Chương 912: Một người tới trăm yêu kinh

Nhất Ngôn Thông Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đại danh của Mập Cửu đâu lý nào Phí lão không biết. Chí cường Nhân tộc sáng lập Trảm Yêu Minh đang đứng trước mặt, Phí lão và Thợ rèn cả kinh vội vàng bái kiến.

Quả thực Hà Điền hơi xấu hổ. Khi xưa ông ta sáng lập Trảm Yêu Minh chẳng qua bởi hứng thú trong lúc nhất thời, nào nghĩ tới nó có thể phát triển như hiện giờ. Lão béo vung tay lên, chưa nói đến cái khác, trước tiên quẳng ra hàng chồng tinh thạch và vô số pháp khí, đan dược.

Thần Văn ra tay quả nhiên hào phóng. Phí lão và thợ rèn sướng rơn người. Sau đó họ mới hay rằng Từ Ngôn muốn đi xa.

“Lần này Minh chủ đi, vậy Yêu vương Yêu tộc …”

Thợ rèn còn chưa hết lời đã bị Phí lão chen vào.

“Hiện giờ, cục diện Thiên Bắc đã tốt hơn trăm lần so với trước kia. Tất cả đều là công lao của hai vị Minh chủ. Tổng bộ Trảm Yêu Minh đã có nhiều môn nhân hơn, không những vậy ở xung quanh còn dựng lên những phường thị để mua bán và trao đổi tài liệu cần thiết với Yêu tộc.”

Phí lão đã cắt lời thợ rèn, chậm rãi nói: “Không chỉ có Yêu linh hóa hình thường xuyên lui tới phường thị. Ngay cả đám Đại yêu cũng đến để kiếm tài liệu, vừa rồi đệ tử báo về có ba tên Đại yêu đến. Ta và Thợ rèn đang muốn chạy qua phương thị giao dịch cùng chúng một phen. Hai vị Minh chủ nếu rảnh, chi bằng đi cùng cho vui?”

Phí Minh Viễn biết lão không có tư cách yêu cầu cường giả Thần Văn như Hà Điền đi cùng. Nhưng sự tính toán của lão thì ít ai bằng, nếu có vị Thần Văn này tiện đường khè đám Đại yêu một phen cũng tốt.

Từ Ngôn gật đầu đồng ý, sau khi rời khỏi sơn cốc hắn nói nhỏ với Phí lão: “Ngươi yên tâm, lúc ta rời Tình châu cũng là lúc Thiên Bắc không còn Yêu vương.”

“Ngài muốn giết hết năm vị Yêu vương ư?” Phí lão giật mình kinh ngạc nhưng lại thấy Từ Ngôn khẽ lắc đầu, lão lập tức lại nói: “Mang năm vị Yêu vương theo ư! Thế thì hay quá, trăm yêu đã bị ngài dọa chết khiếp, không dám tùy tiện đụng đến Nhân tộc ta. Nếu tất cả Yêu vương đều rời khỏi Tình châu, thì chẳng cần đến mấy chục năm, Trảm Yêu Minh sẽ có thể đoàn kết toàn bộ Nhân tộc Thiên Bắc. Đến lúc đó, tu sĩ Thiên Bắc sẽ càng lúc càng nhiều!”

Những bảo bối Hà Điền để lại tuy rằng quý giá, nhưng việc Từ Ngôn mang Yêu vương theo mới thực sự là tin tức tốt đối với Phí lão. Nếu như không có Yêu vương trấn giữ, Nhân tộc Thiên Bắc sẽ phát triển càng ngày càng mạnh. Không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày ngang hàng với Yêu tộc.

Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi tới một khu chợ ở ngoài trăm dặm. Trong chợ, hàng quán san sát, tu sĩ đông đúc. Trong số đó cũng có không ít Yêu linh hóa hình đang ngoác mồm ồm ồm cò kè mặc cả.

Vào trong chợ, Phí lão kéo Từ Ngôn tới tòa nhà tiếp khách. Nơi đây, ba tên Đại yêu đã ngồi đợi tới gần phát cáu.

“Chợ búa của Nhân tộc quá là phiền phức, chỉ đổi vài món mà cũng kì kèo. Nhớ năm xưa, kẻ nào dám trả giá với Yêu tộc ta chứ? Cứ cướp luôn là gọn rồi.”

Gã mặt xanh tức giận quát, phát ra khí thế uy nghiêm, chính là Lang Khiếu.

Tại Thiên Quỷ tông, Lang Khiếu đã dính một vố đau. Sau khi thoát khỏi Thiên Quỷ tông, vốn gã định tập hợp với những Đại yêu khác. Nhưng ngay sau đó, Thiên Hà nổi sóng lớn khiến gã chỉ có thể chạy thẳng ra hải ngoại tị nạn, chờ tới khi sông Thông Thiên yên ả gã mới dám mò về Thiên Bắc.

“Đành chịu thôi, hiện giờ Nhân tộc thế lớn. Gã Quỷ Diện kia lại mạnh tới mức đến cả quái vật sông Thông Thiên cũng bị làm thịt. Sau này mấy Đại yêu chúng ta cũng nên cẩn thận.”

Kẻ vừa cất lời là Xích Nguyên, vẫn ngồi im bên cạnh là Kim lão đại. Hai lão này vẫn nán lại Ngũ địa, có điều cũng không dám chọc ngoáy Trảm Yêu Minh Nhân tộc. Chúng đã bị Quỷ Diện đánh cho sợ mất mật rồi.

Lang Khiếu tới Ngũ địa mua chút ít tài liệu. Kim lão đại và Xích Nguyên cũng muốn đi theo. Ai bảo Thiên Lang cốc của tên kia có Yêu vương trấn thủ chứ!

“Hạo kiếp ngay cả Thần Văn cũng không đỡ được, hắn làm thế quái nào mà ngăn được?”

Đứng phía sau Kim lão đại, Kim Tình nghi ngờ hỏi: “Nghe nói có Hắc Long hiện thế, lẽ nào Quỷ Diện nuôi một con rồng ư? Cháu cũng đã tới phủ Thiên Cơ mấy lần rồi, làm gì có rồng nào.”

Nghe cháu gái nói xong, Kim lão đại trở nên lúng túng. Cháu gái lão đâu phải đi mà là bị bắt tới Thiên Cơ phủ. Cứ coi là tên Quỷ Diện đó nuôi rồng thì người ngoài sao có thể nhìn thấy.

Trong lúc ba gã Đại yêu nói chuyện, Phí lão và Thợ rèn đã đến. Lang Khiếu trầm mặt xuống, muốn phóng ra khí thế Đại yêu để áp đảo người Trảm Yêu Minh. Nhưng nhìn thấy bóng người thứ ba đi tới, tuy không cảm giác được linh lực chấn động lại khiến ba gã Đại yêu cứng miệng, hồn vía lên mây.

“Chuyến đi Thiên Nam, chắc hẳn ba vị đã ăn no lắm rồi. Nay ta tới Thiên Bắc, đến phiên các ngươi chiêu đãi ta rồi.”

“Quỷ Diện! ! !”

Ba người Lang Khiếu, Xích Nguyên và Kim lão đại vừa nhìn Từ Ngôn đã sợ hãi muốn phi thân chuồn thẳng. Cả ba tên hất bàn ghế chổng ngược, ấm chén rơi tung tóe rồi vọt tới góc tường định bụng húc tường mà trốn, mới chợt nghĩ ra đây là Thiên Bắc chứ không phải Thiên Nam.

“Từ Ngôn! Đây là Thiên Bắc, ngươi đừng có hòng được nước lấn tới!”

“Chúng ta với Trảm Yêu Minh không xâm phạm nhau, cũng không giết người nào cả!”

“Có gì từ từ, Có gì từ từ hẵng nói!”

Xích Nguyên đảo mắt, bạo gan quay lại, gượng gạo chắp tay nói: “Từ tiền bối giá lâm, chắc hẳn không phải vì ba tên tiểu yêu chúng ta rồi, ngài muốn làm chi? Chỉ cần ngài nói một câu, chúng ta tất không hai lời, nhất định sẽ ra sức hết mình.”

Có thể khiến đại yêu phải tự xưng tiểu yêu, Phí lão và Thợ rèn nghe xong cũng tặc lưỡi.

Đấy mới là cường giả thực sự. Một người tới mà trăm yêu kinh!

“Ngũ địa xem như thái bình, không tồi.”

Từ Ngôn quét mắt nhìn Xích Nguyên và Kim lão đại, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lang Khiếu, nói: “Vừa khéo ngươi đang ở đây, dẫn ta tới Thiên Lang cốc, có việc cần thương lượng với Yêu vương nhà ngươi.”

“Yêu vương nhà ta há muốn gặp là gặp được ư!”

Lang Khiếu mạnh mẽ kiềm chế sự sợ hãi trong lòng để không tỏ ra quá yếu thế. Sau lưng Kim lão đại và Xích Nguyên không có Yêu vương chỗ dựa, nhưng Lang Khiếu có. Bởi vậy khi đối mặt Từ Ngôn, gã quyết định phải cứng rắn hơn một chút, không để Nhân tộc chế giễu.

Bành!

Lang Khiếu vừa dứt lời, một luồng linh lực kinh khủng ập thẳng xuống đầu khiến gã không thể động đậy. Người gã phát ra những tiếng cọt kẹt, thân thể run rẩy, đầu gối khụy xuống mỗi lúc một thấp. Cuối cùng, gã bị luồng linh lực này ép cho quỳ rạp trên mặt đất.

“Tên Thanh Nha cũng không cứng miệng như ngươi, không dẫn đường cũng được, để lại cái đầu sói, hầm cách thủy nhắm rượu chơi.”

“Dẫn… Ta dẫn đường!”

Rốt cục Lang Khiếu cường tráng cũng không đứng dậy nổi. Chỉ với linh lực đã có thể giam cầm Đại yêu, thủ đoạn này cho dù Yêu vương cũng không thể thi triển một cách nhẹ nhàng.

Từ Ngôn dùng tay túm cổ Lang Khiếu, ngoảnh lại nhìn Xích Nguyên và Kim lão đại cười nham hiểm rồi mới rời đi. Hai gã Đại yêu ở lại sợ tới mức vội vã khom người đưa tiễn, không dám nói thêm một lời.

Nhìn bóng người khuất xa, vẻ mặt Kim Tình thay đổi mấy lượt, sự kiêng kị trong lòng đối với Quỷ Diện càng sâu sắc. Kẻ mạnh như thế, cả đời Kim Tình ả cũng chẳng địch nổi. Đây chính là khắc tinh của Yêu tộc.

Mang theo Lang Khiếu, Từ Ngôn trở về trên lưng Kim Uế. Ưng lớn lại đập cánh bay thẳng tới Thiên Lang cốc.

Theo sự chỉ dẫn của Lang Khiếu, vài ngày sau, đội ngũ của Từ Ngôn đã tới trước một sơn cốc khổng lồ. Chưa đợi đoàn người vào cốc, một tiếng thét từ trong cốc vọng tới, ngay sau đó một bóng xanh bay ra đáp lên lưng Kim Uế.

Bóng người tụ lại hóa thành một lão già mặt xanh.

“Thần Văn đích thân tới Thiên Lang cốc, thật vẻ vang cho kẻ hèn này, khà khà. Từ đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt.”

Thanh Nha cũng chẳng buồn nhìn đứa con cháu Lang Khiếu, tiếp chuyện một cách tự nhiên chậm rãi, nhưng ánh mắt lại hiện ra chút sợ hãi mơ hồ. Sự sợ hãi ấy không chỉ bởi có tới bốn vị chí cường của Nhân tộc ở đây, mà còn bởi Yêu vương Kim Uế dưới chân.

Sau khi quẳng Lang Khiếu vào sơn cốc, Từ Ngôn phủi tay rồi cười nói: “Lão Thanh Nha, lần này đặc biệt tới để mời ngươi đi một nơi tốt. Chúng ta muốn ngược sông mà lên, không biết ngươi có hứng thú không?”

“Ngược sông mà lên?” Thanh Nha ngẩn người.

“Đi tới nơi tận cùng Thiên Hà, vậy là lão già nhà ngươi đã được ăn ké Từ đạo hữu rồi, nếu không sao ta lại chịu cõng con sói già ngươi?”

Thanh âm Kim Uế truyền tới, Thanh Nha nghe được bèn cười gượng.

“Lão phu tuổi đã già, chỉ còn mấy bữa để hưởng thụ. Hiện tại ta chỉ thích uống trà, nhìn mây, đón bình minh, ngắm hoàng hôn…”

Thanh Nha vừa đáp, vừa kín đáo quan sát sắc mặt của Từ Ngôn. Lão không muốn đi nơi tận cùng Thiên Hà. Chí hướng của đám Yêu vương không giống nhau, Kim Uế đã tới chỗ gốc cổ thụ chọc trời, nhưng có thể Thanh Nha còn chưa tới bao giờ.

Vốn Thanh Nha định nhìn mặt Từ Ngôn mà lựa lời quanh co từ chối, nào nghĩ tới Từ Ngôn đã siết nắm đấm răng rắc…

“Già mà không chết ắt là giặc. Trên đời này kẻ già cả nhiều lắm, mà họ cũng chẳng có mấy ngày sống yên ả, tốt nhất là cứ tiễn bọn họ đi trước một bước.”

Sắc mặt Từ Ngôn lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: “Lão Thanh Nha, ngươi nói có đúng hay không?”

“Gần đây đang buồn chán muốn ra ngoài chơi bời một chút, vừa hay Từ đạo hữu tới. Các người chờ chút để lão phu sắp xếp cho con cháu Lang tộc xong, lập tức sẽ đi cùng các ngươi chuyến này.”

Thanh Nha không cần phải nhìn sắc mặt nữa rồi. Lão mới chỉ hơi lộ ra ý từ chối mà người ta đã muốn trở mặt. Đành chịu thôi, sau khi Yêu vương Thiên Lang cốc dặn dò tộc nhân một phen bèn bước lên lưng chim ưng, cứ thế mà đi.