Chương 909: Hình dạng giống một chiếc bình

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trên hẹp dưới rộng, chiều ngang có độ cong, bên ngoài có hoa văn kỳ lạ…

Từ khi đến khu vực phần cuối của thế giới này, ngay khi trông thấy hàng rào hắn đã nghĩ đến một món đồ kỳ quái.

“Chiếc bình…”

Thì thầm điều mà mình đang suy đoán, Từ Ngôn hơi kinh ngạc, vì nếu phóng đại hình dạng hiện tại hơn vạn lần, chắc chắn giống y hệt một chiếc bình.

“Chiếc bình à?” Kim Uế vừa cười, vừa nói: “Nếu hàng rào này là một chiếc bình, vậy nó chứa gì trong đó? Đừng nói là bảo bối nha.”

“Chứa chúng ta, chứa cái thế gian này.”

“Chúng ta bị chứa trong bình à?” Kim Uế đã hiểu ra từ ‘chiếc bình’ mà Từ Ngôn đang ám chỉ. Gã lập tức cười nói: “Không thể nào! Làm gì có chiếc bình lớn như vậy? Nếu một chiếc bình mà Yêu vương và Thần văn cũng không phá nổi, nó khác nào là chí bảo. Mà dù là chí bảo của Tiên gia, thì phải có một cái giới hạn cơ chứ. Ví như vách chắn xuất hiện trước mặt chúng ta đây này, chưa từng có người nào thấy được bề mặt đối diện của nó cả.”

Rõ ràng là Yêu vương Kim Uế không tin. Thật ra, Từ Ngôn cũng không tin, nhưng hắn bỗng nhớ đến Thiên Cơ phủ.

Cường giả Thần văn có thể luyện chế ra pháp bảo Thiên Cơ phủ, thu vào cả tòa nhà khang trang như thế. Như vậy, nếu là cường giả mạnh hơn Thần văn thì sao? Có phải những vị ấy đủ sức luyện chế ra vật phẩm nào đó quy mô hơn Thiên Cơ phủ thì sao? Rồi có những vị cường giả nào đấy nằm trên đẳng cấp kia đủ sức luyện chế ra pháp bảo vĩ mô hơn những vật vốn dĩ to lớn hơn Thiên Cơ phủ nữa. Chỉ cần có tu vi mạnh đến cực hạn, vậy kẻ đó có thể luyện chế ra Hóa cảnh bao phủ cả thiên địa!

“Chẳng lẽ đây là thủ đoạn của Chân tiên ư?”

Chẳng ai có thể trả lời câu hỏi trong lòng của hắn. Từ Ngôn rơi vào hàng loạt nghi vấn khi nhìn thấy vách chắn nơi tận cùng của thế giới này.

Do không thể phá được hàng rào, nghiên cứu một hồi, hai người đành quay về. Mục tiêu thật sự mà họ chuẩn bị đi chính là phần tận cùng của Thông Thiên hà. Đó mới là điều mà Kim Uế đang lưu ý.

Xuân đi thu đến, bốn mùa thay phiên nhau xoay chuyển. Vừa chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua từ lúc hạo kiếp Thiên Hà xảy ra.

Dù là Thiên Nam hay Thiên Bắc của Tình châu đều được phục hồi sự sống. Cỏ xanh trải rộng trên mặt đất mênh mông, cây cối um tùm, núi non vẫn thế, sông ngòi vẫn như xưa.

Cảnh sắc vẫn không có gì thay đổi, thứ thay đổi chính là con người.

Cái chết của Sở Hoàng đã giúp Trấn Sơn vương chín chắn điềm tĩnh hơn. Hai mươi năm sau, tại vị trí bế quan ở Sở Hoàng sơn, một luồng hơi thở xông thẳng trời cao, bao phủ lấy toàn bộ Kim Tiền tông.

Cuối cùng, Sở Bạch đạt được toàn bộ truyền thừa của Sở Hoàng, nhờ vào thiên phú kinh người và phần quà tặng của thân nhân mình, đã phá tan vách chắn của cảnh giới, vẻ nên nét Thần văn đầu tiên trên Nguyên Anh. Cứ như thế, y đã trở thành cường giả cảnh giới Thần văn.

Vị Thần văn thứ ba đã xuất hiện tại Thiên Nam khiến không khí ở Kim Tiền tông náo nhiệt hẳn lên. Vương Khải hộ pháp cho Sở Bạch, cũng vì thế mà mỉm cười hài lòng.

Với tu hành giả, phá cảnh có thể là một việc vô cùng vui vẻ. Còn với phàm nhân, già đi chính là một chuyện bi thương nhất.

Mặc dù gương mặt vẫn như trước nhưng chủ nhân của Mai Hương lâu đã tám mươi tuổi, sắp đi đến đoạn cuối của kiếp người.

Tám mươi tuổi rồi, thật ra Mai Tam Nương đã nhìn thấu chuyện sống chết từ lâu. Từ khi đi khỏi Nguyên Sơn trại, nàng được sống thêm ngày nào là đã coi như kiếm lời được ngày đó rồi. Chỉ là vào thời khắc luống tuổi, nàng có chút bi thương vì không thể gặp lại đệ đệ của mình.

Ngày hôm nay, có lẽ do cảm nhận được đại nạn sắp đến, Mai Tam Nương chống gậy đi vào sân nhỏ.

Mai Tam Nương gắng gượng đưa tay lên, gõ cửa chuồng lợn, đáy mắt lóe lên một ánh nhìn vui mừng.

Bước vào trong, Mai Tam Nương ngồi xuống chiếc giường nhỏ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười hoài niệm yếu ớt.

Thân đã già, tâm trí cũng dần mờ mịt nhưng bóng dáng của người đạo sĩ trẻ trung kia vẫn khắc sâu trong tâm trí nàng. Hình ảnh hắn cười với nàng, vẫn đầy vẻ ngây ngô ngốc nghếch.

“Tam tỷ phải đi rồi. Trong kiếp này, có thể làm tỷ đệ với nhau, Tam tỷ đã mãn nguyện, đã mãn nguyện lắm rồi…”

Dưới ánh mặt trời chiếu vào, gương mặt xinh đẹp của nàng từ từ nhợt nhạt dần. Luồng sinh mạng sau cùng dần dần tiêu tán.

“Chưa sống đủ trăm năm, vậy mà nói đủ à?”

Ngay khi Mai Tam Nương nhắm mắt lại, chẳng định mở ra thêm lần nào nữa thì nàng nghe thấy một giọng cười nhẹ quen thuộc vang lên.

“Tỷ là Tam tỷ của Từ Ngôn ta, phải sống thêm trăm năm nữa mới đủ sung sướng chứ. Đừng ngủ nữa, tỉnh dậy đi!”

Một cảm giác mát mẽ lùa qua miệng, có ai đó nhét một trái cây nhỏ kỳ lạ màu tím vào mồm nàng. Mai Tam Nương cảm giác cả người mình chấn động nhẹ, từng luồng sinh cơ dồi dào khỏa lấp cả thân thể.

Mở bừng mắt ra, nàng ta trông thấy một bóng người quen thuộc đang mỉm cười nhìn mình.

“Tiểu tử thối! Tam tỷ sống đủ lâu rồi, đệ cho tỷ ăn cái gì thế?”

“Linh Lung quả cấp cực phẩm, còn được gọi là cực phẩm Duyên Thọ đan. Ăn một quả, sống thêm trăm tuổi.” Từ Ngôn cười khẽ, nắm chặt bờ vai của Tam tỷ: “Sao nào, Tam tỷ? Sống thêm trăm năm nữa đó, chắc tỷ vui lắm nhỉ?”

“Sống thêm trăm năm? Đệ coi lão nương là yêu quái à? Tên tiểu tử thối này…”

Nước mắt lăn dài xuống má, muốn kềm lại cũng không được. Mai Tam Nương không biết Duyên Thọ đan có giá trị thế nào nhưng nàng biết rõ thứ mà Từ Ngôn cho nàng ăn tuyệt đối có giá kinh người.

“Tam tỷ là người phàm, đã già thì sẽ phải chết đi. Tam tỷ không sợ chết…”

“Tam tỷ là phàm nhân, nhưng đừng quên tỷ có một người đệ đệ không phải người phàm. Đệ đói rồi, muốn ăn một bữa có rượu thịt ngon lành, nhưng phải do chính tay Tam tỷ làm.”

Một buổi tiệc rượu được dọn ra, tỷ đệ hai người chè chén thoải mái. Đến lúc Từ Ngôn rời khỏi, Mai Tam Nương cũng biết, e rằng lần gặp gỡ này chính là lần hội ngộ cuối cùng.

Không nói quá nhiều lời, Từ Ngôn chỉ cười dài một tiếng, bước đi mà không hề ngoái đầu lại, đi ra khỏi Mai Hương lâu.

Giữa nơi kinh thành người người nhộn nhịp qua lại, Từ Ngôn đứng đó, cảm thấy lòng thanh thản, nhẹ nhàng như một người phàm vậy.

Nhưng chung quy, hắn khác với người phàm.

Lúc đi ngang qua phủ Tả tướng, Từ Ngôn khẽ gật đầu chào. Rồi hắn lại đi ngang qua cổng tứ đại gia tộc, bước chân đột nhiên nhanh hơn, thẳng đường về phía xa, đi ra khỏi kinh thành phồn hoa này.

Gặp lại Kim Uế đang ngồi uống trà chờ hắn ngoài thành, Từ Ngôn bay người lên trước, dẫn theo vị Yêu vương này đến Kim Tiền tông.

Đến tông môn, Từ Ngôn gặp Vương Khải, rồi chúc mừng sư huynh vừa thăng cấp Thần văn, cuối cùng là chào tạm biệt Bàng Vạn Lý.

Qua hai mươi năm, Bàng Vạn Lý đã đột phá đến Hư đan, trở thành trưởng lão trong môn phái. Thấy Từ Ngôn trở về, Bàng Vạn Lý vô cùng vui mừng. Con Băng Ti giải kia đã được ông ta nuôi đến cấp độ Yêu linh rồi. Nó cứ bò tới bò lui tại nơi ở của Bàng Vạn Lý cả ngày, vô cùng tự tại.

Nghe Từ Ngôn nói muốn đi xa lần nữa, Bàng Vạn Lý gật đầu, cũng chẳng nói gì thêm. Ở cảnh giới của Từ Ngôn hiện tại, hắn chịu đến đây tạm biệt, dùng lễ vãn bối mà cúi chào đã vô cùng hiếm thấy rồi.

Sau khi tạm biệt nhạc phụ, Từ Ngôn gặp được Bàng Thiếu Thành ngoài cửa, bèn cho y rất nhiều linh thạch và linh đan. Gã này bèn vui mừng cười ha ha, khen ngợi em rể không ngớt.

Trên đỉnh Sở Hoàng sơn, Từ Ngôn đứng đối diện với Sở Linh Nhi. Hắn mỉm cười, nhưng Sở Linh Nhi chỉ trông thấy một sự xa lạ trong nụ cười ấy.

“Ngôn ca ca, huynh có trở về nữa không?”

“Có lẽ là về, hoặc là không… Ta cũng không biết.” Từ Ngôn cười khẽ: “Huynh đi chuyến này, không rõ sống hay chết! Thế giới này quá khó chịu rồi, huynh muốn chọc thủng một lỗ cho mát mẻ hơn!”

“Vậy thì…”

Vẻ vương vấn mờ nhạt hiện lên trong đôi mắt của cô gái này. Nàng không kịp nói ra một chữ “muội”. Bởi vì nàng biết, nàng mãi mãi không bao giờ sánh bằng vị trí của Bàng Hồng Nguyệt trong lòng Từ Ngôn. Hơn nữa, tỷ tỷ Hồng Nguyệt của nàng đã không còn ở tại nhân gian nữa rồi.

Nàng nâng cánh tay ngọc ngà của mình lên, dường như muốn nắm lấy thứ gì đó, cuối cùng được Từ Ngôn đưa tay chụp lấy. Sở Linh Nhi kinh ngạc thốt lên, rồi dường như bóng dáng nhỏ bé của nàng bắt đầu nhảy múa.

“Đây là Ích Vân thức. Sư huynh không dạy cô là vì huynh ấy tuân lời của sư phụ, không dám truyền ra ngoài. Vì thế, ta dạy cô.”

Từ Ngôn nắm tay Sở Linh Nhi, diễn luyện Ích Vân thức ngay trên Sở Hoàng sơn. Vào lúc thu chiêu, hai tay đang nắm chặt nhau cũng tách rời ra.

“Vũ công chúa của Đại Phổ chính là bằng hữu của Từ Chỉ Kiếm ta, mong nàng bình an một đời…”

“Ngôn ca ca… Lên đường bình an nhé!”

Nhìn bóng người xa xăm, cô gái mím chặt đôi môi anh đào, ánh mắt kiên nghị hẳn. Giữa làn gió nhẹ, duyên đến, rồi duyên đi…

Từ biệt một vài người bạn cũ xong, Từ Ngôn và Vương Khải rời khỏi Kim Tiền tông, ngồi trên lưng Yêu vương Kim Uế bay đến Thiên Quỷ tông ở Đại Tề. Trong chuyến đi xa này, Sở Bạch cố ý bám theo, khiến Vương Khải tức giận đến trợn trừng hai mắt.

“Mới thành Thần văn, sao tiểu tử nhà ngươi không ở nhà bế quan, mà theo bọn ta xem náo nhiệt làm gì?”

“Ta bế quan trong Thiên Cơ phủ của Chỉ Kiếm cũng được vậy. Nhân gian giới quá nhỏ, ta dừng chân quá lâu rồi, hiện tại muốn đi lên trời để mở rộng tầm mắt một phen!”

“Có nguy cơ mất mạng đấy!”

“Chết một lần thôi mà, có chi phải sợ?”

Vương Khải bị Sở Bạch chọc tức trầm trọng. Vốn dĩ ông ta định giữ vị Thần văn kế tiếp ở lại tọa trấn Thiên Nam, nào ngờ tên Sở Bạch Bào này cứ không chịu nghe lời, nhất quyết đòi đi theo.

Về chuyến đi xa lần này, thật ra Vương Khải cũng không nắm chắc trong lòng cho lắm, không khéo lại là một đi không trở lại. Nhưng ông ta không khuyên được Sở Bạch, chẳng còn cách nào chỉ có thể làm ngơ.

Mặc dù như thế, thật ra dẫn Sở Bạch theo cũng có lợi. Chỉ cần tụ họp với Hà Điền cộng với Từ Ngôn, Nhân tộc có tổng cộng bốn vị Thần văn, cũng dễ dàng đối mặt với năm vị Yêu vương của Thiên Bắc hơn.

Nếu Sở Bạch đi theo, thì Vương Khải xem ra, chắc chắn phải dẫn luôn tất cả năm vị Yêu vương kia theo. Bằng không, chẳng còn Thần văn nào tọa trấn tại Thiên Nam, thế lực của Yêu tộc sẽ áp đảo Nhân tộc.

Tuy quãng đường từ Kim Tiền tông đến Thiên Quỷ tông khá xa, nhưng Yêu vương Kim uế bay cực nhanh. Chưa đến mấy ngày, mọi người đã đến nơi. Dọc theo đường đi, ánh mắt của Từ Ngôn càng lúc càng âm u dần.

Nếu ra đi lần này, mà không thể quay về, vậy hắn cần phải giải quyết mọi phiền phức của Thiên Nam, tốt hơn hết là xử lý gọn gàng một lần. Hơn nữa, phiền phức ấy không những ám chỉ năm vị Yêu vương, mà còn là một người khác.

“Khương Đại Xuyên…”

Đứng trên lưng ưng lớn, một tia sát ý lóe lên trong khóe mắt của Từ Ngôn.