Chương 1080: Tam Tài điện (hạ)

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Xích Hỏa châu lơ lửng trước mặt Triệu Như Phong và Phong Thái Hoa như đang chọn lựa người được nhận truyền thừa. Bên kia, Lam Ngọc Thư cũng đã bắt được Long Thiệt cung như mảnh trăng khuyết, đang toàn lực kéo căng dây.

Lực lượng Mộc nhân ma có thể đạt tới chừng năm ngàn cân, man lực đủ kinh người. Phải biết rằng phần lớn tu sĩ chọn tu luyện cảnh giới hoặc các loại pháp thuật thần thông, rất hiếm có người chuyên tu về bản thể.

Cường giả Hóa Thần có thể dễ dàng đạt được man lực năm ngàn cân nhưng Nguyên Anh rất khó có được lực lượng nhục thân khổng lồ như thế.

Tiếng cọt kẹt..t..tttt vang lên, Long Thiệt cung bị kéo ra một chút, nhìn qua có vẻ không đạt được chừng mười ngàn cân man lực e rằng khó có thể thật sự kéo căng được cánh cung này. Lúc Mộc nhân ma kéo căng dây cung lên, một vầng sáng ảm đạm cũng mịt mờ lưu chuyển.

Vầng sáng này là một phần lực lượng, phần lực lượng mà cường giả Hóa Thần lặng yên thi triển ra!

Có thể là do vô tình, mà góc độ Lam Ngọc Thư tiếp lấy Long Thiệt cung rồi kéo căng dây cung ra lại chực chỉ hướng thẳng vào Tiêu Thiên Phục phía đối diện

Từ Ngôn đứng phía sau lưng, cách Lam Ngọc Thư không xa. Khi hắn thấy trên dây cung xuất hiện một luồng lực lượng không thuộc về Mộc nhân ma, lại quét mắt nhìn qua hướng đối diện dây cung, thêm cả thần thái an ổn của Phong Thái Hoa, linh lực trên người hắn lập tức chuyển động. Sau lưng Từ Ngôn bay ra vô số phù lục vây kín cả người hắn lại.

Từ Ngôn chắc chắn Huyễn Thủy phân thân của Phong Thái Hoa đã bị phế bỏ, Chung Ly Bất Nhị của Thiên Cổ phái có kỳ trùng Bách Diện cổ, thừa sức biến thành bộ dáng Phong Thái Hoa dễ như trở bàn tay.

Từ Ngôn không chỉ nhìn ra Phong Thái Hoa phía đối diện không phải là chính chủ, còn nhìn ra được nguy cơ cực lớn tiến tới. Ngay lúc phù lục xuất hiện, bản thể xương khô hư thối của Phùng Nhất Nguyên bỗng nhiên đứng lên..

“Địa Kiếm tông không nên phân chia thành Vân Thượng Vân Hạ, chỉ cần chúng ta hoàn toàn chết đi là màn tranh đấu trong tông môn kia cũng sẽ xong xuôi. Tiêu Thiên Phục, cùng lão phu xuống địa phủ nào!”

Không biết Phùng Nhất Nguyên đã dùng sức mạnh gì mà có thể giãy thoát khỏi đỉnh lớn. Hai tay lão vỗ vào nhau, xương khô lập tức vỡ vụn ra. Những mảnh xương vụn này không tiêu tán đi mà ngưng tụ lại thành một mũi tên xương. Mũi tên xương lắp vào trong cánh cung đã được kéo căng lên, nhắm thẳng về phía Tiêu Thiên Phục.

“Lão thất phu Phùng Nhất Nguyên ngươi…”

Lúc này Tiêu Thiên Phục đã truyền thừa Xích Hỏa châu xuống, không đưa cho Triệu Như Phong mà đưa cho Phong Thái Hoa. Trên mặt nữ tử này mang theo vui vẻ đang khom người bái tạ.

Mũi tên xương xuất hiện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, kể cả Lam Ngọc Thư đang kéo căng Long Thiệt cung.

Lực lượng của Lam Ngọc Thư không đủ để kéo căng một nửa cánh cung, cho nên phần man lực kéo căng cung ra kia chủ yếu đến từ Phùng Nhất Nguyên. Lúc này Phùng Nhất Nguyên chợt rút phần lực lượng của mình đi, Lam Ngọc Thư chỉ nghe thấy bàn tay kéo cung nóng rát, đau nhức kịch liệt. Nương theo tiếng xé gió vang lên, một tay Mộc nhân ma của Lam Ngọc Thư bị dây cung chấn vỡ vụn, mũi tên xương mang theo tiếng nổ chát chúa lao thẳng tới Tiêu Thiên Phục!

Thời gian như đứng yên lại.

Triệu Như Phong không có được Xích Hỏa châu, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Phong Thái Hoa nâng viên châu óng ánh, mặt xinh không cách nào che giấu vẻ vui mừng cũng như một tia đắc ý quỷ dị lẫn bên trong.

Một cánh tay kéo dây cung của Lam Ngọc Thư vỡ vụn, trong mắt Mộc nhân ma đầy vẻ kinh ngạc.

Hơn mười Kim Đan sau lưng hai bên cũng trợn tròn mắt, có hâm mộ, cũng có đang hoảng sợ.

Duy chỉ có Từ Ngôn là khác với tất cả, ngoài thân hắn là tầng tầng Phù Lục phòng ngự như một tầng áo giáp. Hắn vậy mà thúc giục một lúc hơn một ngàn tấm Phù Lục phòng ngự!

Ầm!!!

Mũi tên xương lập tức kéo tới mang theo một lực lượng không người chống cự lại, như xuyên thấu qua hư không, nổ tung trước người Tiêu Thiên Phục. Nhị trưởng lão như xác khô chỉ kịp tức giận chửi lên một tiếng rồi cùng cả bọn Triệu Như Phong, Phong Thái Hoa và hơn mười môn nhân Kim Đan bị uy năng của mũi tên xương nổ tung bao phủ.

Ầm ầm!

Mũi tên xương nổ tung, thân thể xương khô của Phùng Nhất Nguyên cũng chỉ còn sót lại phần xương đầu, còn lại đã hóa thành mũi tên xương cả. Một chân của đỉnh lớn trên đỉnh đầu lão theo đó mà sụp xuống.

Không chỉ có chân đỉnh lớn bên Phùng Nhất Nguyên sập xuống, mà chân đỉnh lớn bên phía Tiêu Thiên Phục bị mũi tên xương nhắm thẳng tới biến thành tro bụi cũng sụp xuống.

Đất rung núi chuyển một hồi, đỉnh lớn lung lay sắp sụp đổ, bên trong tràn ra một luồng khí xám trắng cực kỳ đáng sợ, mang theo một loại lực lượng ăn mòn, không tản ra mà chảy xuôi thành dòng như một loại chất lỏng.

Phùng Nhất Nguyên dùng than hóa mũi tên chặn đánh Tiêu Thiên Phục, xóa tan phân tranh Vân Thượng Vân Hạ trong Địa Kiếm tông khiến đỉnh lớn phải sụp đổ. Có thể nói Tam trưởng lão này đã tận lực tính toán, đáng tiếc Tiêu Thiên Phục lại sớm đoán trước được.

Lúc viên Xích Hỏa châu rơi xuống trong tay Phong Thái Hoa, mũi tên xương chợt xuất hiện, không ai trông thấy Xích Hỏa châu trong lòng bàn tay của Phong Thái Hoa chợt nổ tung tóe hóa thành vô số tia lửa. Những tia lửa này xuyên thấu qua thân thể Phong Thái Hoa, văng tung tóe khắp nơi, như xuyên qua cả hư không, biến mất trong Tam Tài điện.

Lúc mũi xương tên nổ tung, Phong Thái Hoa đã bị Xích Hỏa châu nổ tung đâm xuyên qua khắp người. Thế nhưng bản thế ả cũng không khác gì xác khô Nhị trưởng lão Tiêu Thiên Phục, trước lúc hạt châu vỡ vụn thì đã có một đạo nguyên thần thoát ra ngoài.

Một đoàn tia lửa lốm đốm xuất hiện ngay phía trên bệ đá mắt trận Lưỡng Nghi viên, nhanh chóng dung hợp lại với nhau thành một viên châu sáng lóng lánh. Ánh lửa trong viên châu lóe lên, một gương mặt lão nhân mơ hồ hiển hiện. Dung mạo của lão giống hệt với xác khô Nhị trưởng lão Tiêu Thiên Phục.

“Lão già Phùng Nhất Nguyên kia, ta sớm biết trong lòng ngươi có tử ý muốn lão phu phải chôn cùng với ngươi, nằm mơ đi!”

Xích Hỏa châu trôi lơ lửng trên bệ đá mắt trận, bên trong vang lên một giọng nói trầm thấp.

“Liều mạng bỏ qua bản thể, lão phu cũng sẽ không chết trong Tam Tài điện được. Chỉ cần Lưỡng Nghi viên không hủy, sớm muộn gì cũng có thêm đệ tử khác tiến vào. Mũi tên xương của ngươi không chỉ giết nhục thân lão phu mà còn đánh vỡ trận pháp thêm vài phần, nếu không nhờ đó chỉ sợ lão phu cũng không phá được Mịch Thiên trận, cả đời đành chờ chết trong trận mà thôi… Không tìm được chí bảo không nói, đến người lập trận cũng bị vây bên trong. Dùng máu làm dẫn, dùng thân làm đỉnh… Nếu biết trận pháp đáng sợ như thế, năm đó đã không thúc giục trận này…”

Trong Lưỡng Nghi viên trống rỗng có thêm một viên Xích Hỏa châu. Còn trong Tam Tài điện, Phong Thái Hoa đầy kinh ngạc nhìn thân thể mình vỡ tan ra.

Mũi tên xương không phải là mũi tên thiên thạch, không thể xuất hết uy năng chân chính của linh bảo được, hơn nữa đại bộ phận uy lực đều oanh kích cả về phía xác khô Tiêu Thiên Phục. Tuy Triệu Như Phong và Phong Thái Hoa bị liên lụy nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.

Triệu Như Phong và đám Kim Đan sau lưng chỉ bị đánh bay ra xa, không bị chết. Thế nhưng Phong Thái Hoa lại khác, cả người ả bị tia lửa xuyên qua, khó mà sống sót nổi.

“Quả nhiên khó mà qua mắt được Hóa Thần, lão gia hỏa đã nhìn ra được, thật mất hứng…”

Trong miệng Phong Thái Hoa truyền ra tiếng nói thầm của nam tử, sau đó Huyễn Thủy phân thân vỡ tan, hóa thành bãi nước bùn khiến Triệu Như Phong phải trợn tròn mắt lên.

Huyễn Thủy phân thân của Phong Thái Hoa không phải do nước bùn tạo thành, như vậy xem ra Phong Thái Hoa vừa rồi tuyệt không phải là người thật!

Triệu Như Phong nhìn ra Phong Thái Hoa cổ quái nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì dòng nước xám trắng từ đỉnh đầu đổ xuống đã bao phủ y và mười Kim Đan kia vào bên trong.

Tiếng xèo xèo nổi lên, hơn mười Kim Đan Vân Thượng Phong và cả phân thân Triệu Như Phong đều không có lấy cơ hội kêu rên, nháy mắt đã bị khí tức khủng bố trong đỉnh lớn ăn mòn không còn gì!

Triệu Như Phong gặp phải khí tức xám trắng, Lam Ngọc Thư bên cạnh cũng tương tự. Đỉnh lớn nghiêng đổ, khí tức màu xám tro không chỉ bao phủ người bên Vân Thượng Phong mà cũng vây khốn cả người bên Vân Hạ Phong.

Đám người Trình Vũ Đức và Phó Ngọc đi theo Lam Ngọc Thư không kịp giãy giụa, càng không kịp kêu lên tiếng nào đã bị khí xám trắng trừ khử, không còn thừa chút dấu vết nào.

Lam Ngọc Thư cả kinh hồn bay phách lạc, định quay người bỏ chạy thì đã có một bóng đen lướt tới. Trên mặt Mộc nhân ma bị ấn sâu một dấu chân, là bị một người đá bay đi!

Lúc bị bay đi, Long Thiệt cung trong tay Lam Ngọc Thư cũng bị người kia chụp lấy. Y chỉ thấy đó là một gia hỏa cổ quái với một thân phù lục bao quanh, còn chưa thấy rõ rốt cuộc là kẻ nào thì đã ngã xuống giữa đám khí xám trắng, chớp mắt hóa tan thành hư vô.