Chương 1056: Lừa gạt tân đệ tử

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hai thiên kiêu Triệu Như Phong và Phong Thái Hoa của Vân Thượng Phong đều đã vận dụng ra kiếm phân thân và Huyễn Thủy phân thân. Sau đó bản thể hai người ngồi xếp bằng ở ngoài động, còn hai phân thân bắt đầu tiến về phía trước chờ đợi thời cơ tiến vào Lưỡng Nghi viên.

Về phần thanh niên tên là Ngọc Thư, không chỉ có vẻ ngoài bình thường mà thi triển bí pháp phân thân cũng bình thường không kém. Y ném thẳng ra một con rối gỗ với tay chân thô cứng, đầu và tứ chi vuông vức, dù mang hình người nhưng nhìn cách đi đứng vẫn còn vô cùng vụng về.

“Công lực luyện chế Mộc nhân ma của Lam Ngọc Thư đã đại thành rồi à. Không biết Thiết nhân ma của gã được tế luyện thế nào? Dù sao thì pháp bảo khôi lỗi vẫn là loại pháp môn phân thân huyền ảo nhất.”

“Phân thân khác cần có thần niệm của bản thể, một khi bị hủy chắc chắn bản thể cũng bị tổn thương. Còn phân thân khôi lỗi cần rất ít thần niệm, dù bị diệt cũng bị cắn trả rất ít, không đáng kể là bao.”

“Thiên Anh bảng lần trước, Lam Ngọc Thư bị hủy không dưới mười con Mộc nhân ma rồi. Có lẽ Thiết nhân ma của hắn còn hơi kém, nếu lần trước vận dụng Thiết nhân ma có lẽ đã lọt vào một trăm thứ hạng đầu Thiên Anh bảng.”

“Chân truyền Địa Hỏa động, pháp môn Ma Luyện, nghe nói phía trên Thiết nhân ma còn có Kim nhân ma. Một con Kim nhân có thể sánh ngang với một kiện pháp bảo cực phẩm, uy lực khiến người ta phải sợ hãi.”

“Chỉ sợ Kiếm Vương điện cũng không có bao nhiêu con Kim nhân ma. Nếu có thể luyện chế ra Kim nhân ma may ra có cơ hội sát nhập mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng!”

Đám trưởng lão Nguyên Anh Vân Hạ Phong đang nghị luận với nhau. Triệu Như Phong và Phong Thái Hoa thuộc về phía Vân Thượng Phong, còn vị Lam Ngọc Thư Địa Hỏa động này là người của Vân Hạ Phong, cũng chính là vị đại thiên kiêu thứ ba của Địa Kiếm tông.

Không giống với Triệu Như Phong và Phong Thái Hoa, Lam Ngọc Thư chỉ có mặt trên bảng xếp hạng hai trăm thứ hạng đầu của Thiên Anh bảng. Y chưa bao giờ lọt vào vòng một trăm thứ hạng đầu, thường ngày lại rất hiếm khi xuất hiện.

Có thể nói ba thiên kiêu tông môn này là cường giả Nguyên Anh có chiến lực mạnh nhất. Lúc này cả ba đều đang ngồi xếp bằng ngoài động, chờ đợi thời cơ.

Nhìn ba thiên kiêu kia, vẻ mặt của tông chủ Cổ Phan Kỳ có vui mừng, có xoắn xuýt, cũng có bất đắc dĩ. Bởi tranh đấu giữa Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong rất gay gắt khiến cho Địa Kiếm tông vốn đang ở vị trí kế cuối trong tam tông càng trở nên suy tàn. Nhất là chuyện của ba vị trưởng lão Hóa Thần của Địa Kiếm tông càng làm cho Cổ Phan Kỳ thêm nhức đầu.

Cổ Phan Kỳ đang đứng ngoài màn mưa suy tư về chuyện của chí cường trong tông môn, vô tình đưa mắt nhìn về phía vòng xoáy của màn mưa. Vị tông chủ này chợt nhíu nhíu mày, đưa tay đánh ra một luồng linh lực tới một góc của màn mưa.

Linh lực của cường giả Nguyên Anh đơn giản xuyên qua màn mưa, chui vào trong mảng sáng xanh rồi biến mất không thấy gì nữa. Dĩ nhiên trước lúc linh lực tiến đến, đã có một đám mây mù ảm đạm nhanh chóng rút vào màng sáng rồi.

“Lưỡng Nghi viên biến hóa?” thấy tông chủ đưa tay lên, Triệu Thiên Hoành kinh ngạc hỏi.

“Không có biến hóa, điều tra không gian xuất nhập một phen mà thôi.”

Đáy mắt của Cổ Phan Kỳ mang theo một tia nghi hoặc nhưng rồi ông ta chỉ lắc lắc đầu thầm nhủ có lẽ mình lao lực quá độ, cho nên vừa rồi mới thoáng mơ hồ thấy bóng một con chim nhỏ ẩn sau màn mưa.

Hóa cảnh bất ổn nên không ai dám tùy tiện dùng linh thức. Quả thật vị tông chủ Địa Kiếm tông thân hãm giữa nội đấu Vân Thượng Phong và Vân Hạ Phong đã hao tổn tâm lực quá độ. Thế nhưng vừa rồi ông ta không nhìn nhầm. Quả thật vừa rồi đã có một con chim nhỏ bằng mây mù cực kỳ mờ ảo ẩn trong màn mưa, ngay lúc ông ta đưa tay lên thì nó đã bay trở về tay chủ nhân mình rồi.

Trong đại hoa viên đầy sắc xanh, Từ Ngôn đang ngồi dưới một gốc cây xiêu vẹo, tay nâng Minh Vân tước ảm đạm. Bên cạnh gốc cây là hơn hai ngàn môn nhân Trúc Cơ rải rác bốn phía, đều đang ngồi xếp bằng đợi mệnh lệnh của Kim Đan tông môn.

“Bên trong Lưỡng Nghi viên còn có Băng Hỏa lộ. Xem ra mảnh hoa viên này không phải là chỗ sâu nhất trong hóa cảnh. Phía sau còn có chỗ thần bí hơn nữa. Hai vị trưởng lão trong lời tông chủ là ý gì? Chẳng lẽ chủ nhân của hóa cảnh này vẫn còn sống?”

Ánh mắt Từ Ngôn hiện vẻ do dự, thầm nghĩ: “Phân thân Nguyên Anh đích thân tới, mục đích của Địa Kiếm tông chỉ là tìm kiếm linh bảo. Đi qua Lưỡng Nghi viên sẽ đến nơi nào đây…”

Trước khi tiến vào Lưỡng Nghi viên, Từ Ngôn đã bí mật để lại Minh Vân tước ẩn trong màn mưa chỗ cửa động. Cho nên những lời tông chủ và chúng Nguyên Anh nói ngoài cửa động, còn cả việc ba thiên kiêu thi triển phân thân huyền ảo đều được Từ Ngôn thông qua hai mắt Minh Vân tước nhìn thấy rõ ràng.

Trước khi tới được núi thứ mười này thì Từ Ngôn đã hoàn toàn khống chế thành công chim sẻ nhỏ này rồi.

Với kinh nghiệm tu luyện hơn trăm năm của mình, chẳng lẽ hắn còn không khống chế được một con tinh linh nho nhỏ kia sao? Vậy chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao!

Minh Vân tước này chỉ có cấp bậc tương tự như Yêu thú nên không khó khống chế. Vốn đã được thuần hóa gây giống nhiều đời nên với tu sĩ, chúng cũng như thể chó mèo nuôi trong nhà phàm nhân, chỉ cần có chút kinh nghiệm ngự thú là có thể đơn giản khống chế được.

Có điều khống chế thì khống chế, nếu là đệ tử Trúc Cơ khác không tu tập qua pháp môn ngự thú thì cũng chỉ khống chế Minh Vân tước ở cấp độ đơn giản. Đa phần dùng chúng như là một cách báo động trước, bởi Minh Vân tước có thể tản ra thành linh vụ hộ thân.

Với nhục thân mạnh mẽ sánh ngang với Đại yêu mà nói thì Yêu thú hộ thân không có nửa điểm tác dụng với Từ Ngôn hắn cả.

Hắn chỉ cần một đôi mắt, một đôi tai đi thám thính tin tức mà thôi. Cho nên con Minh Vân tước này đã bị hắn biến thành một loại lính lác đáng thương như vừa rồi. Có điều tin tức vừa rồi lại khá hữu ích.

Từ Ngôn không có hứng thú với ba đại thiên kiêu hay phân thân huyền ảo, hiện tại hắn thân hãm trong hiểm địa, quan trọng nhất vẫn là hiểu rõ thêm mảnh hóa cảnh này cũng như mục đích thật sự của Địa Kiếm tông.

Tông chủ Cổ Phan Kỳ chỉ nói trong Lưỡng Nghi viên có Băng Hỏa lộ, không nói thêm gì về linh bảo cũng như hai trưởng lão nữa. Từ Ngôn trầm ngâm một lúc lâu vẫn không thể đoán ra được mảnh hoa viên cực lớn này cất giấu cơ mật gì.

“Vị sư đệ này khá lạ mặt, trước kia chưa từng gặp ngươi qua thì phải?”

Dưới cây không chỉ có Từ Ngôn mà còn có chừng mười tu sĩ Trúc Cơ, cũng nằm trong số hai ngàn đệ tử Trúc Cơ đứng chờ ở chân núi thứ mười. Một thanh niên Trúc Cơ trung kỳ trong đó quan sát Từ Ngôn rất lâu mới đi tới bắt chuyện.

“Vừa bái nhập tông môn, ngày đầu tiên.” Từ Ngôn ôn hòa giải thích một câu.

Tên đệ tử Trúc Cơ nghe thấy Từ Ngôn trả lời rằng mới bái nhập tông môn lập tức hiện ra vẻ vui sướng, đưa mắt nhìn thẳng vào Minh Vân tước trong tay Từ Ngôn. Lúc này mấy đệ tử Trúc Cơ khác dưới gốc cây cũng nhao nhao đưa mắt nhìn lại, có vài người còn mang theo vẻ mặt cổ quái.

“Vận khí không tệ nha, vừa tới tông môn đã có được Minh Vân tước. Là Miêu trưởng lão ban thuởng à?” Đối phương tiếp tục hỏi.

“Là lão đầu gầy ngồi bên sườn núi băng đưa cho đấy. Ta có nghe đồng môn khác gọi là Miêu trưởng lão, hẳn là một lão đầu tốt bụng.” Từ Ngôn cũng nói rõ lai lịch Minh Vân tước ra.

“Nói như vậy ngươi đi cùng đám đệ tử Cửu Phong động tới đây sao, bị bắt làm cu li?”

“Không biết nữa, ta vừa mới vào tông môn, chỉ mới ghi chép xong thân phận, còn ù ù cạc cạc không biết gì đã bị đưa tới thuyền lớn, rồi đi tới nơi này.”

“Tu vi Trúc Cơ bái nhập tông môn? Ai tiến cử ngươi?”

“Ngô sư huynh Ngô Hạo.”

“Ngô chấp sự Ngô Hạo của Kỳ Trận phong, trách không được…”

Đệ tử Trúc Cơ trung kỳ nói như thể hiểu rõ ngọn ngành, các đệ tử khác cũng nhao nhao gật đầu. Xem ra mấy đệ tử này đã hiểu rõ vì sao Từ Ngôn xui xẻo như vậy, vừa mới vào tông môn đã bị dẫn tới bí cảnh.

Mấy đệ tử này hầu như đều biết Ngô Hạo của Vân Hạ Phong vốn không hòa hợp với Lương Nghị của Vân Thượng Phong. Nếu Từ Ngôn đã là người bên cạnh Ngô Hạo thì bị Lương Nghị nhắm vào, kêu đến hiểm địa cũng chẳng có gì lạ.

“Sao Ngô trưởng lão lại chẳng quản chuyện của ngươi? Theo lý mà nói vừa tới tông môn, không biết gì về Băng Nhai bí cảnh, không nên phái tân đệ tử như ngươi đến đây mới đúng.” Đối phương lại lần nữa hỏi thăm.

Để giải đáp thắc mắc của mấy đồng môn tò mò này, Từ Ngôn đành phải nói rõ chuyện của chỗ dựa cũng như nói rõ bản thân chỉ là tiểu sư đệ đi cùng đại sư tỷ, không có gốc gác, không có chỗ dựa, cũng chẳng có điểm nào đáng sợ cả, còn thành thật hơn cả dân chúng phàm nhân nhiều.

“Hóa ra là tu sĩ hải đảo… Vị sư đệ này, Minh Vân tước kia của ngươi có hơi mờ tối, e là sắp tiêu tán rồi, không bằng đổi cho ta được không? Ta đưa ngươi mười khối linh thạch.”

Hai mắt của tên đệ tử Trúc Cơ trung kỳ láo liên, định bụng lừa gạt tên tân đệ tử ngốc nghếch chất phác trước mặt này một vố.