giọng nói từ tầng hai truyền đến, nghe ra là một giọng nữ. Người gửi bán nói ra loại mai rùa xong, toàn bộ đấu giá hội lập tức trở nên an tĩnh.

“Đám chuột Ma Huyết quật các ngươi chán sống rồi đúng không? Mai rùa Xích Nguyên quy mà các ngươi cũng dám bán?”

Một tiếng quát lạnh truyền ra từ trong một gian phòng khác cũng ở tầng hai. Nghe câu gào to này, Từ Ngôn lập tức nhận ra chủ nhân giọng nói đó, là Hải Đại Kiềm ở Quy Nguyên tông.